Nội thành Lương Châu, miếu Thổ Địa.
Ánh sáng xuyên qua những khe vỡ trên tường, lưu lại trên mặt đất bụi bặm vài đạo quang ảnh chập chờn như muốn thông báo với những người ở đây rằng một ngày mới đã bắt đầu. Trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, lại thêm đạo hạnh bản thân cũng không tầm thường, bốn người Từ Mộng Hồng nhìn qua đều là tinh thần sung mãn.
“Sự tình không thể chậm trễ, hôm nay chúng ta sẽ đi Thiên Linh Cốc.” Từ Mộng Hồng tập trung ba người kia, tuy khuôn mặt nàng bị lụa trắng che khuất, nhưng từ trong giọng nói hiển nhiên vẫn có thể nghe ra vài phần kiên quyết. Vương Tông Cảnh cùng Ngao Khuê đều không có gì dị nghị, chỉ có Tây Môn Anh Duệ chần chờ một chút, nói:
“Hồng tỷ, chúng ta hao tổn mấy ngày mới tìm được một mảnh bí cuốn, cứ như vậy mặc kệ sao?”
Từ Mộng Hồng khẽ lắc đầu, tựa hồ cũng có vài phần bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng nói: “Thứ này….quá mức phiền toái, hơn nữa trước mắt tạm thời cũng không đáng bận tâm.” Nói đến đây, nàng trầm ngâm một lát, lại duỗi tay hướng ba người vẫy vẫy, ý bảo bọn hắn lại gần một chút, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện, chúng ta lần này tiến đến Thiên Linh Cốc, nếu Bàn Cổ Đại Điện quả thực xuất thế, chúng ta sau khi đi vào, cần gấp nhất chính là phải tìm một kiện bảo vật, tên là….”
Đang chuẩn bị nói đến chỗ quan trọng, bỗng nhiên trên nền đất trống ngoài miếu vốn yên tĩnh chợt truyền đến âm thanh nghe như tiếng gió, lại thêm vài phần bén nhọn, hiển nhiên không phải là gió trời. Bốn người trong miếu đều biến sắc, Vương Tông Cảnh phản ứng nhanh nhất, một cái thả người đã lộn một vòng ra ngoài, đảo mắt ẩn thân dưới một vách tường, đồng thời bạch cốt kiếm đã lặng lẽ xuất hiện trong tay phải, mắt lóe hàn quang, hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Mà Tây Môn Anh Duệ cùng Ngao Khuê động tác cũng cực nhanh, một trái một phải nhanh chóng nhào tới cửa ra vào, pháp bảo trong tay giơ cao, vẻ mặt sát khí.
Trước mắt đang trong thời kỳ hỗn loạn, ai cũng thấy một địa đầu xà như Ba gia mà nháy mắt đã bị người diệt môn, khắp trong ngoài Lương Châu lúc này, nhân mạng đúng là thứ không đáng tiền nhất, bởi vậy trách không được bọn hắn đề phòng như thế. Bất quá sau một lát, ngay khi bốn người bọn họ thấy rõ tình hình bên ngoài miếu đều không khỏi giật mình, sát khí trên người cũng chậm rãi lui đi.
Ngoài miếu, trên nền đất dưới tán cây, trống rỗng xuất hiện hai đạo nhân ảnh, đứng trước là một tuyệt sắc hoàng y nữ tử, dáng người uyển chuyển kiều mỵ động lòng người, chỉ nhìn qua cũng khiến người ta tim đập thình thịch, chính là đương nhiệm phó môn chủ Kim Bình Nhi của Âm Ma Tông. Mà sau lưng nàng cách đó không xa còn có một nam tử, dung mạo tuấn lãng, khí độ trầm ổn, ánh mắt nhìn qua có chút lợi hại, tuy thần sắc nhàn nhạt nhưng khi mắt hắn đảo qua thân ảnh bốn người họ, cả bốn đều cảm thấy như có một lưỡi đao vô hình chậm rãi lướt qua.
