Vương Tông Cảnh đương nhiên cũng không đi xa, sau khi ly khai hậu viện, hắn lặng yên không một tiếng động mượn màn đêm yểm hộ, ẩn thân tại một cây đại thụ đã bị thiêu rụi một nửa bên cạnh bức tường hậu viện đổ nát, sau đó lại một lần nữa quay đầu hướng tòa tiểu lâu nhìn lại, xa xa chỉ thấy hai nam hài đang đứng nói chuyện.
Năm năm không gặp, tiểu hài tử với cái đầu tròn tròn năm xưa dĩ nhiên đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng từ đường nét trên mặt vẫn có thể tinh tường nhận ra. Vẫn tiếng cười nói quen thuộc ấy, thậm chí từ mỗi cái giơ tay nhấc chân Vương Tông Cảnh đều có thể tìm lại vài phần bộ dáng Tiểu Đỉnh năm nào.
Hắn ẩn mình trong bóng đêm, lẳng lặng ngắm nhìn tiểu tử đáng yêu kia, cứ nhìn như thế một hồi hồi lâu.
Tiểu Đỉnh cùng Ba Nhạc nói chuyện với nhau một lát, thần sắc tựa hồ còn truy vấn nó vài câu, hiển nhiên đối với chuyện vừa phát sinh vào lúc đêm hôm khuya khoắt này có chút khó hiểu, mà Ba Nhạc nhìn lại cũng là ấp úng, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu. Tiểu Đỉnh còn mấy lần nhìn về hướng Vương Tông Cảnh rời đi, ánh mắt có chút kỳ quái, cũng không biết trong lòng nó đang nghĩ gì. Bất quá đến cuối cùng, nó rốt cục vẫn phải cùng Ba Nhạc rời khỏi chỗ này.
Nhìn theo thân ảnh hai nam hài sóng vai bước đi, Vương Tông Cảnh từ dưới bóng cây chậm rãi thở ra một hơi, trong nội tâm hiện lên một tia mờ mịt, âm thầm cười khổ một tiếng, nghĩ thầm sự tình biến thành như vậy, đành phải đem một trong ba mảnh bí cuốn của bản thân giao cho mấy người Từ Mộng Hồng xem như báo cáo kết quả.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn chỉ nghe được trên đầu truyền đến một tiếng vang nhỏ, tựa hồ là tiếng cành cây rung động, Vương Tông Cảnh thân thể chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng đen “Vèo” một tiếng từ trên một nhánh cây lao xuống.
Sự tình phát sinh vội vàng, Vương Tông Cảnh thậm chí chưa kịp thấy rõ bóng đen kia là vật gì, nhưng những năm qua lăn lộn trên mảnh đất Lương Châu hung hiểm đầy chiến loạn đã khiến hắn hình thành phản ứng, trước tiên liền lộn ngược ra ngoài, đồng thời tay phải khẽ lật, bạch quang lóe lên, một cỗ sát khí âm hàn nhất thời từ trên người hắn như đao phong ào ào tràn ra, một chuôi bạch cốt kiếm xuất hiện, nhanh chóng đâm tới.
“Chi chi chi chi.”
Vài tiếng kêu nhỏ từ chỗ bóng đen kia truyền tới, ẩn ẩn có vài phần quen tai. Vương Tông Cảnh đồng tử co rụt lại, nội tâm xẹt qua một tia chẳng lành, quả nhiên trong khoảnh khắc đó, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ chuôi bạch cốt kiếm, chỉ thấy thân ảnh thình lình treo ngược trên cây kia là một con khỉ, một con khỉ lông xám cực kỳ quen thuộc trong trí nhớ của hắn.
Đáng chết, là Tiểu Hôi.
Vương Tông Cảnh âm thầm kêu khổ, một kiếm vừa rồi vốn là hắn tưởng gặp phải sinh tử cừu địch mà toàn lực ra tay, trong lúc nhất thời đúng là không kịp thu về, mà Tiểu Hôi giờ phút này chính là một bộ dáng chồng cây chuối, cái đuôi khỉ treo lên cành cây đung đưa tới lui, đối với việc Vương Tông Cảnh đột nhiên bạo khởi sát thủ tựa hồ cũng không có phản ứng gì, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt tựa hồ còn có mấy phần hiếu kỳ.
Bạch cốt kiếm không kịp thu lại đã đâm đến sát người Tiểu Hôi, mặc dù từ nhiều năm trước Vương Tông Cảnh đã biết một chó một khỉ bên người Tiểu Đỉnh không phải tầm thường, nhưng mấy năm qua cũng không có ai hiểu rõ uy lực của chuôi bạch cốt kiếm này hơn chính hắn, mắt thấy sắp không kịp nữa, nội tâm còn đang lo sợ, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, lại một đạo thân ảnh khác vô thanh vô tức xuất hiện ngay tại bên người Tiểu Hôi.
Sau đó người kia khẽ vươn tay, đón lấy chuôi bạch cốt kiếm đang toàn lực đâm tới.
