Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 82

“Kính chào quý khách, khách sạn Quân Duyệt xin nghe, tôi có thể giúp gì được cho quý khách ạ?” Ở đầu dây điện thoại bên kia là một giọng nữ tiên tân dịu dàng tiếp điện thoại.

“Xin chào, là thế này, công ty chúng tôi hôm nay có mấy vị khách đến thành phố, trước đó có đặt phòng, tôi muốn biết họ đã nhận phòng chưa? Là năm người Mỹ.” Thiết Đầu giọng điệu nghiêm chỉnh nói.

“Dạ được, có thể xin ngài cung cấp một cái tên được không ạ?” Giọng nữ nói tiếp.

Thiết Đầu che miệng ống nghe, “Tên mấy người trong đoàn khảo sát.”

Tào Nhất Lâm nhanh chân chạy về chỗ mình cầm một tờ giấy trên bàn đưa cho Thiết Đầu.

“Họ là…” Thiết Đầu cầm lấy nhìn, không nói được lời nào, vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tào Nhất Lâm, tất cả đều là tiếng Anh a!

“Xin lỗi, tên gì vừa rồi nghe không rõ ạ.” Tiểu thư tiếp tân nghe một hồi, sao đến tên lại đột nhiên không thấy tiếng nữa.

“Cạch” một cái, Thiết Đầu cúp điện thoại, “Anh hai, có thể dịch thành tiếng Trung trước được không?”

“À… Tớ gọi điện hỏi Từ Uy một chút.” Tào Nhất Lâm nói rồi liền đánh một cuộc gọi cho Từ Uy, tiếng Anh của cậu cũng hoàn toàn không ra gì a.

Đợi đến khi tên mấy người kia đều được phiên dịch, Thiết Đầu lại bấm số lúc nãy.

Vẫn là cô tiểu thư tiếp tân kia, Thiết Đầu vội nói, “Lại là tôi đây, thật ngại quá, vừa rồi không cẩn thận cúp điện thoại, tôi đọc tên luôn cô ghi lại nha, A Bỉ Cái Nhĩ (Abigail), An Cát Lạp (Angela), Y Lai Ân (Elaine), Hách Bá (Herb) và Tạp Mễ Nhĩ (Kamil).”

“À, được ạ, xin ngài chờ một chút, tôi kiểm tra lại.” Tiểu thư tiếp tân đem tên tiếng Trung tự động phiên dịch thành tiếng Anh tra một lượt, “Thật có lỗi, xin hỏi ngài đặt phòng dưới danh nghĩa cá nhân hay công ty ạ?”

“Chắc là danh nghĩa cá nhân, có điều tôi không xác định đồng nghiệp tôi dùng tên ai, cô xem thử có tên Lý Chí Dĩnh không?” Tào Nhất Lâm khẩn trương nhìn Thiết Đầu.

“Thật có lỗi, bên tôi không tra ra được ạ.” Tiểu thư tiếp tân nói.

“Vậy à, vậy thì mấy người nước ngoài tôi vừa nói có vào đây ở không?” Thiết Đầu vờ như không để ý lắm thuận miệng hỏi.

“Cũng không có thưa tiên sinh.”

“À, vậy để tôi liên lạc hỏi lại đồng nghiệp xem sao, cảm ơn nhé.” Thiết Đầu khách khí nói.

“Rất vui vì được phục vụ ngài.”

“Cậu phản ứng nhanh thật nha.” Tào Nhất Lâm vẻ mặt bội phục.

“Đương nhiên rồi.” Thiết Đầu đắc ý nói, “Cứ y theo tớ mà nói, rõ chưa?” Vừa nói vừa gạch bỏ tên khách sạn đầu tiên.

“Ừ, được.” Sau khi hiểu được tổng thể, Tào Nhất Lâm cảm thấy mình đã biết làm cách nào thăm dò thông tin rồi, tự tin tràn đầy bắt đầu gọi điện thoại, thế nhưng sau khi liên tiếp đều bị cự tuyệt cung cấp những thông tin liên quan, Thiết Đầu nghe không nổi nữa, quả nhiên không thể trông cậy vào tên chết não đột nhiên thông suốt biết lươn lẹo mà, cầm thông tin khách sạn trong tay Tào Nhất Lâm đi, “Cậu vẫn là nên đi chơi Liên liên khán đi, để cậu hỏi tiếp, đợi lát tớ gọi lại hỏi, đối phương không chừng lại đề cao cảnh giác càng không nói cho chúng ta biết.”

