Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào phản ứng.
Tuy trước đó theo thái độ của Lôi Nghị cậu đã ẩn ẩn nhận ra một chút, nhưng khi nghe được chính miệng anh nói, vẫn không thể tin được.
Cũng không phải Lôi Nghị ưu tú như thế nào, sợ mình không xứng với anh ra sao, trên thực tế, trong lòng Tô Hàm ngoại trừ việc nhiều thêm một đứa con trai thì cậu không cảm thấy mình có điểm nào không xứng với Lôi Nghị.
Chẳng qua bây giờ Tô Hàm vừa gặp cảnh ngộ phản bội không muốn nói đến chuyện tình cảm. Nên khi Lôi Nghị thổ lộ Tô Hàm chỉ có thể nói xin lỗi.
“Tôi bây giờ chỉ muốn đặt tinh lực lên con trai tôi và tiến cấp tinh sư, không muốn nghĩ tới những chuyện khác sự tốn thời gian và tinh lực.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm uyển chuyển cự tuyệt.
“Ở cùng anh, sẽ không làm chuyển hướng những chuyện đó.” Lôi Nghị dừng một chút, lại nói thêm, “Hơn nữa Tô Triêu không chỉ là con của em mà còn là của anh.”
Đáng tiếc, lúc này Lôi Nghị nói ra sự thật, lại bị Tô Hàm nghĩ sai rằng ý của anh là về sau anh sẽ xem Tô Triêu như con trai ruột.
Cho nên, cậu nghe vậy cười trả lời một câu “Nó không phải con anh.”
Nghe Tô Hàm phủ nhận, Lôi Nghị cũng không tiếp tục giải thích, chỉ mở miệng “Anh thích em.”
Tô Hàm “…”
Thật không hổ danh thượng tá, ngay cả thổ lộ cũng như vậy nói trắng ra như vậy.
“Nhưng tôi không thích anh.” Xoa xoa tâm mi, Tô Hàm mở miệng, “Ít nhất bây giờ tôi không ôm thứ tình cảm này với anh.”
“Rồi em sẽ thích anh.” Lôi Nghị vẻ mặt rất đương nhiên.
Tô Hàm lại một lần nữa “…”
Cậu thật sự rất muốn hỏi Lôi Nghị, tự tin của anh lấy từ đâu ra.
Nhìn Tô Hàm trầm mặc, Lôi Nghị không nói về chuyện ‘thổ lộ’ mà lấy từ không gian xoay một tập văn kiện, nói “Những tư liệu em cần tôi đã lấy được, bây giờ em muốn xem không?”
Nghe Lôi Nghị nói đến kết quả điều tra, cậu cũng không còn rối rắm về chuyện vì sao Lôi Nghị lại thích mình nữa, vươn tay về phía Lôi Nghị, Tô Hàm mở miệng “Cám ơn.”
Lôi Nghị nghe vậy đưa tư liệu trong tay cho Tô Hàm.
Tô Hàm cũng không lảng tránh, ngồi một bên trên ghế salong xem tư liệu.
Tư liệu về ‘Tô Hàm’ thoạt nhìn rất đơn giản, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cô nhi viện, vì khuôn mặt đáng yêu nên sống trong một nơi hỗn loạn như cô nhi viện cũng coi như không tồi.
Từ viện trưởng đến dì chăm sóc trẻ đều rất thương cậu, sai khi ra khỏi cô nhi viện dường như cũng rất thuận lợi, tìm được một công việc thích hợp ở khách sạn, hơn nữa tiền lương cũng tương đối đối cao, còn bao ăn bao ở.
Hơn nữa số tài khoản giấu tên kia mỗi tháng đều chuyển tiền vào thẻ thân phận của cậu, cho nên chi tiêu cuộc sống cũng xem như thoải mái, chẳng qua ‘Tô Hàm’ trời sinh tính tình khiết giản(1), ngay cả thu nhập hàng tháng cũng tiêu không hết, cậu lại không phải loại người tiêu tiền như nước, mà tích góp từng chút một, chuẩn bị trong tương lai mua một căn hộ sống ở Thành Trung Tâm.
(1) Khiết giản: trong sạch, đơn giản
Thật ra ban đầu cậu cũng hoài nghi người chuyển tiền cho mình mỗi tháng là ai? Phải chăng là thân nhân của cậu mà cậu không biết, nhưng điều tra rất lâu cũng không điều tra ra, cuối cùng dứt khoát mặc kệ.
