Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 10: Bài Viết



Bởi vì người đăng bài trên diễn đàn thực sự quá ít, cái thiệp #đáng sợ đáng sợ đáng sợ...# nửa ngày trôi qua không có người động vào vẫn đứng ở trang nhất, tới buổi tối, trực tiếp trở thành bài HOT.

Bởi vì tấm hình trong bài viết kia.

[Tui có thể hỏi nhỏ một câu được không, người bên cạnh đó là thần thoại sao? Nhìn dáng người và chỗ ngồi cũng quá giống đi]
[Đừng hỏi, hỏi chính là như thế]
[Ấy nếu không phải quy định tên thật của diễn đàn...]
[Thật là nắm tay nhau ngủ sao? Nhìn hình như rất tốt na]
[Nhất định là mượn góc đúng không? Nếu không vị bên cạnh sao vẫn chưa bị thần thoại bẻ tay?]
Vô số người trong bài viết chất vấn, nhưng chủ thớt không nhảy ra trả lời, chuyện này cũng trở thành một trong mười câu đố bí ẩn không có lời giải của Văn Lễ 1.

Hết giờ nghỉ trưa, wc---
"Đại ca, hai người...!Thực sự..." Lục Sơ Hành tay phải ôm lấy tay trái, mười ngón tay kích động: "Như này như nọ?"
Hoắc Duệ dựa vào tường, trên miệng là điếu thuốc lá sắp cháy hết, ánh mắt liếc nhìn động tác của Lục Sơ Hành, bên mép lộ ra tia giễu cợt, mắt khép hờ ném điếu thuốc lá sang gian bên cạnh, dội nước, sau đó cẩn thận rửa sạch tay bằng sà phòng, che giấu hết mùi thuốc lá trên tay.

Lục Sơ Hành nhìn chằm chằm hắn một hồi: "Ai chụp tấm ảnh kia? Chẳng lẽ là photoshop? Chụp hai người nắm tay con trai..."
"Đúng là nắm tay---" Tiếng Hoắc Duệ ho khan, mùi thuốc lá vẫn chưa tản hết.

"Là sao?--- Ế?" Lục Sơ Hành suýt nữa thì nuốt điếu thuốc lá.

"Tay cậu ta thì làm sao?" Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào tay phải của mình.

Bị nắm chặt như vậy một lúc, người này lúc bình thường khí lực không lớn, lúc ngủ khí lực lại khoẻ như vậy, gắng gượng kéo tỉnh hắn, ngủ trong lớp cũng có thể chau mày.

Hoắc Duệ cúi đầu, nhếch nhếch khoé miệng, một lát sau cười hừ một tiếng.


Thật biết giả vờ.

Lục Sơ Hành oa một tiếng: "Em nói --- nhưng mà bạn cùng bàn nhìn trắng mịn, nõn nà ---"
Hoắc Duệ ngẩng đầu, liếc Lục Sơ Hành trong gương một cái: "Phải vào lớp rồi."
Hắn đi ra ngoài, lúc tới cửa dừng chân một chút: "Xoá bài viết đi."
Lục Sơ hành: "Em cũng muốn xoá, mà điện thoại của em bị thu rồi, không nhớ pass tài khoản nữa ---"
"Vậy thì đi trộm về."
Hoắc Duệ buông ống tay áo xuống, chỉ để lại cho Lục Sơ Hành một bóng lưng vô tình.

Phòng học lớp 1 tự nhiên ---
"Làm xong bài tập Lý cho tao mượn chép nhá ---"
"Mẹ, đầu hói làm gì mà không cho ra ngoài?"
"Nói nhỏ thôi không lại bị ai đó nghe thấy, không chừng cho xếp thành cái dạng gì."
"Vật lý tiết trước có bài về nhà sao! Sao tao lại không biết!"
"Nhanh nhanh nhanh nhanh chép đi, hức, sao lại dài như vậy!!!"
Sau giờ nghỉ trưa, lớp học lúc nào cũng ầm ĩ.

