Trọng Tử

Quyển 1 - Chương 3: Trọng Tử

Chưa từng nghe qua giọng nói nào thư thái đến như vậy, đúng vậy, chính là thoải mái, cảm giác giống như mây trắng lơ lửng cuối chân trời, nhẹ nhàng, phiêu đãng, lượn lờ được cơn gió thổi tan ra, giọng nói ngoài điện ấy rất ý nhị, rất ngân nga, giống như thanh âm của một loại nhạc khí chốn thần tiên, cũng giống như giọng nói từ sâu trong ký ức của cô bé. Nhưng, giọng nói trong ký ức ấy so sánh với giọng nói này, dường như vẫn kém hơn một chút.

Cô bé kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại.

Không biết từ khi nào, ngay chính giữa cửa đại điện đã có một người đứng đó.

Y bào rộng rãi trắng như tuyết, vạt áo dài tha thướt lượn bay. Mái tóc mặc dù đã được cố định bằng một cây trâm, nhưng vẫn có không ít tóc vẫn buông rủ xuống hai vai, rất dài, rất dày, giống như một chiếc áo choàng đen phủ trọn lưng người.

Trong tay trái là một thanh bảo kiếm, vỏ kiếm màu trắng thon dài, còn toát lên sắc sáng bóng.

Cửa điện vừa cao vừa rộng, làm nổi bật cả một khoảng không rộng lớn sau lưng, có những vầng mây ngũ sắc lướt qua, trời xanh mây bay, người ấy đứng lẳng lặng một mình như vậy ở giữa cửa điện, tựa như trong tranh vẽ, ánh sáng sau lưng soi rọi vào, cả người tựa hồ tản mác ra những vầng sáng dịu dàng.

Trên đại điện lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến kì lạ, các đệ tử tựa như đều ngừng thở, không hẹn mà cùng hạ thấp người cung kính hành lễ với người đang đứng ngoài cửa điện, trên mặt là muôn vàn sắc thái khác nhau, vui mừng xen lẫn kinh ngạc, sùng bái, hâm mộ, đa số còn lại đều là không thể tin nổi vào mắt mình.

Cánh cửa giống như ranh giới giữa trời và đất, bầu trời và mặt đất đó lại vô cùng bé nhỏ, chỉ hiển hiện duy nhất một người sừng sững đứng ở giữa hai chốn ấy.

Quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, không biết là đang ở chốn nao, không biết hiện tại là tháng năm nào, những gì nhìn thấy, nghe được trong phút chốc đều lặng yên rồi tan biến đi, không một dấu vết.

Duy chỉ có người đó, vừa chân thật, lại vừa xa xôi đến mức không thể chạm được.

Trong lòng đột nhiên đang yên lặng, khoảnh khắc lại hoá thành kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc, sư luyến tiếc tràn ngập cõi lòng, cô bé không dám chớp mắt, sợ rằng dẫu chỉ một cái chớp mắt thôi, người ấy cũng sẽ biến mất ngay, không còn hiện hữu, không bao giờ còn được nhìn thấy nữa.

Cô bé hít một hơi thật sâu, cố sức mở to hai mắt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ấy.

Một khuôn mặt còn rất trẻ, đường nét trên gương mặt kia dường như không quá tinh tế, ánh mắt, nét mũi có lẽ cũng không phải gọi là hoàn mỹ nhất, nhưng mà khuôn mặt kia tuyệt đối là đẹp nhất trên đời này.

Nét đẹp này, dường như đã vượt xa trên cả dung mạo, đẹp nhẹ nhàng, nhu hòa đến cực hạn, nhu hòa đến mức có thể bao dung hết tất cả.

Muốn đến gần, lại không dám đến gần.

Cảm giác này làm trái tim bé nhỏ như đập nhanh hơn, máu nóng toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, trí nhớ không tự chủ được quay về vài năm trước. Cô bé đã từng nghĩ rằng khuôn mặt đó đã là đẹp nhất trên đời, khuôn mặt đẹp như vậy chỉ có thể là thần tiên mà thôi. Nhưng bây giờ, giây phút này, bé mới phát hiện, người trước mặt này mới thật sự là thần tiên.

Không thuộc về trần thế, thậm chí cũng không thuộc về tiên giới, đạm mà không lạnh, cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ, người người kính trọng, nhưng vĩnh viễn cũng chạm không tới, giữ không được.

Thần tiên cứu vớt nhân thế, có phải đều không nên giống với người thường?

Cô bé suy nghĩ đến ngây ngốc cả người.

Trên điện nổi lên âm thanh bàn tán nho nhỏ, dần dần thành lớn hơn, cuối cùng ồ lên một mảnh.

Mộ Ngọc mỉm cười nhắc nhở: “Tiểu muội muội, Trọng Hoa tôn giả đồng ý thu nhận muội làm đồ đệ, còn không mau bái sư?”

Trọng Hoa tôn giả! Trên điện trở nên càng thêm náo nhiệt, bọn trẻ biết rõ thân phận của người ấy, đều kích động vạn phần.