Vương Tông Cảnh không khỏi cảnh giác, tâm niệm cấp tốc vận chuyển, lại nhớ không nổi ngày thường mình đã gặp qua người này trong Âm Ma Tông chưa. Cũng đúng lúc này, thấy người tới là Kim Bình Nhi, Từ Mộng Hồng lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng chạy lại, cũng gọi ba người kia qua chào.
Kim Bình Nhi ánh mắt đảo qua ba người, nhan sắc tuy đẹp nhưng thần sắc bình thản, hiển nhiên mặc dù nàng một thân tuyệt thế mị công, nhưng cũng không phải cứ thấy nam nhân là thi triển, trái lại, chỉ sợ ngày nay những nam tử có thể lọt vào pháp nhãn của nàng đã ít lại càng thêm ít. Tuy vậy, từ khi “Xá Nữ Mị” thần công đại thành, uy lực quả là quỷ thần khó lường, rõ ràng chỉ nhàn nhạt đảo mắt, cũng không quán thâu mị sắc, nhưng dưới bóng cây, trong gió mát, nữ tử này lại khiến ba nam nhân kia đồng thời ngực nóng ran, ẩn ẩn có loại cảm giác khó mà cưỡng lại.
May mắn ba người đều xem như thân hoài đạo hạnh, cũng không phải kẻ phàm phu, trong nháy mắt đã tự trấn định tâm thần, dù vậy cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, thần sắc trên mặt càng thêm kính cẩn.
Kim Bình Nhi liếc qua ba người bọn họ, cuối cùng khi ánh mắt rơi vào Từ Mộng Hồng mới nhiều thêm vài phần sinh động, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra một chút thương tiếc. Bất kể thế nào mà nói, Từ Mộng Hồng cũng là cấp dưới trung thành nhất của nàng, mà một thiếu nữ còn trẻ như vậy lại bị hủy đi dung nhan, loại thống khổ này có lẽ phải cùng là nữ tử như nàng mới có thể thực sự thấu hiểu.
Kim Bình Nhi kéo theo Từ Mộng Hồng, hướng bên cạnh đi vài bước, sau đó cùng nàng thấp giọng nói chuyện.
Vương Tông Cảnh vụng trộm hướng bên kia nhìn thoáng qua, chỉ thấy Kim Bình Nhi đang nhẹ giọng nói gì đó với Từ Mộng Hồng, mà Từ Mộng Hồng thì vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn hướng Kim Bình Nhi hỏi lại một câu như muốn được xác nhận, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Kim Bình Nhi, nàng mới chậm rãi gật đầu.
Đây là….lại có biến hóa gì mới?
Vương Tông Cảnh tâm niệm chuyển động, chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe mắt vừa vặn liếc qua nam tử cùng Kim Bình Nhi xuất hiện, lại thấy hắn cũng đang nhìn về phía này, tức thì trong lòng không khỏi chấn động, nhưng thần sắc hắn vẫn không đổi, cũng không tỏ ý lùi bước, giương mắt nhìn lại.
Bất quá tựa hồ nam tử kia cũng không quá đáng, chỉ là tùy ý dò xét ba người bọn hắn mà thôi, ánh mắt thoáng dừng lại một lát trên người Vương Tông Cảnh, rồi lại dời đi chỗ khác. Ba người còn đang chờ đợi, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu lại có động tĩnh, sau một lát chỉ nghe tiếng xé gió truyền đến, lại một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, đảo mắt liền lộ ra thân ảnh một nam tử âm trầm. Sau khi hạ xuống, hắn hướng chung quanh tùy ý nhìn thoáng qua rồi trực tiếp đi thẳng đến bên người nam tử vốn một mực im lặng kia, hai tay chắp lại, nói:
“Môn chủ, đều đã sắp xếp xong xuôi.”