Khuôn mặt không tầm thường, tuổi còn trẻ, thân thế thê thảm lại không thức tỉnh dị năng hay lực tinh thần, nhưng đầy nhiệt tình với cuộc sống, đủ loại khí chất đan xen, khiến ‘Tô Hàm’ dù chỉ là một nhân viên phục vụ, vẫn hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người.
Một trong số đó là người thường xuyên đến quán bar Lâm Tuấn, hơn nữa không thưởng thức cậu như những người khác, Lâm Tuấn rất nhanh theo đuổi cậu cuồng nhiệt.
Vừa bắt đầu, thấy rõ thân thế Lâm Tuấn không đơn giản, ‘Tô Hàm’ cũng không có nhiều cảm tình, người mà cậu muốn là một người cho cậu ấm áp, một người đàn ông đồng ý sống cùng cậu qua ngày mà không phải là một phú nhị đại nhàm chán muốn tìm thú vui cá nhân.
Nhưng ‘Tô Hàm’ cô đơn một mình quá lâu, không chịu nổi sự nhiệt tình của Lâm Tuấn, cậu cần một người cho cậu dựa vào, mặc dù khi còn ở cô nhi viện, viện trưởng và dì đều rất tốt với cậu, chẳng qua cô nhi viện trẻ em nhiều lắm lắm, cho dù chăm sóc cậu đặc biệt nhưng vẫn thua xa tình cảm của cha mẹ và người thân.
Lâm Tuấn rất thông minh lựa chọn phương pháp dễ dàng nhất khiến ‘Tô Hàm’ động lòng, anh ta không dùng vật chất để theo đuổi ‘Tô Hàm’, mà thường đưa cậu một số lễ vật nho nhỏ làm kỷ niệm, lúc nào cũng quan tâm, từng giây từng phút thăm hỏi ân cần.
Mỗi ngày đều sẽ đến khu ‘Tô Hàm’ phụ trách ngồi một chút, không đề cập bất kỳ yêu cầu nào quá mức, khi tan tầm thì đưa đón ‘Tô Hàm’ (tuy rằng chỗ làm bao ở, nhưng ký túc xá cách xa nơi làm việc).
Đủ loại mọi chuyện nhỏ nhặt khiến một người từ nhỏ đã khuyết thiếu tình cảm như ‘Tô Hàm’ rất nhanh bị đánh gục, sau khi chính thức kết giao với Lâm Tuấn, ‘Tô Hàm’ Dọn đến nơi ở của anh ta, mà Lâm Tuấn lại càng săn sóc ‘Tô Hàm’ hơn trước kia.
Cho nên mới nói ‘Tô Hàm’ sở dĩ tiếp nhận Lâm Tuấn, cho rằng đó là tình yêu nhưng đúng ra nhiều hơn là tình thân.
Khi mới bắt đầu, hai người vẫn rất ngọt mật, Lâm Tuấn tính cách dịu dàng, bình thường luôn quan tâm đầy đủ đến ‘Tô Hàm’, ngẫu nhiên còn xuống bếp làm một hai món ăn tuy chỉ là món ăn đơn giản.
‘Tô Hàm’ cho rằng cậu sẽ ở cùng Lâm Tuấn cả đời thì cậu lại chậm rãi phát hiện, số lần Lâm Tuấn đi ra ngoài ngày càng nhiều, thời gian trở về ngày càng muộn, thậm chí đôi khi còn đi cả đêm không về.
Mà trong mắt anh ta nhìn cậu, ngoại trừ bỏ thâm tình bên ngoài còn có thêm một chút áy náy bên trong.
Từ nhỏ ‘Tô Hàm’ đã sống trong cô nhi viện nên rất mẫn cảm, cậu ý thức được tình cảm của bọn họ có vấn đề.
Mà đối với người luôn có thái độ chân thành tha thiết với tình cảm như ‘Tô Hàm’ thì cậu lựa chọn hỏi trực tiếp, khi vừa bắt đầu Lâm Tuấn còn có ý đồ qua loa trốn tránh nhưng vì thái độ nghiêm túc của ‘Tô Hàm’ nên cuối cùng Lâm Tuấn vẫn nói.