Tử Trúc Phong (*), Trọng Hoa cung, hộ giáo phái Nam Hoa - Lạc Âm Phàm, ngày xưa là Tam đệ tử của Nam Hoa Thiên tôn. Ở Nam Hoa này, luận về thứ hạng đứng đầu là chưởng giáo, luận về thân phận Mẫn Vân Trung cao nhất, còn luận danh vọng và địa vị, ở phái Nam Hoa, thậm chí toàn bộ tiên môn cũng không ai vượt qua được Lạc Âm Phàm. Thân là hộ giáo, lại theo chỉ mệnh của thiên tôn, nắm trong tay quyền quyết định đại sự của phái Nam Hoa. Về tiên thuật, không thể nghi ngờ là người giỏi nhất trong Nam Hoa. Trong đoạ kiếp tiên - ma, Lạc Âm Phàm dẫn đệ tử tiên môn trấn thủ thông thiên môn (**), cột mốc biên giới của lục giới, làm cho ma tộc đã mấy lần tấn công vào nơi ấy mà đều thất bại, từ một năm trước khi ma tôn Nghịch Luân bị trọng thương mất mạng, thì Lạc Âm Phàm đã là một vị tiên tôn thanh danh lừng lẫy nhất, chỉ sau Nam Hoa thiên tôn mà thôi.

* Núi Nam Hoa có 12 đỉnh núi, gọi là ‘Phong’. Trọng Hoa tôn giả ở đỉnh “Tử Trúc”

** Thông thiên môn: cửa nhà trời, cửa lên trời. Còn ở đây là cửa thông lục giới.


Mọi người đều nói, Trọng Hoa tôn giả Lạc Âm Phàm không thu nhận đồ đệ.

Chúng đệ tử đều quay sang nhau nhằm xác thực lại, hầu như tất cả mọi người đều hoài nghi tai của mình có vấn đề, hẳn là nghe lầm thôi. Nhưng mà, trước mắt mọi người, ngoại trừ Lạc Âm Phàm ra không còn người nào khác, câu nói kia quả thật đúng là từ miệng người ấy phát ra.

Cô bé vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt, ấn tượng trong quá khứ nói cho bé biết, thần tiên mặc xiêm y màu trắng đều là thần tiên tốt nhất trên đời, mà bây giờ, thần tiên tốt nhất ấy đã đồng ý thu nhận bé làm đồ đệ!

Vị thần tiên áo trắng trẻ tuổi đó chậm rãi đi vào đại điện, vạt áo thật dài di động trên mặt đất, giống như sóng nước chuyển động, lại như cơn bão tuyết cuồn cuộn.

Người ấy đứng ở trước mặt cô bé, dùng giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe hỏi bé: “Ta nhận con làm đồ đệ, con có bằng lòng hay không?”

Tận cùng thất vọng nay biến thành vô cùng kinh hỉ, cô bé hạnh phúc như đang ở trong một giấc mộng, căn bản không biết nên làm như thế nào, thậm chí gần như không còn nói năng được gì nữa, chỉ lo gật đầu liên tục.

“Âm Phàm!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên, trong đó có phần hơi trách cứ.

Cô bé bị giọng nói ấy doạ cho hoàn hồn lại, bất an nhìn Mẫn Vân Trung, Mẫn đốc giáo không đồng ý, sư phụ thần tiên này có phải cũng thay đổi chủ ý không cần bé nữa hay không?

Lạc Âm Phàm nhìn Ngu Độ: “Ta thu nhận cô bé này làm đồ đệ.”

Sư huynh đệ vốn rất hiểu nhau, chỉ cần liếc mắt một cái Ngu Độ đã hiểu rõ ý tứ của hắn, hàm súc nói: “Sư thúc, gần đây ma tộc ngày càng lộng hành, đứa bé này không có nơi nào để đi, chi bằng ở lại Nam Hoa, tránh cho con bé ra ngoài làm loạn, đến lúc đó ngược lại chẳng phải là phái Nam Hoa chúng ta phạm sai lầm hay sao. Vả lại, sư đệ cũng nên thu nhận đệ tử rồi.”

‘Trời sinh sát khí’, nguy hiểm đến mức nào, ít nhất cũng không thể để cho lầm bước vào ma tộc.

Mẫn Vân Trung nghe vậy quả nhiên không phản đối nữa, sau một lúc lâu lại nói: “Âm Phàm bận quá, không bằng bái chưởng giáo làm sư phụ đi.”

Cô bé nghe thế ngược lại tỏ ý không vui, nhỏ giọng: “Trọng Hoa tôn giả đã nói thu nhận con rồi mà.”

Mẫn Vân Trung mặt trầm xuống, đang muốn nổi giận, Ngu Độ đã cười cười nói tiếp: “Ta từng thề, đời này chỉ nhận chín đệ tử, nay đã có Kha nhi, thêm nữa sẽ phá bỏ lời thề ấy mất, Âm Phàm thu nhận là hợp lý, để con bé đến Tử Trúc Phong là tốt nhất.” Còn các đỉnh núi khác đều có nhiều người, không tránh khỏi nếu có chuyện xảy ra trở tay không kịp, Tử Trúc Phong ngày thường vắng người, nếu xảy ra chuyện gì, Lạc Âm Phàm cũng có thể phát hiện được ngay lập tức.

