Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 8: Uống Thuốc



Group F4 Văn Lễ
- -- [Lục Sơ Hành: Con bà nó, mụ phù thuỷ gọi bạn cùng bàn lên phòng giáo viên rồi.]
- -- [Trần Niên Nhất: Tao còn đang mua đồ ăn sáng, bà ấy gọi Vinh Vinh lên làm gì? Không phải là vừa mới vào học sao?]
- -- [Thích Vinh: Niên chó ngu như lợn, là bạn cùng bàn với đại ca, không phải tao]
- -- [Trần Niên Nhất: Ầu đại ca hả?]
- -- [Thích Vinh: Tao giúp mày tag @Hoắc Duệ không nói câu nào]
- -- [Lục Sơ Hành: Trực giác mách bảo không phải chuyện tốt, nãy hình như bạn cùng bàn ngủ, mụ phù thuỷ ghét nhất có người ngủ trong giờ của bà ấy]
- -- [Thích Vinh: Thằng ngu Khương Châu kia, hay là chúng ta đập nó một trận?]
- -- [Trần Niên Nhất:? Hai đứa mày có thể nói cùng một chủ đề được không]
- -- [Hoắc Duệ:?]
...!
Phòng giáo viên
Trương Kiến Thanh thở dài, nhấp một ngụm trà dưỡng sinh của mình.

Hoắc Duệ nửa dựa vào tường, cúi đầu lướt điện thoại.

Trương Khiến Thanh nhìn hắn một lúc: "Muốn không có chuyện gì thì trước hết trở lại lớp đi, lần sau có đánh nhau..." Ông dừng lại một chút: "Đừng đánh nhau trong lớp, nhiều người thế, lắm người nhiều chuyện."
Ông cũng biết trong chuyện này là Khương Châu không đúng, nhưng dù sao thì Hoắc Duệ cũng đánh người đến mức chấm phẩy, không phải Khương Châu nói mấy câu trước mặt Hoắc Duệ, chuyện này không giải quyết được, đoán chừng Khương Châu cũng biết mình đuối lý, nói xong mọi chuyện, ngoại trừ yêu cầu phê bình Hoắc Duệ, những thứ khác cũng không dám nói.

Cũng không biết ai truyền ra truyền thống, lớp phó học tập phải là người có thành tích tốt mới được làm, Hoắc Duệ không muốn làm, còn lại là Khương Châu, nhưng người này ấy hả, tính cách không được.

Nếu không phải Hoắc Duệ không tình nguyện, Trương Kiến Thanh thà cho Hoắc Duệ làm lớp phó học tập còn hơn.


Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn ông một cái, lúc xoay người, vừa đúng lúc Thẩm Dũ cùng cô giáo Lý bước vào, mặt đối mặt liếc nhìn nhau.

Mặt Thẩm Dũ nóng lên, nhưng người lại thấy lạnh, rõ ràng là bị ốm, nhìn thấy Hoắc Duệ, ánh mắt cong cong, lại giấu đi rất nhanh, đáy mắt có nước, nhìn còn có chút đáng thương.

Hoắc Duệ mở mang tầm mắt, lướt qua cậu.

"Đây là thế nào?" Trương Kiến Thanh có chút bất ngờ.

Cô giáo Lý than thở: "Chắc là sốt, sắc mặt đỏ không bình thường, tôi nhớ chỗ này của tôi có thuốc hạ sốt, lấy cho nó."
Trương Kiến Thanh ôi một tiếng: "Vậy không được, phải đến phòng ý tế."
Thẩm Dũ có chút kinh ngạc, cả đường đi, giáo viên Tiếng Anh không nói gì, còn tưởng rằng cô giáo sẽ mắng mình ngủ trong giờ, nghe cô nói vậy, đáy mắt mang theo chút nụ cười: "Cảm ơn thầy cô, uống thuốc là được rồi ạ, không phát sốt, chỉ là hơi cúm thôi..."
Trương Kiến Thanh lầm bầm: "Vậy là làm sao, mới ngày thứ hai đã bị cảm rồi, lát nữa phụ huynh đừng có mà gây phiền toái cho bọn tôi, giờ đang đổi mùa, mấy ngày nay thời tiết không bình thường, phát chú ý sức khoẻ một chút, nãy tôi thấy Hoắc Duệ cũng hơi cúm..."
Nghe hai chữ "phụ huynh", Thẩm Dũ híp mắt.