Nam tử kia “Ừm…” một tiếng, hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì. Một lát sau, nam tử âm trầm vừa tới liền lẳng lặng lui về sau lưng nam tử kia, an tĩnh đứng đó.
Hai người họ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng ba người Tây Môn Anh Duệ, Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh vốn đang đợi Từ Mộng Hồng cùng Kim Bình Nhi nói chuyện đều đồng thời giật mình. Âm Ma Tông mới xuất hiện không lâu, tính ra cũng không vượt quá năm năm, mà vị môn chủ quyền thế nhất trong môn lại có chút thần bí, ngày thường rất hiếm khi xuất hiện trước mặt môn đồ, rất nhiều người kể cả ba người bọn họ cũng chưa từng thấy qua vị môn chủ này.
Có ai ngờ hôm nay lại được diện kiến vị môn chủ thần bí kia trong tình huống này.
Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ ánh mắt đều có vài phần nóng bỏng, hướng vị môn chủ nhìn lại, mà Vương Tông Cảnh cùng đứng song song với họ giờ phút này càng chấn động trong lòng, mắt nhìn không chớp nam tử kia, trái tim trong lồng ngực phanh phanh đập liên hồi, so với bình thường lại nhanh thêm vài phần.
Phải biết rằng những năm qua hắn lẻn vào chi nhánh của Ma giáo, nhiệm vụ trọng yếu trên người kỳ thật chỉ có hai cái: thứ nhất, nghĩ cách tìm ra nơi hạ lạc tòa Thánh Điện Ma giáo tại Man Hoang chi địa, tùy thời liên hợp lực lượng Thanh Vân Môn đem Ma giáo diệt trừ tận gốc rễ; thứ hai, chính là Tiêu Dật Tài bí mật thông qua một thành viên Hắc Vân có danh hiệu “Hắc Ngũ” là lão bản một tửu quán tên Hương Tửu Cư nói cho hắn biết: tìm cho ra nhân vật chủ trì chi nhánh Ma giáo này đến tột cùng là ai.
Mà hiện tại, đáp án tựa hồ đang ở ngay trước mắt.
Người này là ai?
Hắn kiệt lực áp chế kích động trong lòng, không chút nào lộ ra ngoài, phải biết rằng, đây chính là lần đầu tiên trong suốt năm năm kể từ khi gia nhập Âm Ma Tông hắn có cơ hội nhìn thấy vị môn chủ thần bí này, trong một khắc đó, trong lòng hắn thậm chí còn xẹt qua một tia sát ý: nếu không có người này giở trò quỷ, thế lực Ma giáo có lẽ đã không nhanh như vậy tái khởi tại Lương Châu (Nguyên tác: tro tàn lại cháy), chỉ cần giết hắn, đối với Ma giáo tuyệt đối là một đả kích lớn.
Có lẽ, chỉ cần giết hắn, Ma giáo sẽ lại phải một lần nữa ẩn núp, mà chính mình có thể về nhà….Bạch cốt kiếm nơi cổ tay có chút rung động, có chút hàn ý.
Khóe mắt hắn thoáng run rẩy nhẹ nhàng.
“Môn chủ…” Bỗng nhiên, vừa lúc đó nam tử âm trầm kia bước lên một bước, nói khẽ: “Không còn sớm nữa…”
Nam tử được hắn gọi là môn chủ tự nhiên là Tần Vô Viêm rồi, giờ phút này nghe xong nam tử âm trầm kia nói, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, lắc đầu nói khẽ: “Không sao.”
Nam tử âm trầm dạ một tiếng, lại lui về phía sau một bước.
Vương Tông Cảnh nhờ mấy câu nói này mà tâm tình vốn có chút lộn xộn như bị xối nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại không ít, kịp thời phản ứng, không khỏi cảm thấy bất an, thật muốn tự cho mình một cái bạt tai.
