Tru Tiên II

Chương 106: Quay đầu

Trong miếu Thổ Địa cũ nát, vì nửa bức tường bị đánh sập, đá vụn bụi bặm đầy đất khiến ngôi miếu vốn dĩ không rộng lắm lại càng thêm chật chội. Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ đứng canh trước cửa, cảnh giác động tĩnh bên ngoài, bất quá hiển nhiên chung quanh một mảnh an tĩnh, cũng không có địch nhân trong tưởng tượng tìm đến, có lẽ hai người họ cũng chỉ làm ra bộ dáng cho người khác nhìn. Trên thực tế, không sai biệt lắm cũng đúng là như vậy, mặt bọn họ mặc dù hướng ngoài cửa, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng len lén nghe ngóng động tĩnh trong miếu.

Một hồi âm thanh trầm thấp mang theo vài phần thống khổ từ trong miếu truyền ra, một lát sau lại nghe mấy tiếng vang lớn, giống như có vật gì nặng nề bị nện mạnh lên mặt đất, khiến ngôi miếu vốn đã tàn tạ lại rung lên dữ dội, lay động không ngừng, mắt thấy sắp phải sụp xuống.

“Hồng tỷ, Hồng thư……” Mấy tiếng gào trầm thấp liên tục vọng ra, khiến hai nam nhân đứng ngoài cửa miếu đều là khóe miệng méo xệch.

Từ Mộng Hồng thanh âm khàn khàn đang quát lớn mấy câu, tựa hồ cực kỳ tức giận, nháy mắt tiếng la thét của Ngao Khuê im bặt. Lại nghe mấy tiếng quở trách, sau đó trong miếu dần dần yên tĩnh lại.

Vương Tông Cảnh cảm giác được Tây Môn Anh Duệ bên cạnh đang vụng trộm hướng trong miếu nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng hắn vẫn yên lặng làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, vẫn như cũ trầm mặc đứng đó.

Lại một lát sau, từ trong miếu truyền ra thanh âm khàn khàn mà hơi mệt mỏi của Từ Mộng Hồng: “Hai người các ngươi cũng vào đi.”

Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ xoay người lại, một trước một sau đi vào, chỉ thấy trong miếu rất lộn xộn, Từ Mộng Hồng một thân hồng y lụa trắng đang đứng ở chính giữa, gã Ngao Khuê lực lưỡng kia cũng không đứng, một mực ngồi trên tấm bồ đoàn rách bên chân Từ Mộng Hồng, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Nhìn kỹ lại, liền phát hiện trên người gã to con này mới có thêm không ít dấu chân, trên mặt cũng nhiều hơn vài vết thương nhỏ, trông rất tức cười, không biết có phải mới vừa rồi dưới cơn thịnh nộ Từ Mộng Hồng để lại cho hắn hay không. Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ giờ phút này tự nhiên sẽ không hồ đồ đến mức cười ra tiếng, hai người cùng nghiêm mặt, nhìn qua y như cọc gỗ vậy, sau khi đi vào liền thành thành thật thật đứng một bên.

Ngao Khuê mặc dù bị Từ Mộng Hồng giáo huấn một bữa nhưng thoạt nhìn bộ dáng cũng không có gì là thẹn quá hóa giận, trên mặt phần lớn là vẻ hối tiếc, hậm hực, an vị ngồi bên chân Từ Mộng Hồng. Vương Tông Cảnh cũng biết trong bốn người, Ngao Khuê sớm đã đi theo Từ Mộng Hồng, ngay từ trước khi hắn cùng Tây Môn Anh Duệ gia nhập tiểu đoàn thể này, Ngao Khuê đã là bộ hạ trung thành của Hồng tỷ, đối với nàng rất mực nghe lời.

Trên thực tế, ngày thường Từ Mộng Hồng mặc dù cũng thường xuyên phân phó Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ làm việc, nhưng thái độ cũng chưa bao giờ quá đáng, không có vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại đối với Ngao Khuê thì tùy tiện hơn nhiều, lâu lâu lại thuận miệng quát nạt đánh chửi, nhưng Ngao Khuê thân cao mã đại da dày thịt béo, cho tới bây giờ chưa từng cãi lại, trước sau đối với Từ Mộng Hồng trung thành vô cùng.

Có lẽ hai người kia cùng nhau trải qua nhiều năm tháng nên cũng hiểu biết phần nào bí mật của đối phương. Bất quá những chuyện này bọn họ chưa từng nhắc tới, mà Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ cũng rất ăn ý chưa bao giờ hỏi.

Từ Mộng Hồng buồn bực đứng đó một lát, cuối cùng oán hận nói với hai người bọn họ: “Tiểu quỷ Ba gia chạy trốn, Ngao Khuê gặp phải một nhóm tu đạo sĩ lạ mặt, bị người ta vây đánh không địch lại, sau đó như thế nào thì các ngươi đã thấy.”

