“… Vậy làm sao bây giờ?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị hỏi.
“Tôi giúp nó thay tã lót khác, thuận tiện tắm rửa luôn, anh ăn trước đi.” Tô Hàm nói xong, hấp tấp chạy về phía phòng ngủ
Thấy Tô Hàm vội vàng ôm con đi, Lôi Nghị nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn một lát, xoay người gọi người máy thu dọn, đứng dậy cũng đi vào phòng ngủ của Tô Hàm.
Sau khi vào cửa, Tô Hàm đã lấy tã của bé Tô Triêu ra cầm giấy mềm lau phân trên mông.
“Sao không gọi tiểu B đến làm.” Nhìn biểu tình Tô Hàm không có tia không kiên nhẫn nào, Lôi Nghị khó hiểu hỏi.
“Bây giờ tôi không có việc gì, vì sao phải để nó làm.” Bỏ giấy mềm đã dùng qua vào thùng rác, Tô Hàm thuận miệng trả lời, sau đó ôm lấy bé Tô Triêu, muốn bước vào phòng tắm.
“Anh giúp em.” Lôi Nghị nói xong, cũng đi vào phòng tắm.
“Cũng được.” Tô Hàm thấy bước tới Lôi Nghị, không chút khách sáo chỉ đạo, “Anh mở đầy nước vào trong cái bồn tắm nhỏ kia.”
Lôi Nghị gật đầu, dựa theo chỉ thị của Tô Hàm, bắt đầu mở nước.
Sau khi đầy nước, Tô Hàm vươn tay thử một chút, cảm thấy độ ấm vừa phải, thì cởi sạch quần áo bé Tô Triêu cho bé vào trong.
Vừa tiếp xúc với nước, Tô Triêu lập tức nheo mắt lại, hai tay hai chân bắt đầu không ngừng vận động ở trong nước.
“Anh đỡ nó một chút, tôi giúp nó đeo vòng bơi lội.” Nhìn Lôi Nghị đứng một bên, Tô Triêu nói.
Lôi Nghị nghe vậy ngồi xổm xuống, vươn cánh tay dài ra nâng phía sau lưng bé Tô Triêu.
Thật mềm ha
Đây là phản ứng đầu tiên khi Lôi Nghị chạm tay vào làn da bé Tô Triêu, anh sợ rằng nếu mình dùng sức một chút, nhóc con phấn nộn ngồi trong bồn tắm kia liệu có bị mình làm đau hay không.
Nhóc con này dùng tay vẫy vẫy nước sau đó mở miệng cười lớn, đây là con của mình và Tô Hàm sao?
Lần đầu tiên, Lôi Nghị thật sự cảm thấy được trái tim mình bị lấp đầy, cảm giác huyết mạch tương liên.
Giúp bé Tô Triêu đeo xong vòng bơi lội, vừa ngẩng đầu, đúng lúc Tô Hàm thấy được Lôi Nghị cúi đầu nhìn về phía con mình, ánh mắt dịu dàng, cảm xúc trong đó dần hiện ra, giống như đúc cảm xúc khi mình nhìn Tô Triêu.
Trong con ngươi tia sáng chợt lóe, Tô Hàm dường như không có gì hỏi “Con tôi có phải rất đáng yêu không?”
“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, kèm theo sự tự hào, “Nó chẳng những đáng yêu mà về sau còn rất mạnh.”
Đưa cho con trai một món đồ chơi, Tô Hàm như vô ý hỏi “Giống như anh?”
Lần này Lôi Nghị không nói tiếp, học theo Tô Hàm, cầm món đồ chơi đùa với bé Tô Triêu, nhìn bé muốn, lại lấy không được, bẹp bẹp miệng, vẻ mặt tủi thân tội nghiệp.
“Này, không được bắt nạt con tôi.” Lấy lại món đồ chơi trong tay Lôi Nghị, đưa cho con trai, Tô Hàm tức giận nói.
Lôi Nghị nghe vậy cười cười, không hé răng, chỉ nhìn con trai đạp nước bơi lội vòng vòng trong bồn tắm nhỏ, bắp chân nhỏ một đạp lại một đạp, từ bên này bơi tới bên kia, lại từ bên kia bơi tới bên này, chơi vui quên trời quên đất.
Mà Tô Hàm đứng một bên nhìn, ngẫu nhiên kéo kéo bàn tay nhỏ bé, hoặc cố ý cầm đồ chơi đùa với bé. Khung cảnh lúc này cực kỳ ấm áp.
Nhìn con trai chơi một lát, Lôi Nghị đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Hàm, mở miệng “Những gì hôm qua anh đều rất nghiêm túc.”
“À?” Tô Hàm nhất thời không kịp phản ứng.
Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị nghiêm túc nói “Chúng ta kết hôn đi.”
Tô Hàm “…?!”
Điều này quá đột ngột rồi đấy, tối thiểu cũng phải cho mình một chút thời gian phản ứng nha.
“Anh sẽ đối xử với em… và Tô Triêu thật tốt.” Dừng một chút, Lôi Nghị lại bỏ thêm một câu “Người nhà của anh cũng sẽ đối xử tốt với hai người.”