Thì ra Lâm Tuấn đã sớm nói chuyện của anh ta và ‘Tô Hàm’ cho người nhà nhưng vì ‘Tô Hàm’ là một cô nhi, bản thân lại không thức tỉnh dị năng hay lực tinh thần, cho nên người nhà anh ta sau khi biết được tình huống của Tô Hàm thì lập tức từ chối, còn bắt Lâm Tuấn mau chóng chia tay ‘Tô Hàm’.
Cuối cùng còn giới thiệu một người gia thế không tốt lắm nhưng thức tỉnh lực tinh thần còn là tinh sư cấp thấp tên là Tưởng Thược cho Lâm Tuấn.
Dù rất yêu ‘Tô Hàm’ nhưng Lâm Tuấn lại không dám đấu tranh với người nhà của mình cuối cùng anh ta lựa chọn giấu giếm lừa gạt ‘Tô Hàm’, bên này áy náy đối xử thật tốt với cậu, còn bên kia lại không ngừng hẹn hò với Tưởng Thược.
‘Tô Hàm’ sau khi nghe xong, trầm mặc rất lâu, sau đó hỏi Lâm Tuấn muốn làm thế nào, muốn sống cùng cậu hay vẫn muốn đính hôn với Tưởng Thược.
Trong lòng Lâm Tuấn đương nhiên là muốn ở cùng với ‘Tô Hàm’, nhưng lại không dám công khai chống lại cha mẹ, nếu sau này không có cách nào khác anh ta sẽ bỏ trốn cùng ‘Tô Hàm’.
Sau khi nghe xong ‘Tô Hàm’ không hề nghĩ ngợi từ chối, không nói đến ý tưởng này của Lâm Tuấn không thể hiện thực được vì có thẻ thân phận, chỉ cần bọn họ chi tiêu thì người Lâm gia có thể lập tức tìm ra bọn họ ở đâu. Mà nếu bọn họ thật sự bỏ trốn thành công thì về sau con của họ sẽ sống thế nào, hơn nữa khi bọn họ sự lựa chọn bỏ trốn thì như vậy nơi duy nhất họ có thể tới cũng chỉ có vùng đất bị lưu đày, nơi nguy hiểm như vậy ‘Tô Hàm’ cũng không muốn đi.
Cậu hy vọng Lâm Tuấn dùng tài năng của mình vì cậu đấu tranh với người trong nhà, nhưng cuối cùng Lâm Tuấn lại làm cậu thất vọng, chẳng qua mới ngắn ngủn một tháng mà Lâm Tuấn đã đính hôn với Tưởng Thược.
Trước khi đính hôn, Lâm Tuấn còn đến tìm ‘Tô Hàm’ một lần, tỏ vẻ trong lòng anh ta chỉ yêu một người là ‘Tô Hàm’, đính hôn với Tưởng Thược chỉ vì người trong nhà ép buộc, nếu ‘Tô Hàm’ không so đo danh phận thì anh ta đồng ý tiếp tục sống cùng ‘Tô Hàm’.
‘Tô Hàm’ nghe xong rất kiên quyết từ chối, không nói đến chuyện ‘Tô Hàm’ tuyệt đối sẽ không biến mình thành kẻ thứ ba mà nghĩ tới phải tranh thủ một chút tình cảm của Lâm Tuấn thôi cậu cũng không làm được, cậu rất hoài nghi, Lâm Tuấn có phải thật sự yêu mình như anh ta nói hay không.
Sau khi chia tay với Lâm Tuấn, cậu chủ động dọn ra khỏi nhà Lâm Tuấn, trạng thái sinh hoạt cũng trở về khi cậu mới ra khỏi cô nhi viện, không chủ động đi gặp Lâm Tuấn nữa.
Tuy đôi khi Lâm Tuấn sẽ tới tìm cậu, nhưng nếu có thể tránh cậu sẽ tránh, không thể tránh cũng không nói một câu, nhưng như vậy vị hôn phu Tưởng Thược của Lâm Tuấn cũng không buông tha cho cậu.
Một tinh sư muốn đối phó với một người bình thường đúng là rất đơn giản, thậm chí không cần cậu ta động thủ, sẽ có người dị năng đến giúp cậu ta đối phó với ‘Tô Hàm’.
May mắn những người dị năng đó nhiều nhất chỉ đánh cậu một trận, khiến cậu bị một số vết thương, ‘Tô Hàm’ cũng không gặp vết thương nào lớn.