Mẫn Vân Trung đã hiểu được hàm ý trong đó, tuy rằng cũng thấy có lý, nhưng cuối cùng cũng không hài lòng, nặng nề “hừ!” một tiếng, bước nhanh ra khỏi điện, chỉ để lại một câu: “Chưởng giáo tự an bài.”

Mẫn Vân Trung đi rồi, tất nhiên Văn Linh Chi cũng phải đi theo, nhưng lại cố ý đi thật chậm, liếc nhìn mọi người vẫn đang kinh ngạc vì Lạc Âm Phàm, rồi liếc nhìn Tần Kha, cuối cùng nhìn sang cô bé kia, sự ghen tị dâng lên trong đôi mắt như muốn phát hoả, cuối cùng vẫn là không tình nguyện rời khỏi điện.

Lạc Âm Phàm như chẳng quan tâm: “Vậy con bái sư đi.”

Nhìn thấy ánh mắt chỉ điểm của Tần Kha bên cạnh, cô bé đã hiểu mình phải làm gì, vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, cất giọng thật trong trẻo: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Lạc Âm Phàm gật đầu, hỏi: “Con tên gì?”

Mặt cô bé đỏ ửng lên, ấp a ấp úng: “Con… Con không có tên.” Thấy sư phụ nhíu mày giống như bất mãn, giọng nói của bé càng nhỏ: “Cha mẹ đã mất chưa kịp đặt tên cho con, con chỉ nhớ con họ ‘Trùng’ (*), mọi người trước nay đều gọi con là ‘Tiểu Trùng’.”

* 重 đọc là Trọng hoặc Trùng. Ở đây bé nghĩ mình là họ Trùng (蟲), nghĩa là Sâu.

Tiểu Trùng? Bọn trẻ cười ra tiếng, ngay cả Tần Kha cũng nhịn không được mà cười theo.

Vừa gầy lại nhỏ, quả thật rất giống một con sâu nhỏ.

Cô bé quẫn bách đỏ bừng cả mặt, bất an lén nhìn sư phụ.

“Tiểu Trùng, Trùng Tử!”, trái lại Lạc Âm Phàm không hề cảm thấy buồn cười, đem cái tên nhẹ giọng nhẩm hai lần, bỗng nhiên nói: “Trọng Hoa cung, Tử Trúc Phong, đủ thấy con và ta có duyên với nhau, từ nay về sau con hãy lấy ‘Trọng (重)’ trong Trọng Hoa cung làm họ, lấy ‘Tử’ trong Tử Trúc Phong làm tên, gọi là “Trọng Tử”, con thấy sao?” (*)

* Chữ 重 đọc là Trọng hoặc Trùng, chữ 蟲 đọc là Trùng, 2 chữ này có cách phát âm khá giống nhau. Ở đây Lạc Âm Phàm dựa vào sự đồng âm giữa 2 chữ để đặt tên cho Trọng Tử. Nhưng họ gốc của Trọng Tử cũng chính là Trọng (重)

Sư phụ không chê tên của bé khó nghe? Bé mừng rỡ: “Ôi hay quá, gọi con là Trọng Tử đi!”

Sư phụ ban thưởng tên, theo lẽ nên bái tạ, chúng đệ tử đều cười thầm trong lòng vì hành động của cô bé. Chỉ có Tần Kha là ‘rủa thầm’, lườm xiên liếc xéo cô bé, có ý trách bé không biết phép tắc.

Trọng Tử làm sao hiểu được nhiều như vậy, chớp đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc không hiểu.

May mà Lạc Âm Phàm chưa bao giờ thu nhận đệ tử, cũng không để ý nhiều. Lạc Âm Phàm nhìn mông lung, buông một câu đơn giản: “Vi sư họ Lạc tên Âm Phàm, hiệu là Trọng Hoa, con giờ đã là đồ đệ tiên môn, phải tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, lấy an nguy của Nam Hoa làm trọng, lấy chúng sinh làm tâm, không được làm việc sai trái.”

Vừa mới có tên, Trọng Tử đang trong lúc phấn khởi, nghe vậy không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếng cam đoan, nói: “Trọng Tử nhất định nghe theo lời sư phụ, sẽ không làm cho sư phụ tức giận, nếu sau này con làm chuyện gì sai, sư phụ cứ đánh con thật mạnh tay vào.”

Mọi người lại cười rộ lên, lời này mặc dù có chút trẻ con, nhưng lại chân thành, thật đáng yêu.

Lạc Âm Phàm không cười, cũng không biểu lộ vẻ hài lòng, chỉ gật đầu: “Đứng lên đi, theo ta về Tử Trúc Phong.”

Trọng Tử nghe vậy đứng lên.

Ngu Độ ân cần dặn dò: “Chúc mừng sư đệ, sau này hãy lưu ý nhiều hơn.”

Lạc Âm Phàm nói: “Ta mang con bé về trước.”