...!
Tống Dương đứng sau lưng Thẩm Dũ, hơi khom người nhìn đơn đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao cậu để trên bàn.

Thẩm Dũ không chọn mục nào, Tống Dương có chút bất ngờ.

"Bạn mới, cậu không tham gia sao?"
Dáng người Thẩm Dũ không thấp, chân cũng dài, ngoại trừ hơi gầy một chút ra, nhìn kiểu gì cũng không giống với loại "Vận động đần độn".


Vì không muốn bị nhốt ở trong lớp, rất nhiều người lựa chọn một mục thi, ngay cả nữ sinh cũng tham gia.

Động tác viết công thức số học của Thẩm Dũ dừng lại một chút, im lặng một hồi, nhấc mí mắt, mím môi cười: "Ừ, tôi không có tế bào vận động."
"Vậy không vấn đề gì, dù sao thì tuỳ tiện đăng ký một mục, đến lúc đó có thể gạch bỏ đi hay không là một chuyện khác, lão Trương đầu nói, đăng ký cho thêm phần, cả lớp đều phải đến sân vận động."
Hàng trên có người nghe thấy: "Tống Dương! Đầu hói đổi ý sao!"
"Đổi ý, nói là bị người báo cáo, đến lúc đó có lãnh đạo tỉnh đến, ngày mai tiết thể dục còn phải nói chuyện này nữa, muốn vào sân làm nghi lễ!"
"Không đăng ký cũng có thể hưởng thụ tự do, con bà nó, vậy nếu tao bị chọn thì phải làm sao?"
"Đừng mà, tao đăng ký đẩy tạ, a a a giờ bỏ đi còn kịp không!"
"Tống Dương, có phải là mày cố ý không! Lừa bọn tao!"
Tống Dương xông đến, phất phất giấy đăng ký đã thu được: "Không, giấy đăng ký đều ở đây hết nè." Nếu không phải vì tính tích cực của mọi người, hắn cũng không biết làm sao để có thể lừa bọn họ.

Tống Dương than thở, các bạn à, không thể trách hắn được, cũng là vì mọi người thôi! Đăng ký cũng có thể giành thêm thành tích cho lớp! Dù sao thì đến lúc đó ai kém cũng sẽ bị sàng lọc mà.

Đang cúi đầu chơi điện thoại, Thích Vinh quay người lại: "Xoá tên tao bên chạy tiếp sức 400m đi, tao nhảy xa."
Tống Dương có chút sợ người của Hoắc Duệ, do dự một lát: "Vậy không được, bốn trăm mét nam đang thiếu một người..."
Thẩm Dũ suy nghĩ một hồi, đăng ký chạy tiếp sức 400m ở tờ đơn của mình.

"Bạn cùng bàn cũng chạy tiếp sức 400m? Đại ca cũng chọn đó, đại ca trâu bò như vậy --- thật giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương trực tiếp xông ra ---" Lục Sơ Hành đến bên cửa sổ, thò đầu vào cửa sổ liếc nhìn, nhảy từ cửa sổ vào.

Tống Dương gật đầu một cái: "Đúng vậy, năng lực bộc phát của Hoắc ca, khiến đám nữ sinh năm nhất hồi đó hét chói tai, tiếng hét đó có thể chạm đến trời luôn."
Thích Vinh bổ sung: "Không phải vậy, chủ yếu vẫn là đại ca đẹp trai, Tống Dương sau này không phải hướng đi của mày là vận động viên thể thao sao, sao không thấy nữ sinh hét chói tai với mày."
Tống Dương: "..."
Mẹ, có cần phải nói thẳng như thế không.


Thẩm Dũ cười lên.

Mặt trời buổi chiều nhức mắt nhất, ống tay áo khoác đồng phục nam sinh dựng lên, lộ ra cổ tay gầy nhỏ, cầm bút trong tay, nghiêng đầu, nửa mặt bên bị ánh mắt trời chiếu vào, hơi đỏ lên, ngũ quan cũng sinh động hơn.

