- Vừa hay, "cậu bé" của tôi đang nằm vừa gọn "chỗ đó" của Hà. Hà di chuyển hông được không?
Hà định từ chối nhưng thấy bộ dạng khổ sở bây giờ của cậu bạn lại mủi lòng. Thôi cô liều giúp lần này thôi! Coi như gặp nạn nên cứu giúp đi!
Hà chầm chậm di chuyển hông của mình, cọ sát vào "thằng nhỏ" của Quân. Quân chưa bao giờ có cảm giác này, một khoái cảm bùng lên trong anh. Nhìn Hà đang ngượng ngùng giúp mình, dù hơi khó chịu nhưng anh thấy thật ngọt ngào.
Nhưng như thế với anh là chưa đủ, Quân nhìn chăm chú vào mặt Hà:
- Hà nhấc lên đi, tôi cởi quần đã...
Hà như bị sét đánh ngang tai. Tại sao tên biến thái như hắn lại có thể thốt ra những lời vô sỉ như thế! Hà chưa kịp chửi thì đã bị Quân nắm lấy hai bên mông mềm mại nhấc lên một lúc rồi lại hạ xuống.
Hà có thể cảm nhận được từng đường gân ở bên dưới cô qua lớp quần mỏng. Mắt Quân đã đục ngầu, cắn răng:
- Hà cũng cởi quần của Hà ra đi, tôi hết chịu nổi rồi...
Chưa kịp để cô phản ứng, Quân đã kéo luôn chiếc quần ngắn của cô, để lại một cảnh xuân trần trụi đặt lên "thằng bé" của anh.
Hai mảnh thịt lại cọ sát vào nhau theo nhịp của anh. Hà chưa bao giờ có được cảm giác này, thật sự nó rất lạ. Bên dưới của cô đã ướt đẫm và rất khó chịu.
Hà không ngừng rên rỉ càng khiến Quân "to lên". Quân cọ sát giữa hai bên đùi càng ngày càng nhanh hơn. Đến một lúc, anh cảm thấy hơi khó chịu ở dưới, anh nói nhỏ với Hà:
- Hà à, Quân... cho vào được không?
Từ nãy đến giờ đầu óc đang mơ màng trống rỗng, đến khi Quân nói thế, cô giật nảy mình, vội lắc lắc đầu, mắt âng ấng nước. Quân bất lực gầm lên một tiếng rồi cọ xát nhanh hơn. Cuối cùng, anh đã ra. Một dòng sữa đặc màu trắng đục dính trên bùng Hà.
Hà run rẩy trên người Quân, không chút sức lực dựa hẳn vào người anh mà thở hổn hển. Quân bèn ôm cô vào lòng, cười nhẹ nói:
- Cảm ơn Hà, anh...yêu em, cô bé nhỏ của anh...
Hà đã mệt nên cô thiếp đi trong vòng tay của Quân, chưa kịp nghe anh nói gì. Quân bất lực mỉm cười, đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào...
Hà mệt mỏi thức dậy, cái bụng của cô đã đói meo rồi. Nhắc mới nhớ, cô sờ tay lên chiếc bụng đang kêu lên dữ dội của mình, bỗng cô cảm thấy có cái gì dính dính ở trên bụng cô. Hà nhìn xuống, cô thấy một chất lỏng màu trắng đục đã đông lại.
Hà mờ mờ nhớ lại những chuyện hôm qua. Mặt cô tái mét lên, tắm rửa sạch sẽ rồi chạy xuống tầng tìm tên biến thái kia.
Quân đang mang tạp dề ở dưới bếp, hai bàn tay thoăn thoắt làm mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp phòng. Hà không màng đến nó, chạy lại kéo cổ Quân xuống, hét lên trước mặt anh:
- Hôm qua ông đã làm cái quái gì vậy?!!!
Quân nở nụ cười ranh mãnh :
- Quân chả nhớ Quân đã làm gì cả! Có gì xảy ra sao?
- Thôi im lặng đi! - Mặt Hà đã đỏ lựng lên - Tôi ghét ông!!!!
- Thật sự ghét tôi không?... - Quân nhẹ nhàng bỏ đồ nấu ăn xuống. Tiến đến gần Hà và trìu mến nhìn cô.
- Ghét! ghét lắm!
- Vậy ghét tôi vì hôm qua Hà chưa thỏa mãn chứ gì? Tôi không ngại thể hiện nữa đâu...