Hắc quang chợt lóe, màn đêm thâm trầm bỗng nhiên như đọng lại, cảm giác như phiến hắc ám kia lại có vài phần sức sống. Hắc ám bao quanh thân ảnh vừa xuất hiện giờ phút này lập tức đem toàn bộ ánh sáng cho dù là những điểm sáng nhỏ bé nhất khu trục đi, trở thành thứ hắc ám thâm thúy nhất, tinh khiết nhất, không nhiễm chút ánh sáng, không lộ một khe hở.
Bạch cốt kiếm cường hãn mà tràn đầy âm hàn sát ý lập tức bị phiến hắc ám vô cùng cường đại này nuốt sống.
Sau một lát, Vương Tông Cảnh chợt kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đại chấn, cả người bị văng ngược ra ngoài, nặng nề đâm vào một bức tường cách đó hơn mười trượng, chỉ nghe một tiếng ầm vang, tường sập, đá vụn.
Thân ảnh trong bóng tối hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, tựa hồ cảm thấy có chút kinh ngạc, hướng về phía Vương Tông Cảnh bị đánh bay nhìn thoáng qua. Lúc này con khỉ xám vốn treo toòng teng trên cây đã thu đuôi lại, thân hình nhoáng cái phóng qua, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên vai người kia ngồi chễm chệ, nhếch miệng cười cười, thò tay lên mái tóc hắn đùa nghịch.
Người nọ liếc con khỉ, hừ một tiếng, nói: “Tiểu Hôi, đừng làm rộn.”
Tiểu Hôi thè lưỡi, trong tay cũng không biết từ đâu biến ra vài quả dại vô danh, cứ như vậy cho vào miệng gặm.
Từ trong đống đổ nát, Vương Tông Cảnh lảo đảo đứng dậy, ngực vẫn cảm thấy một hồi khí huyết cuồn cuộn, nhưng sự kinh hãi trong nội tâm lại càng tăng lên, một hồi giao thủ vội vàng vừa rồi, nhân vật ẩn trong phiến hắc ám kia thực lực mạnh mẽ vô cùng, quả thật hắn bình sinh hiếm thấy, mặc dù cuối cùng hắn đem hết toàn lực mà chật vật trốn thoát, nhưng cỗ sát ý lạnh thấu xương cùng cảm giác áp bách như muốn che đậy thiên địa trong nháy mắt đó vẫn để lại trong lòng hắn cảm giác vô lực chưa từng có.
Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác được trong một khắc cuối cùng, người kia đã thu liễm một phần, bằng không khó mà đoán trước được kết quả.
Bất quá sau một khắc, sự sợ hãi trong lòng liền bị một loại cảm xúc khác thế chỗ, con khỉ kia rõ ràng là Tiểu Hôi trên Đại Trúc Phong năm đó, lại thêm Tiểu Đỉnh cùng Đại Hoàng vừa xuất hiện ở đây, như vậy thân ảnh trong phiến hắc ám kia là ai?
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác cổ quái mà chính hắn khó mà nói rõ, cứ như vậy nhìn phiến hắc ám thâm trầm từ từ tán đi, sau đó từ trong bóng đêm, một nam tử nhìn thập phần bình phàm đã đi tới, Tiểu Hôi vẫn ngồi xổm trên vai hắn, khoan thai tự đắc gặm quả dại, đồng thời trong mắt mang theo vài phần trêu tức, liếc qua Vương Tông Cảnh.
“Tiền bối…” Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, nhìn Trương Tiểu Phàm chậm rãi đi đến trước người mình đang lẳng lặng khoanh tay đứng đó, liền nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Trương Tiểu Phàm đánh giá hắn một lượt, khẽ gật đầu, ôn hòa cười cười, nói: “Nguyên lai là ngươi, đã lâu không gặp.”
Năm năm không gặp, Vương Tông Cảnh giờ phút này vừa nghe một câu thăm hỏi bình đạm mà quen thuộc đó, không biết tại sao nội tâm chợt kích động khó hiểu, những kinh lịch năm năm trước trên núi Thanh Vân phảng phất từng cái xẹt qua trước mắt, trời xanh mây trắng, thanh sơn cổ thụ, còn có rừng trúc xanh tươi bạt ngàn.
“Vâng.” Hắn nhìn Trương Tiểu Phàm, nhẹ nhàng đáp một tiếng, cắn răng.
Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói: “Không có bị thương chứ?”
Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: “Không có việc gì a.”
Trương Tiểu Phàm vỗ vỗ Tiểu Hôi, lại cười với Vương Tông Cảnh: “Cái con khỉ này từ trước đến nay đều nghịch ngợm như vậy, vừa rồi chắc là cố ý dọa ngươi, ngươi chớ để ý.”