Cô giáo Lý lấy thuốc cảm cúm của mình, đưa nước ấm cho Thẩm Dũ vừa dặn dò: "Uống xong sẽ buồn ngủ, nều không chịu được thì xin nghỉ về kí túc xá ngủ."
"Cô cầm hộp thuốc đi ạ."
Thẩm Dũ uống xong lễ phép cảm ơn giáo viên dạy Tiếng Anh, đợi một lát, mới mở miệng hỏi: "Em có thể xin thêm một cốc nước được không ạ?"
Trương KiếnThanh nói ngay lập tức: "Tất nhiên, máy nước uống trong lớp học hỏng hai tuần rồi không có người đến sửa, trường thật tắc trách..."
Cô giáo Lý ho một tiếng, tỏ ý ông bớt than phiền trước mặt học sinh đi.

Chờ Thẩm Dũ đi, cô giáo Lý mới hỏi Trương Kiến Thanh: "Học sinh mới này thật ngoan, quen với Hoắc Duệ từ trước sao? Sao lại ngồi chung với Hoắc Duệ?"
Trương Kiến Thanh sờ đầu một cái: "Ai biết chứ, trước trong hồ sơ bạn học Thẩm giáo viên phê rất kém, theo tôi thấy thì là một đứa trẻ tốt mà, thành tích không cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá học sinh."
"Đến lúc có thành tích thi tháng ông sẽ không nói như vậy nữa đâu!" Chủ nhiệm lớp bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên nhìn sang ông.

Cô giáo Lý không cho ông chút mặt mũi cười ồ lên.

Trương Kiến Thanh trợn mắt nhìn cô: "Tiết Anh ngữ của cô không dạy nữa hả?"
Cô giáo Lý: "..." đưa học sinh đến uống thuốc, quên mất tiết này mình phải lên lớp.


Lúc Thẩm Dũ trở lại lớp, lớp học yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng viết chữ.

Giấy trắc nhiệm kiểm tra đột xuất đã phát, đến cả Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng im lặng viết.

Hoắc Duệ nhét một tờ giấy vào mũi, kẹp một cái bút vào ngón giữa, một tay nâng cằm rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, giấy trắc nhiệm bị hắn chặn dưới cùi chỏ.

"Hoắc Duệ." Thẩm Dũ nhẹ giọng gọi hắn, gò má Hoắc Duệ đường nét khoẻ mạnh, mặc dù chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng cũng không kém dáng vẻ sau này bao nhiêu.

Thẩm Dũ hít mũi một cái, đưa thuốc và nước đến trước mặt hắn, cúi mình ngồi xuống: "Uống thuốc cúm đi."
Hoắc Duệ quay đi, tầm mắt từ trên mặt ửng đỏ của Thẩm Dũ lướt đi, lúc đối phương nhìn mình bằng ánh mắt rất chuyên chú, giống y như ánh mắt nhìn chằm chằm hắn lúc ở trường Văn Thành, nếu không phải cùng là nam, Hoắc Duệ không thể không nghi ngờ đối phương có ý gì đó với mình.

"Không uống thuốc." Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, giọng có chút lạnh nhạt.

Sau khi có bạn cùng bàn, cái gì cũng phiền phức.

Thẩm Dũ không nghe hắn, lại đẩy thuốc và nước về phía trước: "Không uống thuốc cúm sẽ lâu khỏi, cậu còn mặc phong phanh như vậy."
Hoắc Duệ chỉ mặc áo sơ mi đồng phục, ngay cả áo khoác cũng không có, ống tay áo dựng lên.