Nụ cười thật tâm thật ý, xuất phát từ nội tâm.

Tống Dương ngước đầu.

Không phải, bạn cùng bàn này của Hoắc Duệ ngoại hình dường như rất đẹp...!
Mấy giây sau, Tống Dương bị đạp ngồi bệt xuống đất.

"Đệt! Đứa nào! Mưu hại tao!" Tống Dương nghiêng đầu.

Thẩm Dũ cùng nhìn về phía sau.

Hoắc Duệ hơi hơi chau mày: "Tránh ra."
Trên người hắn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, lẫn mùi xà phòng rửa tay.

Thẩm Dũ cảm thấy, mùi hương thật dễ chịu.

...!
Giờ tự học buổi tối, quả nhiên Hoắc Duệ không đến lớp.

Hoắc Duệ không đến, bọn ba người Lục Sơ Hành cũng chạy mất, trong lớp lập tức ít đi bốn người.

Phụ trách lớp tự học buổi tối hôm nay là cô giáo Lý dạy tiếng Anh, hình như quá quen với chuyện này, chỉ là lúc nhìn thấy Thẩm Dũ ngồi một mình lẻ loi ở trong góc, còn rất ngạc nhiên, thái độ đối với học sinh chuyển trường cũng tốt hơn nhiều.

Hết tiết đầu tiên của tự học buổi tối, Thẩm Dũ vẫn ngồi tích cực giải đề số học buổi sáng.


"Ừm...!Cậu tên là Thẩm Dũ sao?"
Ngoại hình Thẩm Dũ rất hợp với thẩm mỹ của nữ sinh, ngày đầu tiên hôm qua không có ai dám bắt chuyện, hôm nay thấy Tống Dương nói chuyện với cậu, cậu cũng rất thân thiện, có cô gái đã sớm rục rịch, nhưng ban ngày lúc bọn Hoắc Duệ còn ở đây, không ai dám đến gần.

Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, liền to gan đến làm quen.

Tiếng nói chuyện của nữ sinh hơi nhỏ, nhìn có chút xấu hổ, tết tóc đuôi ngựa, sạch sẽ.

Thẩm Dũ ngây người một lúc, mới gật đầu.

Nữ sinh lại mở miệng tiếp: "Tôi là lớp phó văn nghệ của lớp chúng ta Đoạn Thư Thư..."
"Chính là muốn hỏi một chút, cậu có muốn vào nhóm lớp không?"
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Dũ trả lời, tuỳ tiện cầm một cái bút và một tờ giấy trên bàn, viết ra ID nhóm của nhóm lớp.

"Đây là số ID nhóm, buổi tối cậu có thể trực tiếp vào ---" Cô lại có chút xấu hổ: "Tôi sẽ nhanh chóng phê duyệt cho!"
Thẩm Dũ nhìn cái bút trong tay cô, hơi hơi chau mày.

Bút của Hoắc Duệ.

Cậu ngửa đầu, nhận lấy cái bút trong tay nữ sinh để trên quyển sách của mình, lễ phép cảm ơn.

Đoạn Thư Thư hơi kích động: "Ừm...!Cậu...!Quan hệ của cậu và Hoắc Duệ rất tốt đúng không?"
"Thì từ trước đến giờ Hoắc Duệ chưa bao giờ có bạn ngồi cùng bàn, mọi người đều cảm thấy cậu ta rất đáng sợ ---"
Thẩm Dũ nhìn cô một cái, mặc dù không dị nghị gì với câu nói Hoắc Duệ rất đáng sợ, nhưng cậu lại nói: "Hoắc Duệ rất tốt, quan hệ của bọn tôi cũng ---"
"Rất tốt."
Thật sự không dối lòng chút nào.

"Ấy --- Bài viết hai người nắm tay ngủ trưa kia, là thật sao?" Đáy mắt Đoạn Thư Thư tựa như loé lên đốm sáng..