Trọng Sinh Từ Orochimaru Bắt Đầu

Chương 52: Senju bộ tộc

Làng Lá, sau một khoảng thời gian dài di chuyển, cuối cùng Orochimaru họ cũng trở lại làng Lá, mọi người đã nghỉ ngơi một thời gian.

“ Oro xem này, ta đã có đệ đệ, bà nội, ta có đệ đệ.” Sáng hôm sau Tsunade ôm theo một đứa bé, di chuyển nhanh chóng hung phấn chạy vào khoe.

Đi phía sau nàng là một mỹ phụ, tuổi tầm 26, 27, với mái tóc vàng dài đến ngang vai, buộc thành đuôi ngựa, bộ ngực căng mọng như muốn thoát khốn mà ra, trước lồi sau vểnh, mặc bộ đồ kimino truyền thống không thể che hết vẻ quyến rũ của nàng, trái lại nó càng làm sâu sắc thêm vòng eo con ong của mỹ phụ. 

Mắt ngọc, mày ngài, môi tựa quả táo chín mọng làm người chỉ muốn cắn một miếng, bất quá bây giờ mày nàng hơi nhíu chứng tỏ đang có phiền não, đây là những gì Orochimaru quan sát thấy được.

Mito đưa mắt nhìn lại, đây là con dâu nàng Jin, người khá hiền lành, là một hiền thê lương mẫu, hết mình vì chồng, tận tụy vì con.

Khi nàng đánh mắt sang Orochimaru, nàng biết hắn để ý đến con dâu nàng, cùng chung chăn gối rất lâu, nàng thừa hiểu tính cách của hắn, Orochimaru rất ít khi để ý đến người khác giới, một khi để ý chứng tỏ hắn đã tâm động.

Nhưng rốt cuộc đây là con dâu của nàng, nên cho dù hắn tâm động cũng không có cách nào, nàng không thể nào giúp hắn.

“ Jin ngươi đã có đứa nhỏ từ bao lâu, vậy mà ta không biết.” Mito đối với mỹ phụ hỏi.

“ Thưa mẫu thân, ta biết tin có hài tử sau khi ngài ra ngoài tu luyện với đệ tử, đây là cháu trai của ngài Nawaki, nó đã xuất sinh được gần tháng tuổi rồi.” Jin mỹ phụ đối với Mito hành lễ, sau đó trả lời.

“ Đã được một tháng tuổi vậy mà sau lúc ta đi ngươi mới biết, các ngươi thật lá sơ ý.” Mito chê trách nói.

Sở dĩ nàng nói như vậy là bởi vì lần cuối cung dời làng thời gian mới được gần 8 tháng, vậy mà Nawaki đã được một tháng tuổi chứng tỏ đến mang thai đến tháng thứ hai mới biết.

Thật là sơ ý, nàng không biết ba tháng đầu rất dễ sảy thai nhất sao.

“ Đúng vậy thưa mẫu thân.” Jin cúi người nhận lỗi, một bộ chịu lấy bất kỳ xử phạt nào.

“ Thôi không nói về chuyện này nữa, khi ngươi đến đây ta cảm thấy ngươi có tâm sự, làm sao vậy hãy nói cho ta, mẫu thân sẽ giải quyết.” Mito không muốn quá truy cứu trách nhiệm, dù sao nàng cũng đã làm mẹ.

“ Đúng vậy, thưa mẫu thân.” Jin sau đó mới ngẩng đầu lên, lễ phép ngồi.

Nhưng mà lúc này nàng lại quay đầu nhìn lấy Orochimaru. Orochimaru định nói gì.

“ Ngươi không cần phải lo, đây là đệ tử của ta Orochimaru, hắn không phải người ngoài.” Mito hiểu ý nàng, giải thích nói.

“ Không dấu gì mẫu thân, dòng chính tộc Senju chúng ta thời gian gần đây liên tục có tộc nhân biến mất.” Jin nói lên nỗi lòng.

“ Ta có dự cảm một người nào đó đang nhằm vào dòng chính tộc nhân Senju chúng ta, thậm chí ta rất lo lắng, chồng ta hắn đã chấp hành nhiệm vụ được một thời gian hiện vẫn còn chưa về, sợ là đã lành ít dữ nhiều.” Jin chua sót nói.