Tào Nhất Lâm cảm thấy mình bị ghét bỏ, nhưng ngẫm lại cũng phải, cậu không nên giúp phá hoại thì tốt hơn.

Thời gian còn lại Tào Nhất Lâm liền ngoan ngoãn ngồi một bên xem Thiết Đầu gọi điện thoại, thỉnh thoảng đưa ly nước, đưa đồ ăn vặt để trước mặt Thiết Đầu, đợi một lát buồn chán liền đi ra ngoài một chuyến mua chút trái cây về, cầm vào trong bếp, vừa bỏ trái cây ngâm vào nước, chợt nghe thấy Thiết Đầu hô to, “Đã nhận phòng rồi sao! Tốt lắm, cảm ơn.”

Tào Nhất Lâm đóng vòi nước, tiện tay cầm cái khăn lông lau tay, vội vàng đi ra, thấy hắn đã cúp điện thoại, mới mở miệng hỏi, “Tìm được rồi?”

“Ừ.” Thiết Đầu vẽ một vòng tròn lên tên khách sạn đưa cho Tào Nhất Lâm, khách sạn Shangri-La.



“Được, tôi biết rồi, bây giờ dẫn bọn họ qua ngay.” Lý Cương dùng tốc độ nhanh nhất thu thập đồ đạc ra khỏi phòng làm việc, gọi Lưu Ngọc và Thái Điền, “Mang đồ theo.”

Lưu Ngọc cầm áo khoác vắt trên ghế cùng hồ sơ trên bàn đi qua, Thái Điền vừa cắm điện vào laptop, lại phải rút ra, “Đợi anh với.”

Lưu Ngọc nhìn hắn, “Nhanh chút coi.” Hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, nhanh chóng đi theo Lý Cương. “Tìm được đoàn khảo sát rồi sao?”

Lý Cương gật đầu, Lưu Ngọc thấy hắn có vẻ không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm. Thái Điền ngay tại lúc cửa thang máy đóng lại chạy tới, “Chúng ta phải đi đâu a? Gấp gáp như vậy.”

“Bớt nói nhảm, đi theo là được.” Lưu Ngọc cắt ngang, thấy từ khuỷu tay của hắn lộ ra một nửa cái laptop thì nói, “Cất kỹ laptop, đừng làm rớt, đồ trong đó có giá trị bằng anh đấy.”

Thái Điền nghĩ bản thân trai tốt không so đo với con gái, hơn nữa bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, không tranh cãi với cô, chỉ dùng thêm vài phần sức lực ôm laptop vào ngực.

Lý Cương trực tiếp lái xe tới Shangri-La, ba người đi vào đại sảnh, Thái Điền nhịn không được nói, “Tốc độ của Tào tổng nhanh quá đi, mới đó mà đã tìm được khách sạn họ ở rồi.” Nói rồi trực tiếp đi về phía quầy tiếp tân.

Lý Cương kéo hắn, nhìn một vòng toàn bộ đại sảnh, nhìn thấy sô pha gần cửa sổ nói, “Chúng ta đến đó ngồi một lát.”

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Thái Điền vẫn theo sát Lý Cương kỳ quái hỏi, “Chúng ta không đến quầy tiếp tân hỏi thăm sao?”

“Nếu đã biết chỗ ở của bọn họ, chúng ta có thể ngồi đây đợi một lát, trực tiếp tìm tới thứ nhất là có hơi đột ngột, thứ hai là có thể nhìn xem là ai đưa bọn họ tới đây.” Lý Cương cởi cúc áo vest ngồi xuống.

Hai người hiểu được gật đầu, chia ra ngồi hai bên hắn, ba người cứ đợi trong đại sảnh như vậy, cẩn thận quan sát khách lui tới, rất sợ bỏ qua đám người Abigail.

