Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 11

Editor: Pun. 

Giữa trưa Quý An Dật nấu canh cá, thả chút nấm vào trong, tươi sống thơm ngon, lại chuẩn bị chút dưa chua xào với thịt ba chỉ, dưa chua này chỉ có lá cải, trực tiếp bỏ vào nước rửa một lần, sau đó , dùng chậu gỗ đổ đầy một chậu nước sạch, đem lá cải đã được rửa qua bỏ vào trong, ngày hôm sau là có thể vớt lên ăn.

Rất thích hợp để xào ăn, thêm chút thịt ba chỉ, thả vào chút ớt bột, trong trẻo ngon miệng lại mang chút vị chua, còn có thịt ba chỉ tươi ngon, cùng với ớt bột cay cay, là món khai vị rất ngon.

Hằng ngày khi ra đồng làm việc, phải nhìn trời mà làm, khi nào bầu trời tối đen thì mới có thể về nhà.

Làm càng nhiều tốn càng nhiều sức, Quý An Dật đem tất cả bản lĩnh của mình ra, cố gắng làm cho đồ ăn càng ngon miệng, để Vương Tiểu Nhị có thể ăn no thỏa thuê.

Một ngày của vụ mùa lại qua đi, nhưng cũng đừng khiến cho người ta mệt đến gầy một vòng.

Ăn xong cơm trưa, suy cho cùng là hắn đau lòng Vương Tiểu Nhị, mặt trời trên đỉnh đầu quá chói chang, hơn nữa, chỉ có hai mẫu ruộng nước, cũng không cần liều mạng như vậy.

Quý An Dật liền kéo Vương Tiểu Nhị, không cho y vội vàng ra đồng, mà là xách ra một thùng nước giếng, tẩy rửa mặt mày, sạch sẽ nhẹ nhàng khoang khoái, đi vào phòng chuẩn bị ngủ trưa.

Mất nửa canh giờ, cũng không trì hoãn bao nhiêu công phu.

Buổi sáng bắt đầu làm quá sớm, không có thời gian nghỉ ngơi, bổ sung bằng một giấc ngủ trưa ngắn là nhất định phải có.

Ước chừng đầu giờ mùi (13h-15h), Quý An Dật tỉnh, nhìn bên cạnh Vương Tiểu Nhị vẫn đang ngủ say. Hắn nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đi tới dưới mái hiên, lấy tay che đỉnh đầu híp mắt nhìn, xem xét mặt trời bên ngoài, lệch khỏi thời gian nguy hiểm, cũng không phải giữa trưa nắng gắt.

"Ngốc tử, nên ra đồng làm việc." Vào phòng, Quý An Dật đẩy đẩy Tiểu Nhị trên giường.

Vương Tiểu Nhị lập tức mở mắt, nhếch miệng vui sướng nở nụ cười, mơ hồ trượt khỏi giường, kéo tay Quý An Dật.

Khi xuất môn, Quý An Dật mới nhớ tới, theo tính tình của Vương Bảo Nhi và Quý A Cường, sợ là mới đặt bát xuống đã đi ra đồng gặt lúa.

Ngoài trời nóng như vậy. . . . . .

Hắn quay đầu đi ra sau nhà, dùng bình đựng đầy một bình nước mát, tuy nói, hai người bọn họ ra đồng, nhất định là có đem theo nước, suy cho cùng thì vẫn không bằng nước giếng mát mẻ sảng khoái.

Ngốc tử đứng bên cạnh ngốc ngốc nhìn hắn, hắn cũng thể tiến vào không gian bỏ vào chút linh thủy, liền dập tắt tâm tư này.

Hai người bước nhanh ra đồng, Quý An Dật mang bình nước đưa cho Vương Bảo Nhi. "Vương ca nhi A Cường ca, nước ta mới xách từ dưới giếng lên rất mát, mau qua uống, rất sảng khoái a, hôm nay nay thật là nóng." Nói xong, hắn xoa xoa mồ hôi.

Đều đã làm hơn nửa canh giờ, bây giờ quả thật rất khát. Thấy Quý An Dật đưa bình nước qua, Vương Bảo Nhi cũng không khách khí, đối với hắn cười cười. "Thời gian nóng nhất vẫn chưa đến đâu." Uống một ngụm nước, quả là sảng khoái mát rượi, y chạy nhanh sang bên cạnh đưa nước cho Quý A Cường. "Mau uống nước này, mát lắm."