Vương Tông Cảnh vội vàng nói: “Không có việc gì…không có việc gì, vãn bối đâu dám nghĩ nhiều như vậy, vừa rồi may mắn nhờ tiền bối nhanh tay xuất thủ, bằng không chỉ sợ sẩy tay làm bị thương Tiểu Hôi thì nguy rồi…”
“Xèo…xèo! Xèo…xèo! Chi chi chi chi!” Lời vừa nói ra, Tiểu Hôi vốn đang ngồi trên vai Trương Tiểu Phàm vô cùng cao hứng gặm quả dại nhất thời kêu toáng lên, trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh, vẻ mặt vẻ tức giận, hướng về phía hắn nhe răng trợn mắt, như muốn nói: “Xú tiểu tử nói hưu nói vượn, không biết trời cao đất dày là gì, có giỏi thì ngươi phóng ngựa tới đây hai ta đại chiến một hồi xem cuối cùng ai mới là người bị đánh cho hoa rơi nước chảy!”.
Vương Tông Cảnh ngây ngốc một chút, còn không kịp phản ứng, Trương Tiểu Phàm dĩ nhiên nhíu nhíu mày, thấp giọng quát Tiểu Hôi một tiếng, sau đó hướng Vương Tông Cảnh cười nói: “Ngươi đừng để ý tới nó, Tiểu Hôi tính tình vốn hoang dã vô cùng.” Thoáng ngừng chốc lát, hắn lại nói với Vương Tông Cảnh: “Mấy năm qua, ngươi đều ở tại Lương Châu này?”
Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, nói: “Vâng, vãn bối ở…” Mới nói được một nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, nội tâm do dự một hồi. Không hề nghi ngờ, Trương Tiểu Phàm cùng vị Thanh Vân chưởng giáo Tiêu chân nhân kia chính là hai vị tiền bối địa vị cao nhất trong lòng hắn, nhưng mình lúc này đang mang sứ mạng Tiêu chân nhân âm thầm phó thác, vô cùng hệ trọng, tùy tiện cùng Trương Tiểu Phàm nói quá nhiều tựa hồ cũng không tốt lắm.
Hắn còn đang do dự, Trương Tiểu Phàm lại cười cười, nói: “Ngươi đây là tiềm thân trong một tiểu phái chi nhánh của Ma giáo phải không?”
Vương Tông Cảnh kinh hãi. Vô ý thức lui về phía sau môt bước, có chút khó tin nhìn Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm đón ánh mắt hắn, lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Cái này đâu có gì khó đoán, những thứ năm đó ngươi cùng ta học đều có dính dấp tới Ma giáo, lại thêm hôm nay gặp ngươi tại Man Hoang chi địa biên thuỳ Lương Châu, hơn phân nửa chính là như thế.”
Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng, lập tức dứt khoát gật gật đầu.
Trương Tiểu Phàm khẽ thở dài một hơi, nhíu mày, nói khẽ: “Không thể tưởng được người kia thật đúng là…” Nói được một nửa, chính hắn khẽ cười khổ lắc đầu, lại nhìn Vương Tông Cảnh, nói: “Giao trọng trách này cho một người trẻ tuổi như ngươi mà hắn lại có thể yên tâm, mấy năm nay ngươi trôi qua như thế nào?”
Trôi qua như thế nào…
Trong gió đến, trong mưa đi, đao quang kiếm ảnh, huyết hải khô lâu,….đều đã thấy qua, xông qua, trải qua, cắn qua răng, giết qua người, bị người giết,…còn có thể như thế nào?
Vương Tông Cảnh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu đón ánh mắt Trương Tiểu Phàm, cười cười nói:
“Rất tốt.”
Trương Tiểu Phàm nhìn hắn thật sâu, nhẹ gật đầu.
“Đi theo ta.”
“Dạ.”
Trương Tiểu Phàm quay người đi thẳng về phía trước, Vương Tông Cảnh theo sau, nhìn theo bóng lưng vị nam tử tưởng như rất đỗi bình phàm này, tâm tình so sánh với vừa rồi đã khôi phục rất nhiều, nhưng ẩn ẩn vẫn có vài phần hưng phấn. Chỉ là hắn mới đi theo Trương Tiểu Phàm được hai bước, đột nhiên một tiếng xé gió rít lên, lập tức sau gáy tê rần, Vương Tông Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hôi ngồi xổm trên vai Trương Tiểu Phàm cười hì hì điềm nhiên như không có việc gì, nhưng quả dại trong tay sau khi bị nó gặm hết, hạt chẳng biết đã biến đâu mất rồi.
Vương Tông Cảnh cúi đầu xem xét, chỉ thấy dưới chân quay tròn một hạt cây.
Đồ khỉ chết toi! Vương Tông Cảnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Hôi, Tiểu Hôi lại cười hắc hắc, tay trái vừa lật lại biến ra một quả dại khác, cắn một miệng lớn, đồng thời tay phải dựng thẳng một ngón ngoéo với hắn một cái, tỏ vẻ “Có giỏi thì phóng ngựa tới”.
Vương Tông Cảnh khẽ cắn răng, lại bĩu môi, hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
“Đồ khỉ chết toi, xem như ngươi lợi hại, ta nhịn…”