Thời gian chờ đợi dài dị thường, gần một giờ, ba người đều đã bụng đói kêu vang, Lưu Ngọc đứng dậy nói, “Em đến siêu thị mua ít bánh mì về lót dạ trước.”

Lý Cương ngầm đồng ý gật đầu, vẫn như cũ nghiêm túc nhìn chằm chằm những người nước ngoài ra vào.

“Nhân tiện mua chút đồ uống luôn nha.” Thái Điền vội bổ sung.

Ba người vốn tưởng là đoàn khảo sát ăn trưa xong sẽ trở lại chờ đến tận hơn tám giờ tối, vẫn như cũ không thấy mấy người nước ngoài đó đâu. Lẽ nào mới tới ngày đầu tiên đã ra ngoài thả lỏng? Không bị ngược múi giờ sao?

Mặc dù không muốn chất vấn cấp trên của mình nhiều lần, nhưng Lưu Ngọc vẫn không nhịn được hỏi, “Có phải là ở khách sạn khác không?”

“Anh nói này Lưu Ngọc, em tin tưởng Tào tổng chút được không, nếu không phải xác định là ở khách sạn này, sao Tào tổng lại quả quyết bảo chúng ta chờ ở đây chứ.” Thái Điền đảo đảo “bữa tối” lại từ trong siêu thị mua về, tìm được một túi bánh quy ăn dở, nhai “rôm rốp rôm rốp”.

“Em chỉ tin vào sự thật, chúng ta đã đợi bảy tám tiếng rồi, cả một cái bóng cũng không thấy, phải đợi ở đây suốt đêm sao?” Lưu Ngọc không kiên nhẫn nói.

“Em về trước đi, anh và Điền Tử chờ thêm một lát.” Lý Cương vừa nói, vừa nhìn chằm chằm cửa ra vào như cũ.

“Em không phải là không muốn đợi.” Lưu Ngọc sợ Lý Cương hiểu lầm, vội giải thích, “Em chỉ không muốn làm việc vô ích, không có bất kỳ tin tức gì cho thấy đoàn khảo sát ở chỗ này, chỉ là Tào tổng nói vậy thôi, không phải sao?”

Lý Cương lúc này mới thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn cô, Lưu Ngọc thấy hắn đã nghe vào lời mình nói, tiếp, “Chúng ta có thể dùng cách của mình để tìm đến những người đó, thế nhưng Tào tổng ngay từ lúc bắt đầu trước là chưa được mọi người đồng ý đã gọi chúng ta đến tổ dự án, sau là đến trước hôm họp mới báo cho chúng ta biết, anh ta căn bản cũng không tin tưởng chúng ta.” Nói đến đây Lưu Ngọc thậm chí có chút oán giận, bọn họ và Lý Cương khó khăn biết bao mới lấy được dự án trước, đứng vững trong Tào thị, nhưng lại bị cậu tư nhà họ Tào này vung tay một cái toàn bộ chuyển khỏi vị trí cũ, khiến bọn Trương Kha có cơ hội thừa dịp nắm lấy thành quả của họ, xóa bỏ thành tích của họ. Đối với Tào Nhất Lâm nhảy dù xuống, cô không chỉ đơn giản là mâu thuẫn, thậm chí có chút căm hận anh ta.

Nghe Lưu Ngọc nói xong, nội tâm Lý Cương vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ Lưu Ngọc lại bất mãn với chuyện này như vậy.

Thái Điền cũng có chút khiếp sợ, bình thường thấy Lưu Ngọc không có bất kỳ dị trạng gì, vẫn như thường ngày chăm chỉ nỗ lực làm việc… Không ngờ cô đem tâm tình của mình giấu sâu như vậy, hắn lén nhìn vẻ mặt Lý Cương, thời gian hắn cùng lão đại lâu hơn Lưu Ngọc rất nhiều, hắn biết lão đại là vì Tào lão gia tử có ơn với anh ấy nên mới ở lại Tào thị, mà lần này lão đại cũng muốn cố gắng cải cách Tào thị một phen. Haiz, tiếc là Lưu Ngọc lại không rõ.