“Ách…” Tô Hàm nghe vậy đang muốn từ chối, đột nhiên lại có tiếng khóc “Oa oa ——”.
Tô Hàm nhìn về phía bồn tắm, thì ra món đồ chơi của bé Tô Triêu không cẩn thận rơi vào trong nước, mình lại không chú ý.
Nhặt món đồ chơi lên đưa cho Tô Triêu, Tô Hàm chọc chọc cái mũi nhỏ “Ngoan, ngày mai chơi tiếp, bây giờ ba tắm rửa cho con, sau đó ôm con đi ngủ được không.”
Nói xong liền cởi bỏ vòng bơi lội trên cổ Tô Triêu rồi ôm sang bồn tắm đã sớm chuẩn bị đặt ở một bên. Dùng nước sạch thấm ướt người Tô Triêu một lần, nước lên tóc khiến tóc ướt nhẹp, sau đó lấy dầu tắm gội chuyên dùng cho trẻ em.
“Cho em.” Lôi Nghị nhanh tay lấy dầu tắm gội ở trên ngăn tủ đưa cho Tô Hàm.
“Cám ơn.” Tô Hàm nói với Lôi Nghị xong, nhẹ nhàng lấy một chút dầu tắm gội ra tay, sau đó xoa lên tóc bé Tô Triêu.
Nhưng không nghĩ rằng, lúc này bé Tô Triêu đột nhiên khóc lớn, hơn nữa thân thể xoay đến xoay đi, rất không phối hợp.
“Ngoan, đừng cử động, ba lập tức tắm xong cho con.” Cúi đầu dịu dàng với con trai, tốc độ hai tay Tô Hàm nhanh hơn.
Nhưng hôm nay bé Tô Triêu bất ngờ không phối hợp, tiếng khóc càng ngày càng vang vọng.
Lôi Nghị đứng một bên thấy thế, vội vàng lấy ra một món đồ nhỏ chơi đưa tới trước mắt bé, nhưng trêu chọc một hồi bằng đủ mọi cách cũng không có hiệu quả, bé Tô Triêu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn tiếp tục khóc.
Kinh nghiệm dỗ trẻ em của Lôi Nghị hoàn toàn không có, suy nghĩ một lát, cuối cùng trực tiếp vươn ngón tay, thả dị năng, một tia chớp tinh tế đứng trên ngón tay anh còn có tiếng điện lách tách vang lên và lóe ánh sáng.
Kỳ dị là bé Tô Triêu lại ngừng khóc, mắt trừng lớn, nháy cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm ngón tay Lôi Nghị, hình như cảm thấy rất hứng thú, một lát sau cũng học theo, thả ra một ít dị năng.
Chẳng qua khả năng khống chế dị năng của bé Tô Triêu bằng con số không, toàn theo bản năng, đến khi Tô Hàm giúp bé tắm xong cả người chật vật không thôi.
Mặc quần áo tử tế cho bé Tô Triêu, đặt bé trên giường phòng ngủ, để Lôi Nghị giúp mình trông, Tô Hàm lập tức thu dọn chính mình.
***
“Vừa rồi đã làm phiền anh.” Tô Hàm tắm rửa xong ra ngoài, nhìn Lôi Nghị nói cảm ơn.
“Không sao.” Lôi Nghị cong cong khóe miệng, nhìn Tô Hàm nói, “Về sau khi tắm rửa cho bé, anh cũng có thể giúp đỡ.”
“Như vậy có phải quá làm phiền đến anh rồi không.” Tô Hàm cười uyển chuyển từ chối.
‘Hỗ trợ’ như vừa rồi cậu tuyệt đối không muốn!
“Không sao.” Lôi Nghị nói xong dừng một chút tiếp tục nói, “Tuy anh không quen, nhưng anh có thể chậm rãi học theo, cho nên em gả cho anh đi.”
“… Nhưng, dựa theo luật hôn nhân của Liên Minh, cho dù là nam hay nữ, đều phải qua hai mươi lăm tuổi mới được đăng ký kết hôn.” Tô Hàm yên lặng mở miệng nhìn Lôi Nghị.
Trên thực tế, trong Liên Minh, người kết hôn khi hai mươi lăm tuổi rất ít, hầu như đều khoảng bốn mươi năm mươi, thậm chí người một trăm tuổi mới kết hôn cũng có, mà Tô Hàm mới mười tám đã sinh một đứa con, thật ra rất ít thấy.
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng “Em có thể vào tên trong gia phả nhà họ Lôi trước.”
Tô Hàm “…”
“Chẳng lẽ, anh không nên hỏi trước xem, tôi có thích anh hay không, có muốn kết hôn cùng anh hay không hả? Hơn nữa sao tôi lại phải vào gia phả nhà anh mà không phải anh vào gia phả nhà tôi?” Tô Hàm sờ cái trán nhìn Lôi Nghị nói.
“Người thừa kế Lôi gia không thể vào gia phả nhà em được.” Lôi Nghị lãnh tĩnh mở miệng.
