Trọng Sinh Vào Đêm Mưa

Chương 3: Lập Uy



Đêm nay Dịch Thiên Phàm tất nhiên giữ Thu Tử Hàn ở lại.

Hai người mặc áo đơn cùng nhau nằm xuống, Dịch Thiên Phàm có thể cảm giác được Thu Tử Hàn có chút khẩn trương và bất an.

Lúc trước tuy rằng có cùng giường, nhưng số lần ít đến nữa mười đầu ngón tay cũng dùng không hết, đặc biệt từ khi Thu Tử Hàn có thai, Dịch Thiên Phàm lại đón Thẩm Liên vào phủ, hai người đã không còn cùng nhau ngủ trên một cái giường.

Thu Tử Hàn không biết đối phương có không thích thân mình của mình hiện giờ hay không, nên cố ý cách Dịch Thiên Phàm xa một ít.

"Tử Hàn......" Dịch Thiên Phàm nghiêng thân nhìn Thu Tử Hàn, vươn một tay nhẹ nhàng nâng đầu y lên rồi xyên tay qua để y nằm lên tay mình, sau đó sát vào chút nữa kéo Thu Tử Hàn vào lòng, tay kia cách chăn làm xoa bụng y, "Ngày thường thân mình......!có khó chịu hay không?"
Thu Tử Hàn thân thể cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng lại, "Mấy tháng đầu sẽ thường xuyên choáng váng ghê tởm, hiện tại đã không......!Tháng càng lớn thì bụng càng lớn, eo ngẫu nhiên sẽ đau......", Vừa nói vừa nghiêng thân tới, ở trong lòng Dịch Thiên Phàm tìm tư thế thoải mái, tay để lên bụng, chậm rãi vuốt vẻ trên bụng, "Hiện tại nơi này là đầu......!nơi này là chân, có đôi khi bé con sẽ dùng chân đá ta......!qua đoạn thời gian bé con sẽ chuyển qua bên này, ở......!nơi này đá ta." Nói nói khóe miệng mỉm cười, trong giọng nói mang theo hạnh phúc và thỏa mãn.

"Bé con khi đá ngươi có......!đau không?" Dịch Thiên Phàm không tự giác mà cong lên khóe môi, lần đầu tiên cẩn thận cảm thụ hài tử còn ở trong bụng phu nhân.

Thu Tử Hàn vốn định nói không đau, nhưng lời nói đến miệng lại sửa lại chủ ý, vùi đầu trong lòng Dịch Thiên Phàm, gật gật đầu, "Ừm......!Có đôi khi sức lực không nhỏ, xem ra là tiểu tử chắc nịch."
Dịch Thiên Phàm nhớ tới đời trước hài tử của mình đã thành hình, mà trong lòng đau xót, duỗi tay đến sau lưng y mà kéo người ôm sát, "Sau này có khó chịu thì nói với ta, ta tới thu thập tiểu tử này."

Thu Tử Hàn nhìn mắt Dịch Thiên Phàm, dường như để xác nhận người trước mắt có phải là Dịch Thiên Phàm mà y nhận thức hay không, "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên Phàm của ta sao lại trở nên tốt như vậy?"
Vốn chỉ một câu trêu đùa, lại nói trúng đáy lòng bí mật của Dịch Thiên Phàm, không biết có nên nói cho y biết chuyện trọng sinh hay không, Dịch Thiên Phàm có chút hoảng loạn, đành phải dùng môi ngăn chặn môi y, "Ưm......" Thân mình Thu Tử Hàn ở trong lòng hắn càng ngày càng mềm, hai người càng dán càng gần.

"Tử Hàn......" Rốt cuộc cố kỵ Thu Tử Hàn mang thai bảy tháng, thân thiết một hồi, Dịch Thiên Phàm buông y ra, thở dốc mà nhẹ vỗ về phía sau lưng y để thuận khí.