Lưu Ngọc tiếp tục khuyên bảo, “Thật ra với năng lực của lão đại, bây giờ tùy tiện đến một công ty nào đó đều là vị trí giám đốc kinh doanh, cần gì phải ở lại làm vật hi sinh cho bọn họ tranh quyền, hơn nữa Tào Nhất Lâm chỉ là một cái thùng rỗng, không có tiền đồ gì đáng nói.” Dù sao cũng đã nói ra hết rồi, cô không cố kỵ nữa, dùng một lần đem lời trong lòng nói hết ra luôn.

Lý Cương nhìn cô hồi lâu, không ngờ trước đây không quen nhìn cô gái nhỏ vì là người mới nên bị hiếp đáp, sau khi kéo vào dưới cánh chim của mình, đã trưởng thành nhiều như vậy.

Lưu Ngọc thấy lão đại chỉ nhìn mình, trong mắt có thần sắc giống như vui mừng lại tựa hồ xen lẫn thất vọng, đột nhiên có chút bất an. Cô hơi kích động nắm cánh tay Lý Cương, “Lão đại, chúng ta chuyển công ty đi, em vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của anh.”

Lý Cương khẽ thở dài, trước khi hắn kịp mở miệng, Thái Điền đã vội nói chen vào, “Lão đại, Lưu Ngọc chỉ là đợi có chút sốt ruột, con bé về nghỉ chút sẽ tốt thôi.” Vừa nói vừa nháy mắt với Lưu Ngọc.

Nhưng Lưu Ngọc lại không lĩnh hội được, “Em không phải vì đợi mà sốt ruột.” Nói rồi trừng Thái Điền một cái, lại nhìn Lý Cương, “Lão đại, em nói thật đó, chúng ta đừng tiếp tục làm dự án này nữa có được không?” Nói đến cuối câu, trong ngữ khí của Lưu Ngọc thậm chí trộn lẫn một tia khẩn cầu, là người đàn ông này trong lúc cô khó khăn nhất đã giúp đỡ cô, tự cầm tay dạy cô, truyền thụ kinh nghiệm của anh cho cô. Đối với cô mà nói, anh không chỉ là cấp trên hay thầy giáo, cô yêu người đàn ông này.

Nghe vậy, ánh mắt Lý Cương và Thái Điền nhìn về phía cô càng thêm phức tạp, một lát sau Lý Cương hỏi, “Tào Nhất Vinh hay là Tào Nhất Hiên?”

Lưu Ngọc như bị sét đánh ngây người, lập tức lắc mạnh đầu, “Không phải, đều không phải…”

Lý Cương không hề nghe cô biện giải, kiềm chế tức giận nói, “Em về trước đi, đừng để anh nói lại lần thứ ba.” Nếu như cô khuyên bảo hắn rời khỏi Tào thị, có lẽ là thực sự không muốn tham gia vào trong trận tranh quyền đoạt thế này, nhưng cô lại muốn hắn vứt bỏ dự án này, vứt bỏ đi theo Tào Nhất Lâm, vậy thì mục đích cuối cùng của cô không cần nói cũng biết.

Lưu Ngọc vẫn muốn nói gì đó, Thái Điền kéo cô lại, lôi cô ra ngoài.

Dọc đường Lưu Ngọc đều cố giãy ra khỏi tay hắn, ra khỏi khách sạn, Thái Điền mới buông cô ra.

“Anh kéo em làm gì, em chưa nói xong đâu.” Lưu Ngọc tức giận hô lớn.

“Nói cái gì hả.” Thái Điền quát, nhìn khóe mắt Lưu Ngọc dần dần ngập nước, trong lòng mềm nhũn, thở dài nặng nề. “Rốt cuộc là em nghĩ gì vậy, sao có thể…” Câu tiếp theo vì vẻ mặt bướng bỉnh cố nén khóc cắn môi dưới của Lưu Ngọc mà không nói thành lời.

“Em vẫn nên về trước đi, có chuyện gì mai hẵng nói, bây giờ lão đại khẳng định nghe không vào đâu.” Nói rồi chặn cho cô một cái taxi, báo địa chỉ cho tài xế, lại đưa túi cho cô. “Về đến nhà nhắn cho anh một tin.” Nhìn xe đi xa xong, Thái Điền đứng bên ngoài một lúc, nghĩ thầm chuyện này phiền to rồi.