Lần đầu tiên trong đời Hoắc Duệ hoài nghi chính bản thân mình.

Từ nhỏ hắn đã là tiểu bá vương của trường học, tính tình cũng không tốt, mất hứng một chút là thích đánh người, cho nên trừ mấy người Lục Sơ Hành cùng hắn lớn lên, không có ai thực sự muốn làm bạn với hắn.

Mặc dù trưởng thành theo tuổi tác, tính tình cũng đã áp chế rất nhiều, nhưng hắn không có bạn cùng bàn đã thành định tính rồi, Lục Sơ Hành và Thích Vinh từ nhỏ đã dính lấy nhau, Trần Niên Nhất là một thằng playboy, một lòng chạy theo mấy em xinh đẹp.

Thực ra thì cũng có nữ sinh đề cập tới, Hoắc Duệ chưa nghe người ta nói xong đã không chịu được, hơn nữa ngồi cùng con gái rất phiền toái, lại bất tiện.

Nhưng ngày đó Thẩm Dũ nói ở trong wc, ma xui quỷ khiến, Hoắc Duệ muốn thử nghiệm một chút cảm giác có bạn cùng bàn là như thế nào.

"Nước đang nóng đấy." Thẩm Dũ để cốc nước trước mặt Hoắc Duệ, bóc hai viên thuốc cho hắn, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, đột nhiên bị Hoắc Duệ túm lấy cổ tay.

Lòng bàn tay Hoắc Duệ hơi nóng lên, đối lập hoàn toàn với cổ tay phát lạnh của Thẩm Dũ.


"Hôm đó, không phải tôi đã nói lần sau không chỉ có như vậy sao?" Hoắc Duệ nhìn chằm chằm cậu, nhăn mày: "Cậu thật phiền."
Còn phiền hơn mẹ hắn.

Mẹ hắn cũng không bắt hắn uống thuốc.

Thẩm Dũ rụt cổ tay lại, khí lực của Hoắc Duệ lớn, không thể rút về.

Một lần nữa chứng minh sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh của hai người.

Cậu buộc phải dựa vào tường, không để ý đến đau ở cổ tay, người này chính là như vậy, bất kể làm gì cũng sẽ khiến cho người khác cảm thấy, hắn ghét người đó, đời trước như vậy, đời này cũng như vậy.

Thẩm Dũ vẫn quật cường nhìn chằm chằm hắn, chỉ là bởi tác dụng phụ của thuốc, không hắt xì nữa mà bắt đầu mệt rã rời, đáy mắt xuất hiện một tầng hơi nước, tay trái không bị Hoắc Duệ nắm cầm lấy viên thuốc, giọng dụ dỗ: "Cậu uống thuốc rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"Phắc, hai người đang làm gì? Đại ca bình tĩnh! Đừng đánh người mà!"
Lục Sơ Hành vất vả lắm mới điền xong tờ giấy trắc nhiệm, vừa xoay người đã nhìn thấy hình ảnh bạo lực như vậy.

Đại ca nắm cổ tay bạn cùng bàn ép sát vào tường, mặt đằng đằng sát khí, này là dáng vẻ muốn giết người đó!
"Lục Sơ Hành!" Giáo viên Tiếng Anh đạp giày cao gót vào lớp học, cùng với một tiếng quát lớn: "Mọi người đang làm bài, cậu đang làm gì đấy! Đang trong giờ học hò hét cái gì! Đi ra ngoài cho tôi! Đứng ở hành lang nghe giảng!"
Lục Sơ Hành: "..."
Lục Sơ Hành liếc nhìn bàn tay của đại ca đã rút về, mặt đầy bực bội chui ra ngoài sau lưng Thích Vinh.

Thích Vinh đau cả bụng vì nhịn cười.

Có tiếng cười mơ hồ truyền đến trong lớp học.