Từ khi Thu Tử Hàn ăn vào sinh tử dược, sau lại mang thai, Dịch Thiên Phàm đều không có chăm sóc y nhiều, hắn quyết định từ giờ trở đi, bù đắp cho quá khứ thua thiệt của y gấp bội, "Thiên Phàm của ngươi về sau vẫn luôn đối tốt với ngươi như vậy, Tử Hàn của ta sau này chỉ có nhiệm vụ là ăn cho béo, dưỡng tốt thân thể, sinh cho ta tiểu tử đại béo."
"Ừm......" Thu Tử Hàn nhẹ giọng đồng ý, khóe miệng vẫn cong lên, đôi mắt ẩm ướt, vành tai hồng hồng, cuối cùng nằm trong lòng Dịch Thiên Phàm mà nhắm hai mắt lại.

Hai người ôm nhau ngủ, dựa vào nhau.

Cũng giống như đời trước, mưa này kéo dài đến sáng hôm sau mới dứt.

Chẳng qua đời này Thu Tử Hàn an an ổn ổn nằm trong lòng Dịch Thiên Phàm một đêm ngủ ngon, mà người trong đêm mưa khốn khổ đổi thành Thẩm Liên và tiểu Đào.

Hai người ngày hôm sau bị quản gia trong phủ dẫn về, đương nhiên là được lệnh Dịch Thiên Phàm.

Thu thập Thẩm Liên không khó, nhưng Dịch Thiên Phàm muốn chính là, không chỉ có Thẩm Liên, mà ngay cả gian phu của Thẩm Liên, cũng phải bị thu thập.

Cho nên Dịch Thiên Phàm tạm thời không muốn động nàng, việc cấp bách hiện tại của hắn là trọng chỉnh gia nghiệp.

Dịch Thiên Phàm cùng Thu Tử Hàn ăn sáng, sau đó kêu quản gia Hoàng Trung mang theo tất cả hạ nhân đến chính sảnh.

"Thiếu gia, ngoại trừ Thẩm di nương và tiểu Đào trong viện, tất cả mọi người đều tới rồi." Khi hai người đến, thì hạ nhân đã đến đông đủ, tổng cộng ba mươi bốn người.

Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó một tay phóng đến phía sau lưng y ôm lấy, một tay nắm lấy tay Thu Tử Hàn.

"Hôm nay kêu các ngươi lại đây, chủ yếu vì chuyện tối hôm qua." Ánh mắt Dịch Thiên Phàm nhất nhất đảo qua đám hạ nhân, không giận tự uy, "Ngày thường ai phụ trách chăm sóc thiếu phu nhân trong viện?"
"Là......!Nô tỳ, tiểu Mai." Liền thấy một nha hoàn với khuôn mặt giảo hảo đứng dậy, nũng nịu nhìn về phía Dịch Thiên Phàm, cho rằng mình còn có cơ hội được thiếu gia nhìn trúng, còn không biết mình đại họa lâm đầu.

Dịch Thiên Phàm cũng chưa liếc mắt nhìn tiểu Mai kia một cái, hướng Hoàng Trung nói, "Ả cùng tiểu Đào kia, hôm nay đuổi ra khỏi phủ đi, Dịch phủ ta không cần người như vậy."

"Thiếu......!gia?" Nha hoàn này còn đang nằm mơ, cảm thấy mình hình như nghe lầm Dịch Thiên Phàm phân phó, lớn gan chất vấn, "Nô tỳ không làm gì sai, thiếu gia sao lại đuổi nô tỳ ra phủ?!"
"Ngươi không làm sai?" Dịch Thiên Phàm rốt cuộc nhìn về phía người nọ, "Tối hôm qua khi thiếu phu nhân ra khỏi phòng ngươi thân là nha hoàn đang ở nơi nào?"
"Nô tỳ......!Nô tỳ......" Tiểu Mai xoắn góc áo, nhu nhược đáng thương nhìn về phía Dịch Thiên Phàm, "Không biết......!thiếu phu nhân đêm qua ra cửa."
"Không biết!? Người ở phòng bếp đâu?" Dịch Thiên Phàm lại nghĩ tới một chuyện, lại hỏi, "Thiếu phu nhân đi phòng bếp nấu ăn, cũng không ai biết!?"
Người phía dưới lặng ngắt như tờ.