Trước hết không nói xung quanh đều là cao thủ Ma giáo, chọn bừa một người trong đó cũng là đại địch không thể khinh thường, chỉ riêng hai người Kim Bình Nhi cùng vị môn chủ kia, đạo hạnh tuyệt đối cao thâm vô cùng, chính mình 1 đấu 1 hơn phân nửa không phải đối thủ, bản thân không thể xúc động như vậy.
Chẳng lẽ mấy ngày nay liên tiếp gặp lại cố nhân từ Thanh Vân Sơn mà trong lúc bất tri bất giác bị nhiễu loạn tâm tư sao?
Ý niệm trong đầu Vương Tông Cảnh nhanh chóng quay ngược trở lại, vụng trộm hít sâu một hơi, hung hăng cắn răng, lúc ngẩng đầu lại, ánh mắt đã khôi phục bình thường. Nhưng cũng ngay một khắc này, trong lòng hắn lại đột nhiên nhảy dựng, vừa rồi đại bộ phận tinh thần của hắn tập trung trên người vị thần bí môn chủ kia, cơ hồ không để ý nam tử âm trầm đến sau, nhưng lần này khi khóe mắt quét qua bên đó lại không khỏi cả kinh.
Gương mặt nam tử âm trầm kia lại có vài phần quen mắt, mà sau một khắc ánh mắt hắn rơi xuống bên hông gã, càng là đồng tử co lên, chỗ đó giắt một cây búa nhỏ màu vàng, kim quang lóng lánh, nhìn qua đã biết bất phàm.
Ký ức nhiều năm trước vốn đã phủ đầy bụi thời gian nháy mắt lại ùa về, phảng phất đưa hắn trở lại năm đó, bên trong mật đạo dưới thành Hà Dương, khi ấy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên yếu ớt, đối mặt địch thủ cường đại cầm kim phủ (chiếc búa vàng) trong tay chỉ biết liều chết giãy dụa.
Hắn đã thấy qua kim phủ này.
Hắn đã gặp qua nam nhân này.
Hai tay hắn vô thức nắm chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng lập tức đình chỉ.
Nam nhân âm trầm kia phảng phất trong lúc lơ đãng ánh mắt quét qua, khi xẹt qua trên mặt hắn thì đột nhiên trì trệ, sau đó dừng lại.
Đột nhiên thế giới xung quanh tựa hồ trở nên yên tĩnh lạ kỳ, không có bất cứ một thanh âm nào phát ra, Vương Tông Cảnh cả người không tự chủ được căng lên, miệng đắng lưỡi khô, có chút run rẩy, có lẽ là bởi vì dùng sức quá mức mà bạch cốt kiếm vốn giấu trong tay áo hắn cũng khẽ run lên như đang hưng phấn, cảm giác âm hàn như thủy triều từng đợt đánh về.
Hai mắt Vương Tông Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm bờ môi nam tử âm trầm kia, đợi hắn phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Mà cùng lúc đó, nam tử âm trầm tựa hồ cũng cảm thấy cái gì, đứng sau lưng Tần Vô Viêm chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt dừng lại một lát trên người Vương Tông Cảnh, trong mắt tựa hồ hiện lên chút vẻ kỳ dị, nhưng nhìn kỹ lại tựa hồ không có gì, khiến Vương Tông Cảnh cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Bầu không khí bỗng nhiên có chút khẩn trương quỷ dị.
Đứng cách Vương Tông Cảnh không xa, Ngao Khuê cùng Tây Môn Anh Duệ cùng lúc như cảm thấy gì đó, mang theo vài phần kinh ngạc hướng hắn nhìn lại.
Cũng vừa lúc đó, trong hai mắt nam tử âm trầm kia đột nhiên hiện lên một tia lợi hại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên hướng về phía trước tiến thêm một bước. Mà Tần Vô Viêm bên cạnh hắn cũng rất nhanh đã nhận ra, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn hắn một cái.
Vương Tông Cảnh trong lòng thoáng cái trầm xuống…