Thẩm Dũ giật giật cổ tay, một lần nữa đưa thuốc đến trước mặt Hoắc Duệ, hơi hất hàm quật cường nhìn chằm chằm hắn, lỗ mũi hồng phập phồng, nhìn có chút đáng thương.

Hoắc Duệ kéo mi mắt lên, trên mặt đầy hoài nghi, một lát sau mới thu hồi tầm mắt, nhận thuốc trong tay Thẩm Dũ, nhắm mắt uống thuốc cảm cúm.

Thẩm Dũ lại cười, ý cười lan tới đuôi mắt, cửa sau không đóng, gió thổi vào.


Ánh mắt Hoắc Duệ nhìn thấy bộ dáng này của cậu, trong lòng bắt đầu phiền não, người này sao lúc nào cũng có thể cười thế.

Hậu quả của việc uống thuốc cảm cúm đó là, cảm giác buồn ngủ như chết của Thẩm Dũ, không nghe thấy chuông tan học, cũng không nghe thấy tiếng ồn ào trong lớp, thậm chí cậu còn mơ thấy một giấc mơ ngắn.

Cậu mơ thấy mình nằm trên giường bệnh, Hoắc Duệ yên ổn ngủ trên giường của cậu, hai tay nắm lấy chặt lấy tay cậu, cậu muốn nhúc nhích ngón tay nhưng không có bất kì sức lực nào.

...!
"Hứ hứ hứ ~ Nhà trường nghĩ cái gì thế, thi tháng xong là đại hội thể dục thể thao à, này là một bàn tay cho một quả đào hả?
Sau tiết thứ hai, phụ trách thể chất Tống Dương bị Trương Kiến Thanh gọi lên phòng giáo viên, vừa về lớp chưa được bao lâu, trong phòng học liền nổ tung, nhất là tiếng của nam sinh.

Tống Dương là một tên vừa cao vừa to, cả người toàn bắp thịt, điển hình cho loại đầu óc li ti tứ chi phát triển, là sinh viên trường đại học thể dục tương lai.

Tống Dương đang phát đơn đăng ký thi.

Loại đại hội thể dục thể thao này, mỗi học kỳ sẽ tham gia cùng nhau, nghĩa trên mặt chữ chính là muốn phát triển toàn diện "Đức trí thể mỹ".

Nhưng mà---
Tống Dương liếc nhìn Lục Sơ Hành đang nói chuyện: "Đầu hói nói, trừ tham gia các môn tranh giải, những người khác không được phép không đến sân vận động đùa nghịch, sau đại hội thể dục thể thao còn có thi cấp thành phố, liên quan đến mặt mũi nhà trường."
"Không phải vậy đâu, bọn tôi muốn hô hào cổ vũ các vận động viên mà cũng không được hả?"
"Tống Dương! Thật không vậy! Đừng có lừa bọn tôi!"
"Sao thế được! Mặc dù tôi không thích thể dục thể thao! Nhưng tôi có tâm cổ vũ các vận động viên mà!"
Các nam sinh đều bắt đầu kháng nghị.

Các nữ sinh cũng không quá tình nguyện.

Đại hội thể dục thể thao vốn là cơ hội nghỉ ngơi của bọn họ sau những ngày học hành vất vả, giờ còn không cho người ta đi ra ngoài, không phải là ép buộc người ta đăng ký tham gia sao?
Nhưng tổng cộng danh sách tham gia của một lớp có một chút như vậy, chung quy cũng không đủ cho tất cả mọi người đăng ký.

Tống Dương nhìn sang Hoắc Duệ.


Hoắc Duệ quay mặt về phía bạn cùng bàn, bạn cùng bàn khoác trên người hai chiếc áo khoác đồng phục đang nhắm mắt ngủ say, Tống Dương chỉ nhìn thấy gáy Hoắc Duệ.

Tống Dương sờ mũi, để hai tờ đơn lên bàn bọn họ.

Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng thì phải..