Tây Môn Anh Duệ im lặng không nói gì, Vương Tông Cảnh lại nhíu nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi một câu: “Ba Nhạc kia là bị những người này cứu đi hay sao?”

Từ Mộng Hồng nhìn Ngao Khuê vẫn ngồi dưới chân mình, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự ngươi nói đi.”

Ngao Khuê vẻ mặt đau khổ, cũng không dám nhìn Từ Mộng Hồng, vỗ vỗ thân thể đứng lên, ồm ồm mà nói: “Cũng không phải như vậy, trước khi nhóm người kia đến thì tiểu quỷ Ba gia đã không thấy đâu.”

“A?” Lần này, Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ thoáng cái đều nhìn về Ngao Khuê, trong ánh mắt có chút nghi vấn, nhưng hiển nhiên càng nhiều hơn một chút khinh thị. Ngao Khuê đỏ mặt, dứt khoát cũng không giấu diếm, liền thành thật kể lại đầu đuôi toàn bộ sự tình.

Tây Môn Anh Duệ sau khi nghe xong, trên mặt xẹt qua một tia trầm tư, nói: “Nói như vậy tức là có hai nhóm người sao? Nhóm thứ nhất đi cứu tiểu quỷ Ba gia, nhóm thứ hai tới để ngăn cản ngươi? Đây là đồng mưu?”

Ngao Khuê mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, đang lúc ấy thì Vương Tông Cảnh đứng giữa vốn một mực trầm mặc sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên trầm giọng hỏi:

“Ngươi nói lúc đầu trông thấy một con chó lông vàng thật lớn?”

“Đúng vậy.” Ngao Khuê tức giận khoa tay múa chân, thần sắc trên mặt rất không cam lòng, phẫn nộ nói: “Con súc sinh kia cường đại vô cùng, cao như vầy, lại lớn như vầy, rất hiếm thấy. Ta cũng vì thấy nó kỳ quái nên mới đi qua thăm dò……”

Vương Tông Cảnh trầm mặc nhìn xuống đất, che giấu một tia kích động xẹt qua trong mắt, chờ hết thảy bình thường trở lại, hắn mới tựa hồ có chút kinh ngạc mà nói: “Ngoại trừ con chó vàng đó ra, ngươi còn thấy cái gì không, một con mèo, một con heo, hoặc giả là một con khỉ?”

Tây Môn Anh Duệ ở bên cạnh nghe được thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, nhìn Vương Tông Cảnh một cái, nghĩ thầm tiểu tử này ngày thường nhìn trầm mặc ít nói, thì ra lúc châm chọc người khác cũng sắc bén như vậy.

Ngao Khuê bên kia ngây ngốc một chút, tựa hồ cũng không nghĩ đến ý từ gì khác trong lời nói của Vương Tông Cảnh, chỉ ngạc nhiên lắc đầu nói: “Không có a, những thứ khác ta thật sự không có nhìn thấy, chỉ thấy con chó vàng thôi, sau đó lúc ta hướng nó đi tới, bỗng nhiên sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm, rồi cái gì cũng không biết. Đến lúc ta tỉnh lại, nhóm người thứ hai cũng đã tới, mà tiểu quỷ Ba gia cũng biến mất rồi.”

Vương Tông Cảnh trong mắt hiện lên một tia thất vọng, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không còn gì để hỏi nữa.

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, mở miệng nói: “Còn có một chuyện quan trọng hơn, các ngươi nghe Ngao Khuê nói.”

Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ đều ngẩn ra, đảo mắt hướng Ngao Khuê nhìn lại, Ngao Khuê nhìn Từ Mộng Hồng một cái, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này mới liếm liếm môi, sau đó mang theo mấy phần không quá khẳng định, nói: “Ta vừa nãy mới nhớ ra, lúc ấy ta cùng hai trong bốn người kia giao thủ, bọn họ đều sử dụng đạo pháp, rất giống đệ tử Thanh Vân Môn.”

“Hả?” Một câu này quả nhiên lợi hại, bỗng chốc hấp dẫn Vương Tông Cảnh cùng Tây Môn Anh Duệ, có thể thấy được cây có bóng người có tên, Thanh Vân Môn lãnh tụ thiên hạ hơn ngàn năm, riêng phần uy vọng này cũng đủ để khiến người chú ý.

*******

Vốn là một đại thế gia phồn thịnh vô bì, vậy mà chỉ sau một đêm, toàn bộ Ba gia Lương Châu đều hóa thành phế tích, đổ nát thê lương. Biển lửa cắn nuốt bao nhiêu nhân mạng đã không còn, nhưng rất nhiều nơi ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, từng đạo khói đen lướt nhẹ bầu trời càng gợi lên một mảnh thê lương cùng thảm thiết.

