“Đã đến lúc rồi”, Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra rồi nghiêng người, đặt chân lên pháp bảo Phệ Hồn, chuẩn bị bay đi.
Tiểu Đỉnh không nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, nhớ mang…Ái
dà…cái con chó này, sủa cái gì mà sủa…ồn chết đi được…Cha nhớ…Ngươi có
im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”. Tiếng nói không dứt của
tiểu Đỉnh và tiếng sủa liên tràng của Đại Hoàng hòa vào nhau. Ba Nhạc
đứng một bên, hết sức bối rối, hết nhìn qua bên trái xem cảnh bực tức
của tiểu Đỉnh, lại nhìn sang bên phải xem Đại Hoàng sủa vang. Cậu muốn
ngăn cản nhưng xem ra không thể rồi.
Trương Tiểu Phàm ngoảnh mặt
nhìn thê tử của mình lần cuối, mỉm cười, rồi gật đầu tỏ ý không nên quá
lo lắng. Rồi lại nhìn đến Tiểu Đỉnh, ánh mắt tràn ngập tình thương, khe
khẽ lắc đầu “vẫn là một đứa trẻ thôi”.
Hắn đi lần này, mục đích
là giúp Tiểu Bạch một việc . Nàng đã vì hắn mà hao tâm rất nhiên, lần
nay giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao nàng lại không trực
tiếp thực hiên, mà phải nhờ cậy hắn? Vài ý nghĩ thoáng qua trong tâm
trí. Hồ tộc ngày một suy yếu, huyết thống ngày một hỗn tạp. Theo như lời tiểu Bạch thì tương lai đã rất đen tối…
Bên dưới, cảnh vật dưới
chân vun vút trôi đi, núi sông liền một mạch. Bầu trời Lương châu bỗng
trở nên ảm đạm vô thường, gió rít lên từng cơn, mưa lất phất rơi. Cảnh
người ly biệt thật ảm đảm não nề…
Sau tiếng gió rít gào, hình bóng ai đã luôn khác ghi trong lòng, mãi không thể quên?
Tiếng chuông đâu đó ngân vang, đing đang, đing đang từng hồi. Âm thanh
xa xôi. Có lẽ đó là tiếng chuông chiều báo canh đã hết một ngày.
Ai đó còn nhớ hay đã quên… Một kiếm hủy thiên…Một kiếm sinh tử…Tiếng
chuông vang lên…Lời chú ngâm dài… Máu và nước mắt…Đau khổ và tuyệt vọng… Bích Dao, ta xin lỗi…
Hình bóng đó cứ xa dần, xa mãi. Đêm tối đang dần kéo đến…
Lục Tuyết Kỳ bất chợt thở dài.
“Chàng đã đi rồi. Chàng có thể trở về an toàn không? Lần này thực sự
rất hung hiểm”. Hình ảnh hỗn chiến của Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hoàng Điểu lại ùa về, nếu lúc ấy chàng không nề nguy hiểm, sẵng sàng hy sinh bản
thân thì có lẽ…mọi chuyện đã khác. Khuôn mặt người con gái băng sương
bất ngờ để lộ ra vẻ suy tư, buồn bã không nói nên lời. Nàng dần chìm vào trầm tư.
…
Trong bóng tối bao trùm, một tia lửa như có như không chợt bùng lên, báo hiệu cho một sự khởi đầu mới…
“Hắn ta rốt cuộc cũng vào rồi”, một giọng nói âm u cât lên từ đâu đó trong cánh rừng Lương Châu.
“Xin phó tông chủ ra hiệu lệnh”, giọng một nữ nhân băng lãnh cất lên.
Những âm thoạt sột soạt đồng loạt vang lên, báo hiệu không ít người đang tập trung tại đây, và tất cả rất có thể đều là cao thủ.
“Tới lúc rồi, ta cũng vào thôi, mọi chuyện cứ y như kế hoạch mà tiến hành.”
Giọng một nam nhân trạc chừng 30 vang lên. Trong đêm tối, không ai nhìn
thấy toàn bộ khuôn mặt của nam nhân đó.Chỉ có ánh mắt hắn sáng rực, đầy
mưu trí, như xuyên thủng màn đểm mà ra. Chỉ có thể kết luận một điều, tu vi của người này cực cao, giơ tay nhấc chân có thể khuấy động một
phương…
Tại một nơi khác, một người nhìn ba phần giống quỷ, giọng nói khàn đặc tự thuật với bản thân: “Lần này, ta nhất định phải đoạt
được vật ấy. Thần cản giết thần, phật cản sát phật!!!” “Quỷ vương, vì
ngươi mà ta phải chịu đau đớn kinh khủng đến nhường này, nhưng cũng nhờ
ngươi mà công lực của ta đã tinh tiến…Khặc khặc khặc! Tu la huyết quả
thật thần diệu…”. “Đạo Huyền Lão tặc, lần sau gặp lại ta nhất định đánh
bại người, giết chết ngươi, trả lại công lý cho sư huynh ta”.