“ Cho nên hôm nay ta mang Nawaki đến đây là để nương nhờ bên mẫu thân, ta sợ một ngày nào đó chính ta cũng không còn để có thể chăm sóc nó.” Jin vẻ mặt khẩn cầu nói.

“ Con của ngươi, ngươi tự lo, bây giờ ta có thể bảo với Đệ tam xin cho ngươi nghỉ chức nghiệp Ninja ở nhà mà trông con, thời gian của ta rất bận, với lại ta không thể chăm sóc cho nó cả một đời.”

Không ai hiểu con dâu hơn nàng, nhìn lên vẻ mặt đau khổ, cùng với lời gửi gắm nàng biết nếu như nghe được tin dữ của chồng, chắc chắn Jin nàng sẽ tự sát theo chồng, đứa con dâu này cái gì cũng tốt, thậm chí quá truyền thống, cho nên nếu như biết đến tin dữ, Mito dám khẳng định nàng chắc chắn sẽ làm như vậy.

“ Với lại, cũng nên như thế, bây giờ làng Lá không còn là làng Lá trước kia nữa, nó đã thay đổi.” Mito nói thêm.

“ Lá sao, mẫu thân ta không hiểu.” Jin vẻ mặt không hiểu hỏi.

“ Chắc ngươi cũng cảm giác được, đúng vậy có thể đây là một hồi âm mưu của cao tầng muốn giảm thiểu đi sức ảnh hưởng của tộc Senju đối với làng Lá.” Mito đại khái suy đoán.

“ Ngươi biết Oa quốc không.?” Mito đối với Jin hỏi.

“ Dạ biết, đó là quê hương của ngài, bây giờ đã,..” Nói đến đây Jin không dám nói nữa.

“ Đã bị diệt tộc, ngươi có biết là ai, đứng sau vụ này, là làng Lá, họ đứng phía sau một tay thúc đẩy, liên hợp với các đại nhẫn thôn tiêu diệt Oa quốc.” Mito vẻ mặt cười lạnh nói.

Nàng rất hận, nhưng bây giờ nàng bất lực không thể phản kháng, dù sao đây cũng là ngôi nhà thứ hai của nàng, cho nên Mito chọn cách im lặng vì không biết cách gì tốt hơn.

“ Sao, sao, mẫu thân biết được.” Jin vẻ mặt bàng hoàng không xác định nói.

“ Chính ta lo lắng nên đã phái Orochimaru, âm thầm đi trước Ám bộ để cứu viện, nhưng ngươi biết không khi hắn đến đã có một top ninja tự xưng Ám bộ làng Lá với đầy đủ chứng minh đợi ở đó từ lâu.” Mito lý giải tường tận nói.

“ Vậy bây giờ Oa quốc?” Jin không xác định hỏi.

“ Oa quốc đã bị diệt nhưng may mắn một bộ phận tộc nhân Uzumaki vẫn còn sống.” Mito lúc này vẻ mặt mới hòa hoán đôi chút nói.

“ Thật là may mắn. như vậy chẳng có lẽ chồng của ta bây giờ đã lành ít dữ nhiều.” Jin không thể tưởng tượng nổi, đau thương mà khóc.

“ Mẫu thân, ngài đừng khóc, ngài còn có Tsunade còn có bà nội mà!” Tsunade không hiểu, tiến lên an ủi.

Trong nhận thức của nàng, người phụ thân kia hình ảnh rất là phai mờ, chỉ có đôi chút kí ức, còn đâu là cảnh ở cùng mẫu thân thức khuya đợi phụ thân trở về sau nhiệm vụ hay sau khi lo toan việc dòng tộc trở về, cho đến khi Tsunade ngủ quên đều không gặp được phụ thân.

“ Tsunade, mẫu thân biết, mẫu thân biết.” Jin ôm lấy Tsunade khóc lóc, nàng đã cố kìm lại những hàng nước mắt nhưng nó vẫn cứ chảy ra không thể ngừng lại được.