Ra khỏi Lục Hợp điện, trời đất như càng thêm rộng lớn, mấy ngàn đệ tử vẫn đứng ngay ngắn ở hai bên đường, càng toả ra không khí trang nghiêm. Tất cả mọi người đều đã biết tin Trọng Hoa tôn giả thu nhận đồ đệ, đều muốn nhìn một chút xem là đứa trẻ nào có vận khí tốt như vậy. Vì vậy khi thấy Lạc Âm Phàm đi ra cửa điện, hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này, vô cùng hâm mộ cũng có, mà ghen tị cũng có…

Trọng Tử có chút sợ hãi, gắt gao bám sát bên cạnh sư phụ.

Lạc Âm Phàm đi được vài bước, phát hiện ống tay áo dường như bị cái gì đó kéo lấy, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là học trò nhỏ vừa mới thu nhận của mình, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo hắn.

Thấy sư phụ nhíu mày, Trọng Tử vội vàng lùi tay về, bất an nhìn hắn.

Thật ra Lạc Âm Phàm vốn là người sao cũng được, nhíu mày cũng không phải vì không vui, chỉ là thói quen mà thôi, nhìn ra cô bé đang sợ hãi, Lạc Âm Phàm chủ động vươn một bàn tay ra.

Trọng Tử ngây người, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của sư phụ, vừa mừng vừa sợ, đỏ mặt đưa tay len lén lau lên áo quần vài cái, mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy.

Bàn tay ấm áp vừa đủ, không quá lạnh cũng không quá nóng, cũng giống như con người của hắn, nhẹ nhàng, dịu dàng.

Áo bào trắng quét trên mặt đất, đón nhận ánh nhìn của mọi người, Lạc Âm Phàm dắt theo cô gái nhỏ, chậm rãi đi xuống từng bậc thềm đá, hướng về Tử Trúc Phong…

Nhiều năm sau, Trọng Tử vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc này, giống như mới ngày hôm qua, khắc sâu vào trong tâm trí, luân hồi chuyển thế, suốt đời cũng không thể quên, chỉ tiếc rằng khi đó nàng đã không còn là một Trọng Tử nhỏ bé mà hắn nắm tay dắt đi này nữa.



Núi Nam Hoa có mười hai đỉnh núi lớn nhỏ, ngọn núi cao nhất là Nam Hoa, chính là nơi ở của Nam Hoa Thiên tôn khi còn sinh thời, hiện nay là chưởng giáo Ngu Độ ở, bốn ngọn núi lớn, Ma Vân Phong là nơi của đốc giáo Mẫn Vân trung, Thiên Cơ tôn giả Hành Huyền ở tại Thiên Cơ phong, hộ giáo Lạc Âm Phàm dĩ nhiên là sống tại Tử Trúc Phong, còn có ngọn Ngọc Thần Phong, là nơi Ngu chưởng giáo tu hành, bảy ngọn núi nhỏ hơn còn lại là chỗ ở của các đệ tử Nam Hoa.

So với đỉnh Nam Hoa hùng vĩ đồ sộ, Tử Trúc Phong lại mang một cảnh sắc khác biệt.

Không thật sự đẹp, cũng không tinh xảo, nhưng lại có hương vị thoát tục xuất trần tản mạn khắp đỉnh Tử Trúc, nổi bật giữa một rừng mây trắng tinh khiết lững lờ, vô định trôi giống như một tấm thảm trải rộng, nhìn không thấy mặt đất dưới chân, tất cả đều bị mây trắng lững lờ phía trên bao phủ.

Trên đỉnh Tử Trúc, nổi bật trên nền mây trắng là một tòa điện hình thái tao nhã ẩn ẩn hiện hiện.

Phía trước điện có một dòng suối trong vắt chảy ngang qua, rộng khoảng ba trượng (*), khói sương lan toả khắp mặt nước, sâu không thấy đáy, trong lòng nước thấp thoáng mấy con cá đang tung tăng bơi lội, bắc ngang qua dòng suối là một cây cầu bằng đá, mặt nước cũng như mặt cầu đều bằng phẳng, lặng yên.

* 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m

Mây trắng trải đầy mặt đất, phía trước là thềm đá vô cùng sạch sẽ thông vào chính điện.

Từ hành lang cũ kỹ đến bên trong điện không một bóng người.

Cửa điện rất cao! Ngoại trừ thần tiên sư phụ ra, không ai có thể ở một nơi như thế này, Trọng Tử đang lúc cao hứng, bỗng nhiên nghe Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Đây là Trọng Hoa cung, chỗ ở của sư phụ, hằng ngày sư phụ đều làm việc ở trong điện, con tạm thời ở lại gian phòng thứ ba bên trái đi.”

Khi nói chuyện, Lạc Âm Phàm đã buông bàn tay cô bé ra.

Trọng Tử lưu luyến rút tay về, sự vui sướng trong lòng vẫn không hề giảm bớt, khi còn làm ăn mày, mỗi ngày đều phải ngủ dưới mái hiên nhà người khác. Bây giờ, cuối cùng cô bé cũng có phòng riêng của mình, lại còn có thêm một thần tiên sư phụ!