…
Tiêu Dật Tài chắp tay sau lung, lẳng lặng nhìn sắc trời. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân im lặng đứng hai bên …
….
Ở nơi khác, Kim Bình Nhi thở nhẹ ra rồi phi thân tiến vào.
…
Hai nhân vật thuộc Long Thần Điện không bỏ phí thời gian, cũng tranh
thủ tiến vào. Thấp thoáng đâu đó là dàn cao thủ của Bồng Lai Tiên Tông …
Trong đêm tối, rất nhiều cao thủ thần bí cũng đang lần lượt tiến vào,
sức hấp dẫn của bảo tàng ngàn năm có một quả thực quả lớn!
…
Tiểu Đỉnh bên cạnh, nét bực tức lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ lại
mải mê đùa giỡn với tiểu Hoàng cùng tiểu Hôi. Tiếng cười nói vui tai của con nít cùng tiếng chí chí và gâu gâu vang lên không ngừng. Ba Nhạc
nhất thời ngẩn ra không biết nói gì cho phải.
“Ngươi thật không có lo a?”
“Đương nhiên là không.”
“Dưới kia giờ rất hỗn loạn, chẳng lẽ một chút lo lắng cũng không có?”
“Dĩ nhiên rồi, cha ta rất lợi hại!” “ Thực ra là lợi hại nhất”. “Cha ta là thiên hạ vô địch, cái thể vô song, ha ha ha” Tiểu Đỉnh cười hết sức
vui vẻ.
“Này ta hỏi thực, ngươi đã từng thấy phụ thân ngươi ra tay đánh ai chưa?”
“Ta… tất nhiên là thấy…ách, chỉ là…không thấy tận mắt mà thôi” Càng nói càng đuối lý, Tiểu Đỉnh không biết làm gì cho phải. Nó nhìn quanh thì
bỗng nảy ra một ý.
“Mẫu thân ta rất là lợi hại. Người chính là
đại trưởng lão của Thanh Vân Môn. Ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tiểu Đỉnh khuôn mặt mũm mỉm nhìn Ba Nhạc cười cười.
Ba Nhạc gật gật đầu : “đương nhiên là lợi hại rồi, nhưng mà ta chỉ không hiểu là…”
“Khoan đã, khoan đã” tiểu Đỉnh chen ngang. “Mẫu thân ta lợi hại, nhưng
ta cảm thấy cha ta còn lợi hại hơn. Vậy nên cha ta là lợi hại nhất,
ngươi hiểu chưa?” Nói xong, tiểu Đỉnh nhìn Ba Nhạc với khuôn mặt “ngươi
đương nhiên là không hiểu, chỉ có ta mới có thể hiểu thôi!” Đại Hoàng
nằm bên cạnh, dường như cũng hết sức đồng tình sủa lên mấy tiếng. Riêng
tiểu Hôi còn tỏ vẻ khinh thường hơn, nó nhặt vài quả dại cho vào mồm,
nhai nhai nuốt nuốt, rồi quẳng hạt đi ý nói “Ngươi thực còn không thông
minh bằng cái hạt này!!!”
Ba Nhạc hết lắc lại gật, trong nhất
thời tạo nên một khung cảnh hết sức buồn cười. Khỉ thì vừa ăn vừa khinh
thường, con chó to lớn thì sủa uông uông tỏ vẻ đồng tình, còn tiểu hài
tử tóc trái đào thì lém lỉnh cười hi hi.
…
“Về thôi” Tiếng của Lục Tuyết Kỳ cất lên cắt ngang câu chuyện. Tiểu Đỉnh đương nhiên không cam chịu, nó cố nài nỉ.
“Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà mẹ”.
“Không được, giờ cha con đã đi rồi, nếu không nghe lời mẹ thì…” Tiểu
Đỉnh nhìn khuôn mặt đanh lại của mẹ thì vôi rụt cổ. Nó còn cố nháy mặt
với Bạ Nhạc rồi mới đi theo.