Vì lúc trước thiếu gia không hỏi đến cuộc sống hàng ngày của thiếu phu nhân, còn thiếu phu nhân tính tình lại ôn hòa, cho nên bọn hạ nhân cũng càng ngày càng chậm trễ với Thu Tử Hàn, thậm chí có khi còn không phân rõ rốt cuộc ai là chủ tử.

Dịch Thiên Phàm tức khắc phát hỏa, tức giận đến phát run, thì ra Tử Hàn của hắn khi ở nhà vẫn luôn trong tình cảnh như vậy, thế nhưng so ra còn kém hơn một thiếu gia bần hàn.

Trách không được đời trước không ai kịp thời phát hiện Thu Tử Hàn rơi xuống nước, cũng không ai biết nguyên nhân y chết.

"Các ngươi......!các ngươi......trong mắt các ngươi còn có chủ tử hay không?" Dịch Thiên Phàm giận dữ đập bàn hét lên, còn cầm lấy ly trà trên bàn ném xuống chân tiểu Mai.

Thiếu gia lần đầu tiên trước mặt mọi người giận dữ như vậy, bọn hạ nhân giật nảy mình, sôi nổi quỳ xuống, không dám lên tiếng, đều ở trong lòng nói thầm hôm nay sợ là bát cơm khó bảo toàn.

Thu Tử Hàn sợ Dịch Thiên Phàm tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, duỗi tay xoa xoa ngực Dịch Thiên Phàm, nhỏ giọng nói, "Thiên Phàm, ngươi bớt giận, đừng tức giận hỏng thân mình......!Việc này cũng là ta không đúng......!Là ta không thông báo cho bọn họ, bọn họ không biết cũng là bình thường."
"Tử Hàn, ngươi chính là mềm lòng, tính tình quá yếu, mới có thể bị bọn họ khi dễ." Dịch Thiên Phàm không màng có ai ở đây, áy náy cầm tay Thu Tử Hàn, đưa lên miệng hôn hôn, "Việc này phải trách ta, ta cũng tức giận bản thân, thật quá hỗn trướng."
Dịch Thiên Phàm quay đầu hướng mọi người lạnh giọng nói, "Từ nay về sau trong nhà này nếu có người đối với thiếu phu nhân bất kính, hầu hạ không chu toàn, thì đừng hòng ở lại Dịch gia ta.

Vừa rồi gọi tên mấy người, hôm nay đến phòng thu chi lãnh tiền xong thì đi đi, còn những người khác muốn đi, cũng có thể không cần lưu lại." Dịch Thiên Phàm cần phải lập uy cho Thu Tử Hàn ở nhà, hơn nữa hiện tại căn bản không cần nhiều hạ nhân như vậy, mỗi tháng chi tiêu cho việc này cũng không nhỏ.

"Thiếu gia......" Chỉ thấy tiểu Mai như cũ không cam lòng, quỳ đi mấy bước leo lên chân Dịch Thiên Phàm, "Nô tỳ biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm, nô tỳ không muốn rời khỏi Dịch gia, cầu thiếu gia khai ân." Ngữ thái mảnh mai, khóe mắt có nước mắt, nhìn thấy mà thương.

Tiểu Mai sở dĩ dám làm như thế, một là bởi vì nàng xác thật rất xinh đẹp, rất có vài phần tư sắc, trước kia Dịch Thiên Phàm đối với nàng cũng rất tử tế, ngẫu nhiên còn đùa giỡn vài câu, hai là nàng biết trước đây lão phu nhân muốn đem nàng coi như nha đầu thông phòng cho Dịch Thiên Phàm, nhưng không biết sau này không thành, cho nên trong lòng vẫn luôn mong đợi, muốn bò lên giường Dịch Thiên Phàm để làm di nương, trong lén lút đối với Thu Tử Hàn thập phần đố kỵ.