“Sư phụ, nơi này chỉ có hai người chúng ta sao?”

“Phải.”

Nhìn thấy thân ảnh tuyết trắng kia đi lên bậc thềm, Trọng Tử vội vàng chạy theo: “Sư phụ! Sư phụ!”

Lạc Âm Phàm xoay người nhìn bé.

Trọng Tử thật cẩn thận nói: “Sư phụ không đói bụng sao, trời tối rồi, chúng ta ăn cơm ở đâu ạ?”

Lạc Âm Phàm yên lặng ngẫm nghĩ, sống một mình ở Tử Trúc Phong đã mấy trăm năm, cũng không cho người ngoài đến quấy rầy, nay đột nhiên có thêm đồ đệ, thế này mới nhớ lại người phàm phải ăn cơm, vì thế lấy một quyển sách ra đưa cho Trọng Tử: “Đệ tử tiên môn không cần ăn ngũ cốc, trong này ghi lại phương pháp dạy cách hít thở của phái Nam Hoa, trước hết con cứ tập theo đó.”

Trọng Tử nói: “Nhưng con đói.”

Lạc Âm Phàm kiên nhẫn nói: “Cứ làm theo như trong sách chỉ, sẽ không còn đói bụng.”

Thần tiên thật sự có thể không cần ăn cơm sao? Trọng Tử vội vàng tiếp nhận quyển sách kia, giọng quẫn bách, nói: “Con… con không biết chữ.”

Lạc Âm Phàm hiểu ngay, suy nghĩ trong chớp mắt, thu lại quyển sách trên tay Trọng Tử, vung tay hai ba cái không biết làm gì, rồi đưa cuốn sách lại cho Trọng Tử: “Những chữ này con đều có thể hiểu được, chăm chỉ mà tập luyện đi, không được lười biếng.”

Giống như ảo thuật, quyển sách mỏng manh biến thành một quyển sách thật dày, cầm ở trong tay nặng trịch. Trọng Tử kinh ngạc không thôi, chờ đến khi cô bé lấy lại tinh thần, lại phát hiện một chuyện không thể nào tưởng tượng được - không biết từ khi nào, bộ quần áo cũ nát trên người đã không thấy đâu, thay vào đó là một bộ đồ thêm một chiếc áo choàng trắng toát, mềm nhẹ, rất vừa người, giống như được cắt may theo vóc người của bé vậy.

Chưa từng mặc qua bộ xiêm y nào đẹp như vậy, đây là sư phụ cho sao? Trọng Tử vui sướng.

Trước mặt trống trơn không bóng người, thần tiên sư phụ đã đi vào trong điện.

Trọng Tử còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, vội vàng đuổi theo, ai ngờ cửa đại điện nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng bất luận như thế nào cũng không chạy tới được, thì ra xưa nay mỗi lần vào điện rồi Lạc Âm Phàm sẽ đặt một kết giới, tránh việc mọi người đến quấy rầy mình, việc này chỉ là thói quen hình thành trong nhiều năm qua của Lạc Âm Phàm, người không biết tiên thuật dĩ nhiên là không biết chuyện này.

Trọng Tử nhụt chí, cầm quyển sách thật dày đi về hướng gian phòng thứ ba.

Các tiên nhân không chịu thu nhận bé, sư phụ có phải cũng ngại bé quá ngu ngốc hay không? Muốn cho sư phụ thích, nhất định phải học tập tiên pháp thật tốt, nhưng mà xem không hiểu chữ thì phải làm sao bây giờ?Trong gian phòng lớn, có giường có bàn, đối với Trọng Tử mà nói là đủ lắm rồi. Cô bé hưng phấn đông sờ tây chạm khắp nơi, cảm thấy từ lúc chào đời đến giờ hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất.

Không có chữ, trên trang sách tất cả đều là những hình ảnh nhỏ, từng hình từng hình, trên mỗi hình đều có rất nhiều những đường nét chú thích, mỗi đường nét đều chỉ dẫn rõ ràng, Trọng Tử cẩn thận xem nửa ngày, cũng hiểu được một chút, trong lòng vui mừng, là sư phụ cố ý biến ra, thì ra trên đời còn có loại sách tuyệt như vậy nha!

Nếu học được hết những gì chứa trong nó, sẽ không phải làm kẻ đi xin cơm nữa, Trọng Tử nghĩ thầm nhất định phải giống thần tiên ca ca kia, dùng tiên pháp cứu người, sẽ không để cho con người bị ức hiếp nữa!

Trọng Tử trong lòng tràn đầy tin tưởng, đứng lên bắt đầu thực hành theo.

Nhưng mà Lạc Âm Phàm chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, quả thật là đã đánh giá quá cao năng lực của đứa bé mười tuổi này. Mình nhìn vào cái lập tức hiểu ngay, nhất định người khác xem cũng hiểu.

Ai ngờ có đôi khi nhìn điều gì đó tưởng chừng như đơn giản, nhưng làm được lại rất khó. Dù biết rõ là phải làm như vậy, nhưng dù có cố tình làm theo thì vẫn chẳng thể nào làm được, loạn hết cả lên.