Ba Nhạc bỗng cảm thấy đầy căng
thẳng, nghiệp chướng hung hiểm nhất trong đời vừa trôi qua. Giờ đây,
người đứng trước mặt nó chính là đỉnh đỉnh đại danh trưởng lão Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân môn. Nếu có thể bái thành môn hạ chính là phúc phận
lớn nhất trong cuộc đời. Ba Nhạc vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nó lý nhí
nói “Xin hãy nhận tiểu nhi làm đệ tử, tiểu nhi thật sự rất cảm kích”.
“Thôi được rồi, đứng lên đi. Ta không có thói quen nhận đệ tử, nhưng ta có thể giúp ngươi”. Khuôn mặt Ba Nhạc hết sức đâu khổ sau khi nghe hết
hai câu đầu, nhưng đến câu cuối thì đã tươi tỉnh hẳn ra.
“Tiểu nhi hết sức cảm kích, đội ơn sư nương đã quan tâm!”.
“Khi nào phu quân về, ta sẽ nói giúp ngươi một tiếng, còn được hay
không thì tùy duyên vậy.” Giờ ngươi đã không còn chỗ nào để đi, thôi thì hãy theo ta và Tiểu Đỉnh. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi…Bàn Cổ Đại
Điện vốn là thần địa bảo tọa giữa thiên nhiên, tồn tại xuyên suốt chiều
dài lịch sử ngàn vạn năm. Tại mỗi thời kỳ nhất định lại xuất hiện, phàm
người có duyên số mới có cơ hội phát hiện. Cơ duyên xảo hợp không công
tự nhiên thành. Tuy nhiên, lần này mọi sự bất đồng, số lượng “người có
cơ duyên” thật sự quá đông, trên dưới không kém tám ngàn người.
Đối mặt với Vương Tông Cảnh là hai cánh cổng đá đã mở ra phần nào. Cánh
cổng có thể phân ra làm ba phần chính. Phần trên là họa tiết vân vụ như
những đám mây trắng giữa nền trời xanh. Phần giữa là một nhân ảnh bình
tĩnh đứng giữa đất trời, hai tay chắp sau lưng thưởng thức vạn vật. Phần dưới nét khắc mờ ảo, có lẽ đã bị phai mờ dần theo thời gian.
Vương Tông Cảnh lặng lẽ ngắm nhìn họa tiết trên cánh cổng đá. Những chi tiết
trên đó mặc dù được khắc hoa công phu, nhưng cũng không đến nỗi đặc
biệt. Hắn nhìn hồi lâu cũng không thấy gì hơn. Khẽ mím môi, hắn nghĩ:
“Ấn tượng ban đầu về Bàn Cổ Đại Điện quả thực khác rất xa. Thực sự nghĩ
không thông. Nhưng không thể đánh giá mọi việc qua vẻ bề ngoài được.
Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ta không nên phụ sự kỳ vọng của
Người được”.
Bóng dáng Vương Tông Cảnh từ từ biến mất trong Bàn Cổ Đại Điện. Tiếng gió, cánh rừng xào xạc thổi quanh…
…
Những hàng cây lúc im lặng, lúc lại đung đưa rầm rì trong gió. Giấu vết của
người tụ họp đông đảo trước đây giờ đã tan biến. Sau tất cả, cảnh vật
lại trở về vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó.
Trương Tiểu Phàm bước
ra từ sâm lâm, ánh mắt nhìn theo hướng mà Tông Cảnh đã đi, gật nhẹ đầu:
“Thằng bé đó…đã lớn cả rồi…không biết được phái đến đây với mục đích gì? Tiêu Dật Tài ngươi lại tính toán nữa rồi. Thật là…” Trương Tiểu Phàm
lặng lẽ thở dài.
…
“Không biết cánh cổng đá có gì đặc biệt mà khiến cho nó phải chú ý lâu như vậy.”
Trương Tiểu Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt lên hai cánh cổng đá, bình tĩnh đánh
giá chúng. Ngắm nhìn hồi lâu vẫn chỉ là những nét khắc họa đó, tĩnh lặng không thay đổi.
“Đây vốn chỉ là hai cánh cổng bên ngoài đại điện, cũng đến lúc phải vào rồi!”
Nghĩ đoạn Trương Tiểu Phàm sải bước tiến vào Đại Điện. Bước chân đều đặn
từng bước một, khoảng cách giữa Tiểu Phàm và cánh cổng ngày một gần lại. Xa xa, những chiếc lá rụng, khúc cây khô, đám cỏ mục nằm phơi mình bình yên trên mặt đất.
Như có như không tường luồng không khí di động, đám cỏ cây bất chợt bị khuấy động, từ từ dâng lên giữa không trung. Sức ép vô hình như từ đó mà sinh ra!