Biết bao kẻ điên cuồng giết chóc, đục nước béo cò đêm hôm đó đã sớm theo bóng đêm thối lui, lúc này dưới ánh nắng quá trưa, trong thành Lương Châu đang có thật nhiều người tụ lại bên ngoài Ba phủ, vây xem phế tích, nhìn thế gia xui xẻo chưa giải thích được gì đã bị diệt môn kia.

Mơ hồ có vài đạo nhân ảnh đang xuyên qua xuyên lại trong đống phế tích, nhìn động tác tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, hàm nghĩa trong đó ai cũng hiểu rõ.

Trên một con đường thông đến phế tích, hai nam hài sóng vai nhau mà đứng, chính là Ba Nhạc, người cuối cùng còn sống sót của Ba Gia cùng với người đã tình cờ cứu nó khỏi miếu Thổ Địa – Tiểu Đỉnh, con chó lông vàng cùng con khỉ xám vẫn theo sau bọn nó, nhìn bộ dáng lúc này có chút nhàm chán, đang gật gà gật gù, cơ hồ sắp lăn kềnh ra ngủ.

Tiểu Đỉnh nhẹ giọng nói: “Đó chính là nhà của ngươi sao?”

Ba Nhạc lặng yên nhìn một mảnh nhà cửa đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt xẹt qua một tia thê thảm, hai hàm răng cắn chặt, nhìn thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Phải.”

Tiểu Đỉnh nhất thời im lặng, nhìn thảm trạng trước mắt, cuối cùng nó cũng cảm nhận được phần nào nỗi thống khổ trong lòng Ba Nhạc, sau đó ánh mắt lóe lên, nhìn thấy những người đang tìm kiếm trong đống phế tích, chân mày nhất thời nhíu lại, nói với Ba Nhạc: “Những kẻ đang bay vùn vụt trong nhà ngươi tìm kiếm chính là cừu nhân của ngươi sao?”

Ba Nhạc nhìn một hồi lâu, cười khổ một tiếng, nói: “Có thể như vậy, cũng có thể không phải, ta một chút cũng không biết.” Vừa nói lại giống như nhớ tới cái gì đó, nhất thời trầm mặc.

Tiểu Đỉnh cắn răng, thấp giọng hỏi nhỏ: “Vậy ngươi bây giờ có tính toán gì không?”

Ba Nhạc trầm mặc thật lâu, nói: “Ta muốn trở về.”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác một chút: “Nhưng nhà ngươi đã không còn thì về chỗ nào?”

Ba Nhạc lắc đầu nói: “Không phải là về nhà, ta muốn trở về ngôi miếu Thổ Địa kia.”

Tiểu Đỉnh nhất thời trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải nói bên kia có người xấu ư, trở lại làm cái gì?” Ba Nhạc im lặng chốc lát, thấp giọng: “Bên kia tổng cộng có bốn người, trong đó cũng không phải tất cả đều xấu, hơn nữa……ta chỉ có thể trở về mới khiến bọn họ giúp ta báo thù.”

Nó quay đầu, nhìn vẻ mặt không giải thích được của Tiểu Đỉnh, nói: “Đây coi như là một ước định đi, mặc dù ta cũng không biết có đáng tin hay không, nhưng trừ cái này ra, hiện tại ta thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác.”

Ánh mặt trời rọi xuống thành Lương Châu, hai thiếu niên đứng ở đầu đường, nhẹ giọng chào tạm biệt rồi tách nhau ra.

Thân ảnh nhược tiểu đứng dưới tòa thành trì cự đại nhìn xuống lại càng nhỏ bé, yếu ớt, chẳng khác nào con sâu cái kiến. Dường như dòng chảy thế gian luôn xô đẩy người ta về phía trước, chỉ có thể quay đầu nhìn, lại không thể quay trở lại dẫu chỉ là một bước chân nhỏ bé…

Ba Nhạc tạm biệt Tiểu Đỉnh, mang theo vài phần mờ mịt, ngay cả chính nó cũng không biết quyết định lần này là đúng hay sai, nhưng dẫu trong lòng thấp thỏm bất an, nó vẫn hướng tòa miếu Thổ Địa đi tới. Xa xa sau lưng nó, cánh tay Tiểu Đỉnh quơ trào từ biệt cũng từ từ rũ xuống, nhìn thân ảnh Ba Nhạc dần dần biến mất trong biển người.

Đại Hoàng đứng lên, chạy tới bên cạnh Tiểu Đỉnh, dùng cái đầu chó to lớn cọ cọ trên người nó, cái đuôi phe phẩy, trong mũi phát ra tiếng phì phì, Tiểu Hôi lại lười biếng ngáp một cái, tựa hồ đối với bi hoan tình cừu của nhân gian không có nửa phần hứng thú.