Hà choáng thật sự luôn! Hà không ngờ tên Quân lãnh đạm trên lớp ở bên cô lại có thể trở nên vô sỉ như vậy!
Hà lắc đầu thật mạnh, chạy ra phòng khách, ngồi phụng phịu ở trên ghế sô pha. Vậy là cô đã tiếp xúc thân mật với một người con trai rồi! Hà thất vọng về bản thân mình quá!!!!
Đằng nào việc cũng đã thành như vậy, Hà cố lấy bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Quân:
- Quân! Hãy quên đi tất cả những việc đã xảy ra trong hôm qua đi nhé!
Tâm trạng Quân đang vui vẻ, anh còn đang thấy bộ dáng dỗi hờn của cô thật là dễ thương. Chỉ với một câu nói của cô mà Quân như ở trên tầng mây rơi xuống âm phủ.
Sắc mặt Quân ảm đạm đi, lạnh lùng đến chỗ Hà đang toát mồ hôi. Cô từng thấy bộ mặt này của Quân rất nhiều rồi, mỗi khi anh đang đánh nhau, khuôn mặt đáng sợ ấy sẽ xuất hiện.
Anh nâng mạnh khuôn mặt nhăn nhó của Hà lên, lạnh lùng tra hỏi:
- Bà bảo tôi quên hết tất cả hả? Ha! Nực cười...
Quân ngậm lấy đôi môi Hà, luồn lưỡi của anh vào bên trong cô. Quân lao vào Hà như một con sói đói, như muốn hút cạn dư vị trong môi cô.
Hà thấy rất khó thở, cô vừa cảm thấy vị đắng vừa có chút ngọt ngào. Nước mắt cô ứa ra.
Quân không màng đến Hà, chỉ chăm chú vào việc mút lấy đôi môi cô, đến khi Hà dường như đã hết không khí, Quân mới lưu luyến rút ra .
Ánh mắt sắc lạnh của Quân nhìn chăm chú vào Hà, anh nói nhỏ:
- Chuyện hôm nay coi như tôi giúp bà, tôi coi như quên hết tất cả mọi chuyện đi....
Hà được dịp thở phào, tự hào vì mình ăn ở hiền lành nên mới tích đức được như bây giờ. Quân bỗng lên tiếng:
- Nhưng mỗi tối tôi đến đây, cậu phải làm như vậy với tôi một lần.
- Cái gì??!!!!! - Hà trố mắt nhìn Quân, mắt chữ O mồm chữ A.
- Nếu bà không đồng ý với điều kiện này, tôi sẽ nói cho cả lớp biết - Quân ranh ma nhìn Hà đang lúng túng đứng tại chỗ - Yên tâm là việc này tôi sẽ không nói với ai, và tôi sẽ không làm thế lúc mà bố mẹ bà về.
- Nhưng...nhưng... - Hà hoang mang quá, chọn cũng không được mà không chọn cũng không xong.
Quân như đọc được suy nghĩ của Hà, anh nắm lấy tay cô thật chặt, nói:
- Mối quan hệ như thế này sẽ tiếp tục cho đến khi bà tìm thấy người mình yêu, tôi sẽ không làm phiền bà nữa. Chúng ta sẽ lại làm bạn.
Với một đứa mù mờ tình cảm như Hà thì cô bắt đầu thấy hợp lý nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây. Quân đã biết từ lâu nên anh luôn lợi dụng sự khù khờ đó để lừa cô hết lần này đến lần khác.
Lần này cũng không ngoại lệ. Quân trấn an Hà rằng:
- Việc này cũng bình thường thôi, bạn bè thì giúp đỡ nhau một chút cũng không sao đâu! Hay bà muốn tôi nói với cả lớp.
Hà chột dạ, lắc đầu lia lịa. Cô rơm rớm nước mắt, sụt sịt:
- Không!!! Quân làm gì cũng được nhưng đừng nói với ai đặc biệt là lũ con gái!
Quân thấy bộ dạng cầu xin thành khẩn này của bà cưng quá chừng! Anh mỉm cười, thơm cô một cái lên đôi môi đã đỏ lên :
- Vậy từ giờ mong Hà chiếu cố nhé!
- Ừm... - Mặt cô đã bắt đầu đỏ bừng. Tim cô đập loạn xạ nãy giờ. Mấy ngày hôm nay thật kì lạ!!!