"Các ngươi uống trước, ta xuống dưới làm việc." Quý An Dật cười cười, thời gian cấp bách, cũng không nói thêm gì, liền hướng về ruộng nhà mình mà đi.

Chân tay nhanh nhẹn làm việc, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường bên cạnh là hai người đã quen làm việc đồng áng, lại là thanh niên trai tráng, hơn nữa bọn biết nắm bắt thời gian để gặt, hiệu suất đương sẽ nhanh hơn rất nhiều, mới có một buổi sáng mà đã thu thập hơn phân nửa mẫu ruộng, ước chừng, hai mẫu ruộng này chỉ cần hai ngày là xong, còn có thể thu hoạch thêm nữa.

Bọn họ bên này, có thể nói là có chút khó coi.

Động tác Vương Tiểu Nhị rất nhanh nhẹn, nhưng Quý An Dật cũng kém một chút, hai người nghỉ ngơi nửa canh giờ, hai mẫu ruộng tính toán đâu ra đấy, chắc hai ngày rưỡi mới có thể thu thập hết.

Bất quá, cho dù là như vậy, hắn cũng rất thỏa mãn, hai ngày rưỡi, đã là rất nhanh.

Cứ như thế, phơi nắng hai ba ngày, thóc cũng triệt để phơi nắng xong, bỏ vào bồ cho vào kho thóc để dự trữ, chỉ còn trong khe núi khoai lang và đậu a, lần này đứng thu hoạch nên dễ dàng hơn, hơn nữa cũng không có thu hoạch thóc phiền toái.

Ước chừng làm được một lúc, nhìn nhìn trời, đã muốn giờ Thân(15h-17h), phải về nhà đem xương cốt ninh lên.

Quý An Dật đi đến chỗ Vương Tiểu Nhị, nhu nhu đầu y, đối diện với đôi mắt đen láy ấy, nở nụ cười. "Ngốc tử, ta về nhà ninh xương cốt, ngươi thích nhất là ăn canh xương hầm mà, một lát nữa sẽ có. Ngươi mệt mỏi, thì đi ra dưới bóng cây kia nghỉ một lát, bên cạnh gốc cây có một bình nước đó."

"Ân." Vương Tiểu Nhị gật đầu đáp lời (P: sao mà ngoan quá đi ^3^), nhưng ánh mắt kia, lại không còn sáng ngời, khóe miệng đang cười cũng thu thu lại.

"Ngoan a. Ta lập tức sẽ trở lại." Quý An Dật cười, trong lòng rất vui mừng.

Hắn chạy chậm về nhà, xách một bồn nước rửa mặt, sau đó, động tác nhanh nhẹn châm lửa trong bếp lò, đặt nồi canh xương củ cải lên, đợi canh sôi trào, hắn nhanh chóng chỉnh lại độ lửa thành lửa nhỏ, ninh từ từ, mới có thể ngon miệng.

Ngay sau đó, hắn đem quần áo sau nhà lấy vào, lại lấy một bồn đồ ăn cho gà một bồn cho vịt và một ít nước, vườn rau trước nhà cũng tưới thêm nước.

Gần đây vội vàng thu hoạch, không có thời gian lên trấn, nên hắn một ngày chỉ tưới một lần linh thủy pha loãng, rau trong vườn mọc chậm hơn một chút, nhìn không ra có gì khác thường. Hôm nay trời quá nóng, không khí xung quanh không tốt, rau trong vườn cũng không lớn lên.

Nghĩ ngốc tử đang bận việc ngoài đồng, dọn dẹp trong nhà xong, Quý An Dật bất chấp nghỉ ngơi, bỏ chạy ra ngoài ruộng.

Lại bận bịu một canh giờ, hơn nửa giờ dậu (17h-19h), nên trở về nhà làm cơm chiều.

Mùa hè trời rất nóng, trời sáng khá sớm tối cũng muộn, hơn nửa giờ dậu là xấp xỉ khoảng sáu giờ, về nhà nấu cơm là vừa vặn.