Tô Hàm “… Chẳng lẽ anh không biết là tôi không thích anh, không muốn ở cùng anh hả, đây mới điều quan trọng nhất”
Lôi Nghị liếc mắt Tô Hàm một cái, bình tĩnh nói “Anh cho rằng em thích anh cho nên đêm hôm đó mới cố ý câu dẫn anh.”
Tô Hàm “Ách…”
Nhìn ánh mắt khẳng định của Lôi Nghị, Tô Hàm ở trong lòng khóc tang, sớm biết thế thì không nhìn trộm nữa, ai bảo là mày háo sắc!
“Khụ… Cái đó tôi có thể giải thích, anh cũng biết tôi thích người cùng giới, vậy nhìn thấy một người đàn ông giống như mình, hơn nữa người đó bất kể khuôn mặt hay dáng người đều rất hoàn mỹ, là một người đàn ông bình thường thì sẽ muốn nhìn một cái, nhìn cho đã mắt, đây không phải phản ứng của người thường hay sao?” Vuốt tay, Tô Hàm tiếp tục nói, “Giống như anh, ở trên đường nhìn thấy đàn ông hay phụ nữ xinh đẹp, anh không muốn nhìn một cái sao, xem tạp chí hoặc video, những mỹ nhân đó nửa che nửa đậy, thậm chí có người còn không một mảnh vải, anh cũng không có phản ứng à?”
“Không.” Lôi Nghị nghe xong trả lời khẳng định, sau đó nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu “Chỉ phản ứng đối với em.”
“…” Tô Hàm ngơ rồi, câu trả lời này là sao.
Chờ chút! Tô Hàm đột nhiên nghĩ, lần đó Lôi Nghị nhìn thấy mình tắm rửa xong chỉ mặc áo tắm, đúng là có phản ứng, lúc ấy mình nghĩ anh đã lâu không phát tiết. Bây giờ nghĩ lại, sẽ không phải bắt đầu từ lúc đó, anh đối với mình, cái kia nhỉ…
Nói như vậy, đêm đó anh đen mặt gọi mình rời đi, cũng không phải vì mình sờ soạng vài cái, sau đó phía dưới anh lập tức cứng đấy chứ?
“Vì sao em không thích anh.” Lôi Nghị hỏi Tô Hàm.
“Hả?” Tô Hàm đang lúc suy nghĩ, nghe không hiểu.
“Sống cùng với anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt, nhà của anh mặc dù quyền cao chức trọng trong Liên Minh, nhưng nhân khẩu đơn giản, cũng chỉ có ông nội, bà nội, cha, ba, chẳng qua bọn đều có bạn đời rồi, trên cơ bản sẽ không ở cùng chúng ta quá nhiều, mặt khác chỉ có em trai anh Lôi Dực, hai người cũng ở chung rồi, cũng biết nó là người không khó ở chung, bây giờ anh giữ chức vị thượng tá trong Liên Minh, dị năng cấp bảy, về sau sẽ là gia chủ của nhà họ Lôi, khi đó sẽ đầy đủ năng lực để bảo vệ em, hơn nữa nhà họ Lôi từ đầu tới cuối luôn hướng tới chuyện tình cảm, cho nên anh tuyệt đối không phản bội em, ngoại trừ em anh sẽ không sinh con với bất kỳ kẻ nào ở bên ngoài.” Lôi Nghị nghiêm túc nhìn Tô Hàm, nói.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tô Hàm quen biết Lôi Nghị, nghe được anh nói nhiều như vậy, không thể phủ nhận, Tô Hàm có chút cảm động, thậm chí… Còn có tâm bị đánh động một chút.
Mỗi một điều Lôi Nghị nói ra đều chọc đến tận đáy lòng Tô Hàm.
Cho dù là của địa vị anh, sự mạnh mẽ của bản thân anh, hay như anh nói, thái độ của người nhà họ Lôi đối với chuyện tình cảm.
Tô Hàm cho tới bây giờ luôn là người phàm tục, cậu cũng biết tầm quan trọng của địa vị và quyền lực, đặc biệt là trong Liên Minh, địa vị cao, quyền lực lớn, thì người đó sẽ sống thoải mái.
Giống như Lôi Dực, tình nhân phản bội, nghĩ cũng không thèm nghĩ, dùng lực tinh thần biến người đó thành kẻ ngu ngốc, còn sống rất tốt, không phải dựa vào địa vị sao của Lôi gia trong Liên Minh hay sao.
Nếu đổi lại một người khác, ví dụ như ‘Tô Hàm’, không phải cuối cùng vì chỉ có một mình mà thậm chí còn bị tân hoan của bạn trai cũng bắt buộc phải rời khỏi Thành Trung Tâm à.
Lại càng không nói, Lôi Nghị còn cam đoan, về sau sẽ không phản bội mình.
Cho nên Tô Hàm đúng là có chút động tâm, cậu nghĩ ở đây mình không quá quen thuộc, thực lực lại làm chủ, tương lai cấp bậc sẽ càng cao, nếu như có thể tìm được một người như vậy, trong lòng có chỗ dựa, hình như cũng rất tốt.