Nhưng ‘Tô Hàm’ lại không ngây thơ cho rằng Tưởng Thược sẽ dễ dàng buông tha cậu như vậy, quả nhiên vài ngày sau lại thay đổi thành một nhóm người dị năng khác…
Sau đó luôn có người tới tìm ‘Tô Hàm’ gây phiền toái, tuy cấp bậc dị năng của họ chỉ cấp một cấp hai cũng có người mới thức tỉnh nhưng một người thường như ‘Tô Hàm’ làm sao có thể đối phó.
Thậm chí còn vì thế mà phải bỏ việc, cuối cùng ‘Tô Hàm’ không có cách nào khác, chỉ có thể đi tìm Tưởng Thược, đồng ý sẽ chủ động rời khỏi Thành Trung Tâm điều kiện tiên quyết là cậu ta không được để những người dị năng đó đến gây phiền toái cho cậu nữa.
Đương nhiên, ‘Tô Hàm’ cũng không phải là loại bánh bao mềm để mặc người ta bắt nạt, trước khi đi, cậu tới tìm Lâm Tuấn về phần sau khi tìm được, họ nói gì làm gì thì tư liệu không nói tỉ mỉ.
Cho nên, xem tư liệu xong Tô Hàm vẫn không thể xác định, cha của bé Tô Triêu tóm lại có phải là Lâm Tuấn hay không.
Chẳng qua có một điểm Tô Hàm không nghĩ tới là ‘Tô Hàm’ trong tư liệu này thế mà có tính cách rất giống cậu, hoặc nói chuẩn xác hơn thì rất giống tính cách của cậu trước tận thế.
Nếu chỉ tên tuổi và tướng mạo giống nhau thì thôi đi, ngay cả nguyên tắc sống giống nhau, nếu không phải trong đầu có ký ức rất rõ ràng về tận thế, thì cậu cho rằng ‘Tô Hàm’ trong tư liệu này là chính cậu chẳng qua bây giờ đã mất trí nhớ.
Xem xong Tô Hàm bỏ tư liệu lên ghế salong, hỏi Lôi Nghị “Anh đã xem tập tư liệu này rồi phải không?”
Lôi Nghị gật đầu “Ừ.”
Chẳng những xem rồi mà anh còn bỏ bớt phần từ liệu về chuyện ‘đêm hôm đó’ của mình và Tô Hàm.
Tuy anh biết làm như vậy là không đúng, nhưng anh vẫn nhịn không được lấy ra xem, không nghĩ rằng sẽ phát hiện một sự thật kinh hỉ, kế tiếp biết được bé Tô Triêu đúng là con trai mình.
Thậm chí khi tư liệu này nằm trong tay anh đã chần chờ không lập tức giao cho Tô Hàm, mà đưa chậm một ngày, xóa phần quan hệ của mình và bé Tô Triêu rồi mới đem tư liệu cho cậu.
Thật ra anh cũng từng nghĩ sẽ nói chuyện mình là cha của bé Tô Triêu cho Tô Hàm, chẳng qua trong lời nói Tô Hàm đều thể hiện rằng cậu không thích, thậm chí còn có chút chán ghét cha của Tô Triêu, nên anh quyết đoán lựa chọn giấu giếm.
Dù chuyện này không phù hợp phong cách hành sự của anh, nhưng anh vẫn làm.
Hay là như lời em trai nói, khi người ta yêu lý trí sẽ xuất hiện sự lệch lạc, sau đó sẽ sợ hãi, lo được lo mất?
Tô Hàm gật đầu, cũng không tức giận, dù sao người trong tài liệu kia cũng không phải là cậu, chẳng qua ——
“Vậy trong tư liệu này vì sao không nói cha của bé Tô Triêu rốt cuộc là ai, còn có, tài khoản giấu tên kia các người cũng không điều tra được à?”
Tô Hàm thật sự có chút không tin tưởng, đến Thành Trung Tâm được mấy ngày, cậu đã hiểu biết đầy đủ về địa vị của Lôi gia trong Liên Minh bây giờ, thân là người thừa kế nhà đứng đầu trong bốn đại gia tộc dị năng (Tuy bây giờ xem ra có một chút không xứng đáng với cái danh này), thượng tá Liên Minh, mà ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không điều tra được.
Còn có chuyện người giấu tên kia, chẳng lẽ sau lưng có địa vị gì, lớn đến trình độ nào ngay cả Lôi gia cũng không so được?