Trọng Tử luyện theo nửa ngày, cho đến khi người mệt lã đổ đầy mồ hôi, vẫn không thể nào làm được, tất cả hơi sức đi tong hết không nói, ngược lại càng ngày càng thêm đói bụng.

Thường xuyên phải chịu đói khát tra tấn, nên càng thêm sợ hãi cảm giác đó. Trọng Tử bắt đầu hoảng hốt, sau lại thật sự không chịu được nữa chạy ra khỏi phòng.

Đêm đã khuya, trong điện vẫn đang sáng đèn, Lạc Âm Phàm vẫn không bước ra ngoài.

Suốt một ngày không ăn gì cả, cô bé đã rất rất đói rồi!

Trọng Tử ngồi trên bậc thềm, người cuộn tròn lại thành một cục, cố hết sức để giảm bớt cảm giác đói khát, nhưng rốt cuộc Trọng Tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, ý chí và sức lực có hạn, không bao lâu sau liền có cảm giác vô cùng khó chịu và bất an, cả người lạnh ngắt. Cuối cùng đột nhiên đứng bật dậy.

Trong gian phòng đơn giản và gọn gàng, bên ngoài có bàn trà, bàn để trâm cài, gương lược, trên kệ cao cao có đặt vài quyển sách, còn có nghiên mực văn chương linh tinh gì đó, sau bức bình phong là một chiếc giường có chăn đệm được sắp xếp ngay ngắn, xem ra là phòng ngủ của Lạc Âm Phàm.

Hầu như tất cả các phòng cô bé đều tìm kiếm hết một vòng, cuối cùng đành phải trở lại phòng mình, Trọng Tử không chịu được lại quay ra ngoài cửa.

Cả Trọng Hoa cung to như vậy, nhưng lại không có cái gì có thể ăn được.

Ánh mắt liếc thấy một nơi, Trọng Tử bước đi xuống dưới bậc thềm…



Mặt nước ở phía trước điện toả khí lạnh lẽo, có một bóng dáng nhỏ bé trên cầu đá, ánh mắt thật to chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước, ánh mắt chịu đựng cơn đói khát ngập tràn nhẫn nại, giống như một con thú nhỏ đang rình mồi.

Lạc Âm Phàm đứng trên bậc thềm, khẽ nhíu mày, mới vừa rồi hắn cảm nhận được sát khí mãnh liệt lan tỏa, lập tức ra ngoài điện xem xét, quả nhiên nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

Một đứa bé có sát khí quá nặng không phải chuyện tốt, chẳng lẽ thật sự lại là một Nghịch Luân khác sao?

Nghĩ nghĩ một lúc, Lạc Âm Phàm ẩn mình, chậm rãi đi xuống bậc thềm.

Vừa mới bước tới phía dưới thềm, chỉ thấy đứa bé kia nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên vung tay vào trong nước.

Bọt nước bắn lên.

Bàn tay nhỏ bé quờ quạng trong lòng nước mấy cái, khi nhấc tay lên khỏi mặt nước trong tay đã bắt được vài con cá.

Quả thật, người bình thường dùng tay không bắt cá như vậy là rất khó, đoán chừng con cá kia đã bị sát khí của cô bé phát ra chế ngự, nhưng lại không chạy trốn được cho nên để mặc cho Trọng Tử bắt lên như vậy.

Đôi tay nhỏ run run, đứa trẻ nhìn những con cá liếm liếm môi.

Con cá giãy giụa trong tay cô bé.

Tựa như chợt nghĩ đến điều gì đó, trong đôi mắt to dâng lên vẻ chần chờ.

Nhẹ nhàng buông tay, con cá quẫy đuôi “Bõm” một cái nhảy về trong nước, làm bọt nước bắn lên cao, bơi nhanh biến mất không thấy bóng dáng.

Sát khí quanh người đột nhiên biến mất, cô bé như không còn chút sức lực nào tựa vào thành hồ, cắn chặt môi, dáng vẻ có chút thất thần.

Đứa trẻ này không có dáng vẻ tròn trịa, mập mạp, không góc, không cạnh như vẻ thường thấy ở trẻ con, mà con bé rất gầy, gầy đến đáng thương, chiếc áo bào trắng ôm sát thân người, thân thể nhỏ bé ấy nhìn lại càng mỏng manh, đơn bạc hơn. Nhưng cũng vì như thế, mà thân hình có thêm vài phần nhẹ nhàng, dù đứng ở nơi nào cũng giống như một chiếc lông chim, một trận gió lướt qua cũng có thể thổi bay mất.

Lạc Âm Phàm đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn thấy hết tất cả, hai hàng lông mày dần dần giãn ra.



Buông tay để cho cá chạy mất, Trọng Tử thực sự nản lòng.

Mỗi khi Trọng Tử tức giận, các con vật nhỏ đều bị dọa cho sợ hãi bỏ chạy mất, tránh đi thật xa, ngay cả chính bản thân cô bé cũng không biết tại sao lại như thế, chẳng lẽ đây là ‘sát khí’ mà các vị tiên nhân đã nói sao? Về phần thương tổn người khác, sự thật là bé đã từng cùng với những đứa trẻ khác bắt gà đem nướng ăn, có đôi khi còn ăn sống, cho nên mới không bị đói chết.