Thực ra nàng biết chồng mình rất có thể đã lành ít dữ nhiều, bởi vì đã quá lâu cho một nhiệm vụ như vậy, đã 6, 7 tháng không có tin tức, bạch vô âm tín, nhưng vì đứa Nawaki, nàng chỉ có nhẫn nhịn, không cố tìm hiểu, ép buộc mình không nghĩ đến chuyện đó.

Ngày ngày nàng đứng trước cửa nhà, tự nhủ với bản thân, chồng mình đang làm nhiệm vụ đặc biệt, bây giờ chưa thể dứt ra được, cứ như vậy, tự thôi miên bản thân sống qua ngày vì Nawaki.

Nhưng thời gian qua đi, tia hy vọng ngày một mong manh, nàng biết, nàng khó thể có cơ hội gặp lại chồng mình. 

“ Từ bây giờ trở đi, ngươi hãy dọn đồ đạc, hành lý chuyển đến ở với ta, tiện hơn cho chăm sóc đứa trẻ.” Nhìn thấy con dâu, Mito không đành lòng mà thương, ai cũng khó mà chấp nhận việc chồng mình đã qua đời.

Chính như nàng, nếu như bây giờ Orochimaru ra đi, nàng cũng sẽ rất đau khổ, có lẽ sẽ giống như con dâu bây giờ.

“ Vâng thưa mẫu thân.” Jin gạt đi nước mắt đối với Mito cung kính hành lễ.

“ Được rồi hãy về chuẩn bị, bên đệ tam để ta lo, nên nhớ ngươi bây giờ không có một mình, ngươi còn có Tsunade và Nawaki cần phải chăm sóc.” Mito khoát tay rặn dò.

“ Vâng thưa mẫu thân.” Jin thân thể hơi cương cứng, sau đó cúi người hành lễ lui xuống.

....

Đang ngồi uống trà, chơi cờ cùng đệ tam, Danzo đột nhiên thấy một con bồ câu bay tới.

“ Chuyện gì vậy Hiruzen?” Danzo hỏi.

“ Là Mito đại nhân, ngài ấy gửi thư, nói Jin phu nhân từ chức ninja muốn tập trung tinh lực nuôi dạy người nối dõi cho tộc Senju.” Đọc xong lá thư đệ tam đối với Danzo nói, chuyện này không tính là bí mật, rất nhanh Danzo cũng sẽ biết không bằng bây giờ nói thẳng, tìm thêm ý kiến.

“ Jin phu nhân sao, điều này cũng dễ hiểu được.” Danzo bày tỏ hiểu được nói.

Danzo tay cầm lấy chén trà, đưa lên môi nhấm nháp lấy hương vị, hai mắt híp lại che dấu đi tia sáng đỏ phản xạ qua.

Một người phụ nữ làm dâu tộc Senju mà thôi không gợi nên sóng gió, trực giác cũng rất nhanh nhạy, hắn đang định giảm bớt sức ảnh hưởng của tộc Senju đối với làng, bất quá chỉ một người phụ nữ sẽ không ảnh hưởng đến đại cục. Danzo lặng thinh suy nghĩ.

“ Danzo, Danzo ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy,?” bỗng dưng tiếng gọi của đệ tam hỏa ảnh đánh gãy hắn, bây giờ đệ tam hỏa ảnh hai mắt híp lại nhìn hắn.

“ Không có gì, ta đang chỉ suy nghĩ là sao để đi nước kế tiếp.” Danzo qua loa đáp.

Sau đó hắn thò tay lấy đi viên cờ đen, đặt lên bàn cờ.

“ Thật sao?” Đệ tam hồ nghi, làm bạn bao năm hắn rất hiểu tính Danzo.

“ Đúng vậy, ngươi nhìn xem không phải ta thắng rồi sao!” Danzo quả quyết nói.

“ Đúng thật.” đệ tam ngạc nhiên nhìn bàn cờ.

Đánh cờ cũng như điều binh khiển tướng vậy Hiruzen, ngươi còn thiếu nhiều kinh nghiệm lắm, đáng tiếc nếu như ta làm Hokage, có lẽ làng đã đổi thay, Danzo khóe miệng cong lên mang theo tiếc hận.