Càng tiến sâu áp lực phản chấn càng mạnh!
Trương Tiêu Phàm nhất thời kinh ngạc, bước chân tạm thời chậm lại trong chốc
lát. Ở đây vốn dĩ không nên có ai có tu vi cao như vậy.
Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi, hơi nghiêng đầu phía sau rồi nói:
“Các vị đã đến, nếu không ngại, cũng nên ra đây đàm đạo một chút.” Ngữ khí
nói ra hết sinh bình phàm, nhưng tu vi ẩn chứa bên trong như thái sơn áp đỉnh, đối phương không thể không vâng lời!
…
“Kít kít…chịt
chịt… Bị phát hiện rồi, tức chết, tức chết ta…”, giọng nói thé thé hết
sức khó nghe, nửa như tiếng dơi, nửa như tiếng chuột của ai đó vang lên.
“Hừ hừ…Bức Diện Thử, người câm miệng lại cho ta. Đừng làm mất
mặt chúng ta trước mặt tân tông chủ…”, giọng nói đầy nóng nảy của một
người khác cắt ngang lời.
“Kít kít…chịt chịt… Phó tông chủ còn
chưa cất lời, con chó nuôi Yên Khinh Cuồng người lại tức giận cái gì…Phó tông chủ người phải làm chủ cho bổn đại gia này đấy”. Nói đoạn đôi mắt
ti hi như chuột của hắn nhìn về phía nam nhân trạc chừng ba mươi đứng
giữa đoàn người.
“Ngươi, ngươi…”người kia nộ hỏa dâng lên chưa kịp phản bác thì giọng nam nhân kia nhẹ nhàng cắt lời “Được rồi. Im lặng nào.”
…
Nhóm người lần lượt xuất hiện, trên dưới khoảng chừng hai mươi người. Nam
nhân đứng giữa, hai mắt tinh túy thâm sâu, càng nhìn càng có vài phần
khí chất giống Vạn Nhân Vãng năm xưa! Dưa vào vị thế và sự kính trọng
của những người xung quanh, đây có lẽ là Phó Tông Chủ mà Bức Diện Thử
nói tới.
Bức Diện Thử giọng nói luôn cực kỳ khó nghe, lúc lên cao
the thé như tiếng chuột, lúc xuống thấp lại oành oành như tiếng dơi. Nếu so với tiếng xoong chảo va đập vào nhau còn khó nghe hơn vài phần! Có
điều nếu “nghe tiếng mà bắt hình dong” thì lại là đánh giá thấp hắn!
Ít ra tiếng của hắn nghe ra vẫn còn là ngôn ngữ của nhân loại, bộ dáng của hắn lại không được như vậy. Để miêu tả ngắn gọn thì có thể dùng vài từ
như sau: mặt chuột, cổ ngỗng, thân dơi. Thiếu đôi cánh nữa là hắn có thể bay rồi!
Nói tóm lại, tức là cơ thể hắn hết sức mất cân đối,
nhưng bù lại hắn có sự tự tin vô hạn, rằng mình chính là một mỹ nam.
Rằng mọi người vẫn chưa thấy hết, khi hiểu được “vẻ đẹp” thì thiên hạ mỹ nữ tất cả sẽ đổ rạp dưới chân mình.
Có lẽ ngay cả Dã Cẩu cũng có thể làm mỹ nam thần nếu đem ra so với Bức Diện Thử!
Đối lập với Bức Diện Thử chính là Yến Khinh Cuồng, thiếu niên trạc mười
lăm, mười sáu tuổi. Mặt vuông đầy uy vũ, cặp lông mày rậm rạp, diện mạo
bức thế, nóng nảy vô cùng. Thông qua sự tình có thể thấy mối quan hệ
giữa hai người là vô cùng không tốt.
...
Nam nhân trạc ba
mươi tuổi lặng lẽ nhìn Trương Tiểu Phàm, suy nghĩ cẩn thận trong giây
lát, vòng tay nói: “Môn hạ Quỷ Vương Tông xin được diện kiến Phó Tông
Chủ”.
Trương Tiểu Phàm chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Ta đã không còn là Quỷ Lệ, Quỷ Vương Tông cũng không còn tồn tại.”
“Nói vậy, ngươi là Yến Hồi. Còn những người kia là môn hạ của ngươi?”