Các tiên trưởng đều nhận định sát khí của cô bé quá nặng, sẽ làm tổn hại đến người khác, cho nên mới không chịu thu nhận cô bé. Bây giờ bé thật sự rất muốn bắt cá để ăn, nhưng nếu sư phụ biết liệu người có đuổi bé đi hay không? Ngàn dặm xa xôi chạy lên được tới Nam Hoa, cố gắng để trở thành đệ tử tiên môn, vì mong trong tương lai có thể cứu người giống như thần tiên ca ca, sao có thể vì bụng đói mà làm cho sư phụ nổi giận được?

Trọng Tử cố gắng không nhìn nữa, những con cá ở trong nước bị doạ nên đã chạy trốn mất tăm, có muốn cũng chẳng bắt được nữa.

Nhưng thật sự là bé rất đói bụng, trở thành thần tiên hay là chịu đói bụng đây?

Đã từng làm kẻ ăn xin, Trọng Tử đương nhiên biết rất nhiều biện pháp làm cho đỡ cơn đói, chỉ là nước ở trong hồ trước mặt không giống với nước ở nơi khác, lạnh thấu xương, uống vào chắc chắn sẽ đau bụng.

Chần chờ hồi lâu, cô bé vẫn không chịu được mà run run bụm tay lấy lên một ít nước, cúi đầu …

“Nước này không thể uống được.” Là giọng nói mà đã nghe qua một lần là vĩnh viễn khó có thể quên được.

Trọng Tử sợ tới mức vội vàng đứng thẳng lên: “Sư phụ!”

Lạc Âm Phàm nhìn cô bé, không nói gì.

”Sư phụ nhìn thấy hết rồi sao?” Trọng Tử càng thêm kinh hoảng, lập tức quỳ xuống: “Con không hại chúng nó, chỉ tại con đói bụng quá thôi.”

Thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa sợ hãi của Trọng Tử, Lạc Âm Phàm khẽ thở dài. Một đứa trẻ mười tuổi, trong lúc đói khát còn có thể khống chế sát khí không thương tổn đến mạng sống của các sinh vật khác, thật sự không dễ dàng, sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề được chứ.

Lạc Âm Phàm cúi người đỡ cô bé đứng lên: “Con làm tốt lắm.”

Sao sư phụ tự nhiên lại khen mình? Trọng Tử cứ ngỡ sẽ bị sư phụ trách cứ, nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên.

Người trước mặt một tay dắt cô bé, quần áo trắng toát cùng mái tóc dài, trong ánh mắt lộ ra vẻ an ủi, thật giống với người trong trí nhớ năm đó, cả hai người đều là thần tiên tốt nhất.

“Sư phụ nói con… làm tốt lắm sao?”

“Phải.”

Trẻ con thích nhất chính là được khen, Trọng Tử cũng không ngoại lệ, ánh mắt to tròn lập tức có thần thái, không chút nào che giấu được sự vui sướng trong lòng, sư phụ khen bé, cho dù có đói một ngày nữa cũng không hề gì.

Trong chớp mắt, trước mặt hiện ra hai cái ghế đá.

Lạc Âm Phàm kéo cô bé tới ngồi xuống: “Ta muốn sau này con cũng giống như mới vừa rồi, dù cho có bị đói cũng không thể thương tổn đến người khác, con nhớ kỹ chưa?”

Trọng Tử ra sức gật đầu: “Sư phụ, con nhớ kỹ rồi.”

Lạc Âm Phàm vốn là người trí tuệ sâu rộng, đối với chuyện trời sinh sát khí của Trọng Tử, cũng không có thành kiến nhiều lắm, nay lại gặp tiểu đồ đệ nghe lời như vậy, ngược lại còn có vài phần cảm thấy thích: “Phương pháp hít thở là hấp thụ linh khí trời đất để sống, kéo dài tuổi thọ, con vẫn cảm thấy đói, là bởi vì chưa làm đúng phương pháp hít thở, sư phụ đưa sách cho con, sao con không xem?”

Trọng Tử xấu hổ lí nhí nói : “Con có xem, nhưng vì con quá ngu ngốc, không lĩnh hội được.”

Lạc Âm Phàm giật mình.

Không có ai chỉ dẫn, một đứa trẻ còn chưa nhập môn sao có thể hiểu được phương pháp hít thở, chỉ điều này cũng có thể thấy được là hắn không có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ đồ đệ.

Vì vậy Lạc Âm Phàm tự nhận trách nhiệm về mình: “Là sư phụ sơ sẩy, con mới vừa học, không hiểu cũng phải, sư phụ sẽ hướng dẫn trước một lần cho con.” Tiếp theo liền ra hiệu ý bảo Trọng Tử ngồi xuống: “Làm theo như trong sách, cẩn thận cảm nhận.”

Trọng Tử ngoan ngoãn nhắm mắt.

Lạc Âm Phàm bắt đầu nắm hai tay của Trọng Tử, chậm rãi đem tiên khí truyền qua.