Quý An Dật đau lòng Vương Tiểu Nhị sợ y mệt mỏi cả ngày, dù sao, hai ngày rưỡi cũng là thu hoạch ba ngày cũng là thu hoạch, hơn không được bao nhiêu, liền lôi kéo y cùng nhau về nhà.

Đi ngang qua ruộng của Vương gia, thấy Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường vẫn đang khẩn trương thu hoạch, Quý An Dật lên tiếng bắt chuyện. "Vương Bảo Nhi A Cường ca, hai ta về nhà trước, còn phải nấu cơm dọn dẹp nhà cửa."

"Ừ. Mệt mỏi cả ngày, về nhà sớm một chút cũng được." Thời điểm Vương Bảo Nhi nói chuyện, động tác trong tay vẫn không ngừng, ngay cả đầu cũng không nâng, vội vàng làm việc.

Quý An Dật nhìn, cũng không nói thêm cầm tay ngốc tử trở về nhà.

Trước rửa mặt, uống chén nước, toàn thân thoải mái hơn, hắn múc hai thùng nước sau nhà, đi tới ngồi dưới mái hiên gọi ngốc tử. "Ngốc tử, lại đây tắm rửa."

Toàn thân đều là vụn lúa, rất không thoải mái, gãi từng trận.

Quý An Dật không biết ngốc tử có phải cũng như vậy không, dù sao, phải tắm rửa sạch sẽ, rồi mới đi ăn cơm.

Tắm xong, Vương Tiểu Nhị rất tự giác cầm cái ghế, ngồi xuống trước bếp lò.

Trải qua mấy ngày được chỉ dạy, hắn đã học được nấu nước, còn nấu rất tốt.

Quý An Dật cao hứng một trận.

Canh cá giữa trưa đã uống hết trơn, dưa chua xào thịt ba chỉ thế nhưng vẫn còn một chút, hắn lại xào thêm một ít, chuẩn bị thêm rau muống, canh xương củ cải, hai người ăn ba món, thực phong phú a.

Khi mang đồ ăn lên bàn, sắc trời có hơi hơi tối, vừa lúc nhìn thấy Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường đi ngang qua nhà.

Quý An Dật nghĩ nghĩ, đứng lên đi ra. "Vương ca nhi A Cường ca, vào đây nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, ra sau nhà xách một thau nước, chậu rửa mặt cùng bố khăn.

Lại cầm hai cốc nước, hai cái chén và hai đôi đũa, múc thêm canh xương.

Vương Bảo Nhi và Quý A Cường mới vừa vào phòng bếp, một trận mùi thơm xông vào mũi, mệt mỏi từ giữa trưa, đúng là thời điểm bụng đói cồn cào, ngửi thấy mùi hương này nhất thời nuốt nuốt nước miếng.

"Uống vài lần canh xương, liền thích luôn hương vị này, cảm giác so với thịt còn ngon hơn, lại rẻ nữa." Quý An Dật cười ha hả nói.

Bên này, Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường đã rửa sạch mặt mày, đi vào phòng bếp, nghe hắn nói thế, Vương Bảo Nhi nói. "Ta cũng phát hiện, canh xương này ninh lên ngon thật, hương vị rất tốt, hơn nữa ngươi rất có tay nghề."

"Đến, trước ngồi uống bát canh, nào có tay nghề hay không tay nghề, chính là tìm thời gian trống, chạy về nhà châm lửa nhỏ chậm rãi ninh, ninh lâu mới ngon."

Uống hết một chén canh xương, cả người thoải mái hơn.

Quý An Dật nhìn hai người đang uống canh vô cùng thích thú, nghĩ tới, trong trí nhớ của Quý An Dật bản tôn, Quý bá ma keo kiệt dạng kia.

Aizz. . . . . .

"Trong nhà nấu rất nhiều cơm, hay là, hai người ở lại ăn cơm, bây giờ sắc trời cũng không quá muộn." Nói như vậy, Quý An Dật đã đứng lên, cầm lấy bát không trong tay Vương Bảo Nhi, xới cơm cho hắn.

Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường bên cạnh, qua một lúc cũng đứng lên cầm bát trong tay hắn, đi tới bên cạnh Quý An Dật. "Cơm này của ngươi rau thơm cũng có hương vị, hai ta liền mặt dày ở đây ăn cùng."

Hết chương 11.