Thu Tử Hàn biết tính Dịch Thiên Phàm trước kia, sợ là sẽ mềm lòng, lại thấy tiểu Mai động tác rất thân mật, trong lòng liền có chút không thoải mái, không khỏi thu tay đang bị cầm lại, theo thói quen tính nhẹ nhàng xoa bụng có chút khó chịu.

"Làm sao vậy?" Dịch Thiên Phàm bị người leo lên đầu gối, vừa rồi nhất thời không phản ứng kịp, tay đang cầm không còn rốt cuộc hoàn hồn, cho rằng bụng Thu Tử Hàn không thoải mái, khẩn trương ôm lấy y, "Bụng khó chịu sao?"
"Thiếu gia......" Tiểu Mai thấy sự chú ý Dịch Thiên Phàm căn bản không ở trên người mình, còn ôm Thu Tử Hàn thập phần quan tâm, không cam lòng lắc lắc chân Dịch Thiên Phàm, lại nũng nịu kêu một tiếng.


"Ngươi, cút ngay!" Dịch Thiên Phàm bị làm phiền, một chân đá tiểu Mai, đứng dậy muốn bế ngang Thu Tử Hàn lên, "Không thoải mái ta trước ôm ngươi về phòng nằm nha! Hoàng Trung mau đi tìm đại phu!"
Thu Tử Hàn thế mới biết mình hiểu lầm, nhiều người đang nhìn đó, mặt có một chút đỏ, vội vàng nắm lấy vai Dịch Thiên Phàm, "Không có việc gì......!Không có việc gì......!Không có không thoải mái, chỉ là bụng có chút trướng......!là chuyện bình thường."
Dịch Thiên Phàm không yên tâm, vẫn ôm người không buông tay, "Thật sự không có việc gì?"
Thu Tử Hàn cúi đầu, "Thật sự không có việc gì......!Ngươi, buông ra đi......!Nhiều người đang......!nhìn đó......"
Xác nhận Thu Tử Hàn thật sự không có không thoải mái, Dịch Thiên Phàm lúc này mới ngồi trở về, nhưng vẫn ôm Thu Tử Hàn, một tay còn mềm nhẹ xoa bụng y.

Bên kia tiểu Mai bị đá đi, ngã trên đất sắc mặt trắng bệch, cũng không dám lên tiếng nữa.

Quản gia thấy thế kêu hai gã sai vặt đem người nâng đi ra ngoài.

"Đều ấn theo thiếu gia nói làm đi, nếu muốn đi thì đứng ra, nếu muốn ở lại thì an an phận phận làm việc, đừng nghĩ hoa hoa tâm tư nữa." Những lời này rõ ràng nói cho những nha đầu giống tâm tư như tiểu Mai nghe.

Biểu hiện vừa rồi của Dịch Thiên Phàm, hơn nữa chuyện tối hôm qua phạt Thẩm Liên quỳ một đêm, để hạ nhân trong nhà biết, hiện tại Dịch phủ đã thay đổi, thiếu gia thu liễm tính tình, cực kỳ sủng ái thiếu phu nhân, Thẩm di nương thất sủng.

Sau một lúc trầm mặc, không biết là ai đứng lên trước.

Những người đứng lên là, những lão ma ma trước kia cố ý khó xử Thu Tử Hàn sợ bị trả thù, những nha hoàn tuổi trẻ tự biết vô vọng bò lên giường thiếu gia, những tên sai vặt thì biết Dịch gia đã thay đổi nên nghĩ mưu kế khác thăng chức.

Hoàng Trung thấy Dịch Thiên Phàm gật đầu, liền làm chủ lấy khế ước bán thân của mấy người đó ra, để bọn họ đến phòng thu chi thanh toán ngân lượng.

Dư lại một số người, tổng cộng có hai mươi sáu người.

Trong nhà có thể gọi là chủ tử cũng chỉ có ba người, hai mươi sáu hạ nhân có chút nhiều, Dịch Thiên Phàm xoa xoa trán, "Hoàng Trung ở lại, những người khác nên làm gì thì làm gì đi."
Bọn hạ nhân sôi nổi tan, chính sảnh chỉ còn lại chủ tớ ba người..