Trọng Tử quả nhiên cảm thấy một luồng khí nhẹ nhàng từ trong tay sư phụ truyền qua, trong lành giống như suối nước, theo cánh tay chảy vào thân thể, chạy đến hàng trăm mạch đập khắp tứ chi trong cơ thể, dòng chảy rất có quy luật, bàn tay vì đói khát mà lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp dần.

Nhớ lại năm đó, chính bản thân mình cũng phải mất đến hai ngày mới thu nạp được linh khí vào trong người cũng đã là người tiến bộ nhanh nhất trong các sư huynh đệ rồi. Lạc Âm Phàm cũng không trông mong đồ đệ này sẽ học được ngay lập tức, chỉ thầm nghĩ truyền chút tiên khí cho cô bé, để cho đồ đệ nhỏ không còn cảm giác đói khát nữa, đồng thời chỉ dẫn cô bé cảm nhận được hướng đi của linh khí.

Nhưng mà Lạc Âm Phàm nhanh chóng phát hiện và cảm nhận được, trong cơ thể bé nhỏ kia cũng có một luồng khí khác đang chạy tán loạn, một luồng khí mỏng manh và yếu ớt, khi thì phân tán khi thì tụ lại.

Lạc Âm Phàm cảm thấy căng thẳng.

Đúng vậy, quả thật là khí, linh khí của đất trời.

Tiếp theo, hắn chợt nghe Trọng Tử nói chuyện: “Sư phụ, bản thân con cũng có, nhưng nó không nghe lời, không chịu theo sự dạy dỗ của con, chạy loạn khắp nơi.”

Vừa mới học đã có thể lấy được linh khí trời đất, đứa trẻ này tư chất hơn người, nếu dốc lòng dạy bảo, ngày sau tất sẽ có thành quả lớn, Lạc Âm Phàm khiếp sợ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Trời sinh sát khí, không ai dám mạo hiểm.

Lạc Âm Phàm vừa giúp cô bé thu phục luồng khí kia, vừa lên tiếng chỉ dạy: “Khí như nước, càng buộc chặt và ngăn chặn nó, nó lại càng chạy đi, cứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần gia tăng thêm khí lực như lời ta đã chỉ dẫn, nó tự nhiên sẽ nghe lời, đạo lý này gọi là lấy lùi làm tiến.”

Dòng khí mạnh mẽ kia rất nhanh hoà hợp thành một dòng với luồng khí mỏng manh kia, cuối cùng đi xuống đan điền (*)

* chỉ phần bụng ở phía dưới rốn khoảng một tấc rưỡi đến ba tấc ta (1 tấc = khoảng 4 cm)

Lạc Âm Phàm buông Trọng Tử ra: “Con đã hiểu chưa?”

Trọng Tử mở to mắt nghĩ nghĩ: “Quả thật không đói bụng nữa!”

Lạc Âm Phàm gật đầu: “Sau này con cứ luyện tập theo cách đó, thời gian không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi, đêm mai sư phụ sẽ đến kiểm tra lại bài học.”

Cũng có nghĩa là, tối mai cô bé mới được gặp lại sư phụ? Trọng Tử lưu luyến không rời đứng dậy đi về phòng.

Trời sinh sát khí, cũng không mất đi bản tính lương thiện, đứa bé ngây thơ, thuần khiết như tờ giấy trắng, lại nghe thấy những lời như vậy, chỉ cần lúc này nghiêm khắc dạy dỗ, cẩn thận dẫn đường chỉ lối, đâu nhất định sẽ nhập ma. Quả thực nên nghe theo lời các sư huynh, không nên dạy thuật pháp cho cô bé ư?

Lạc Âm Phàm hơi hơi áy náy, gọi: “Trọng nhi.”

Trọng Tử trong lòng run sợ, sau một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, vui mừng đến mức chạy thật nhanh trở lại bên cạnh sư phụ: “Sư phụ là gọi con sao?”

Kỳ thật Lạc Âm Phàm chưa bao giờ làm sư phụ, chỉ là thường vô tình nghe thấy sư thúc và các sư huynh xưng hô với đệ tử như vậy, con bé cũng là đệ tử duy nhất của mình, đương nhiên cũng nên gọi như vậy rồi. Ban đầu còn có chút không quen, không nghĩ tới đồ đệ nhỏ lại vui mừng đến vậy, bất giác cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Sư phụ còn muốn dạy con gì nữa sao?”

“Con ‘trời sinh sát khí’, tạm thời không thể tu luyện thuật pháp.”

Trọng Tử chỉ là một đứa trẻ, chỉ cảm thấy sư phụ đối với mình tốt vô cùng, thật sự là từ lúc chào đời đến giờ hôm nay là ngày vui vẻ nhất, làm sao còn để ý việc gì khác hơn được nữa. Nghe sư phụ nói vậy liền nói: “Được ạ, sư phụ nói không tu luyện thì sẽ không tu luyện ạ.”

Cảm giác áy náy đã dần biến mất, dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, Lạc Âm Phàm gật gật đầu, đứng dậy trở về phòng.