“Không, là môn hạ của Quỷ Vương Tông.” Yến Hồi điềm tĩnh trả lời, “Trận chiến
năm đó trên đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Vương Tông ta thất bại thảm
liệt. Ngay cả Phục Long Đỉnh và Tứ Linh Huyết Trận uy mãnh đến thế, vẫn
không phải là đối thủ. Quỷ Vương người hùng tai đại lược rốt cục lại ôm
hận mà vẫn lạc”(1).
Nỗi xúc động và sự tiếc thương như thoảng qua nét mặt của Yến Hồi, đến rồi đi rất nhanh.
Yến Hồi nói tiếp: “Chỉ là lúc đó Phó Tông Chủ người…”, hắn tạm dừng trong
giây lát để lựa lời nói tiếp: ”…không biết đang làm gì?”
Ta làm
gì ư? Ta đã làm gì ư? Một kiếm đó đã thay đổi tất cả. Vạn sinh linh
tránh được một trận huyết tinh. Một cỗ xúc động dâng trào trong tim
Trương Tiểu Phàm. Hình anh người con gái bạch y, thân mình nhuốm đầy
máu, chật vật đấu tranh sinh tử, như một chiếc thuyền nhỏ giữa giông
tố…Trong phút chốc, ta đã đặt cược cả tính mạng mình…
Trương Tiểu
Phàm thở dài rồi lắc đầu nhè nhẹ, nhưng vẫn không hề quay lại, cùng một
câu trả lời mông lung: “Ta làm, điều mà ta cần làm. Chỉ là Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu!” (2)
Yến Hồi giật mình trong phút chốc rồi nói: “Ý của người, ta đã lĩnh. Hy vọng lần tới gặp mặt, sẽ khác.”
…
Trương Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lặng lẽ tiến sâu vào Bàn Cổ Đại Điện.
Sức ép to lớn lúc trước biến mất không dấu vết. Không gian trở về nét
bình thường như trước.
Yến Hồi cau mày suy nghĩ, rồi phất tay ra
hiệu: “Vào thôi”. Nhóm người Quỷ Vương Tông lặng lẽ theo sau. Bức Diện
Thử, như thói quen, “Kít kít…Chịt Chịt…” vài tiếng tỏ rõ sự bất mãn rồi
mới đi. Yến Khinh Cuồng ngoạc mồm thốt ra dăm ba tiếng: “Đáng hận, thật
là kiêu ngạo mà,…chỉ là một cái Cựu Phó Tông Chủ mà thôi!”
“Thôi
đủ rồi”, hành động của Bức Diện Thử và Yến Khinh Cuồng tất nhiên làm Yến Hồi không hài lòng. Nhưng bây giờ không phải lúc phân tâm. Kế hoạch của hắn không những phải tiến hành nhanh chóng, mà còn phải thật chu đáo,
không được để lộ ra sơ sót nào…
…
Sau khi bóng dáng đoàn
người khuất dấu, hai cánh cổng như rung lên lần nữa. Khung cảnh, bầu
trời, thiên địa, những chi tiết được khắc họa như sống lại. Nhân ảnh
bỗng chốc cử động rồi tự than thở: “Lúc nên đến thì không đến, lúc nguy
hiểm thì lại ùn ùn kéo nhau vào! Nếu có muốn chết thì cũng không cần
phải gấp như vậy!”
Nói đoạn nhân ảnh đó lại vươn vai, duỗi chân, như là lâu lắm rồi chưa được hoạt động vậy.
“Kể ra kẻ ấy cũng tính là có duyên, nếu vượt qua được trải nghiệm trong ấy
thì sẽ được truyền thừa. Có điều tu vi hắn cao như thế, ta muốn thu nhận hắn cũng không thể. Hắn mỗi nhìn ta một cái, mà lạnh hết cả sống lưng,
tí nữa thì... Chỉ là không ngờ trong lớp hậu bối có kẻ am tường Thiên
Thư đến mức như vậy…”
Nhân ảnh tiếp tục lẩm bẩm vài câu gì nghe không rõ. Cuối cùng, cánh cổng trở về với sự tĩnh lặng thường nhật.
(1) Vẫn thế/ lạc = chết , một cách nói tôn trọng người đã khuất
(2) Câu nói này thể hiện triết lý sâu xa của Trương Tiểu Phàm đó, không đơn giản chỉ là nói ra đầu…phải ra tay với Quỷ Vương là điều mà Tiểu Phàm
không bao giờ muốn làm. Nên nhớ Quỷ Vương như vừa là cha vừa là thầy đối với Tiểu Phàm vậy. Các đạo hữu nếu muốn thì có thể phân tích sâu hơn :D Mình quả thật là đã có tính toán trong rất nhiều chi tiết trong tác
phẩm này