"A! Mấy em kia, các em làm gì đó?" Đúng lúc Vu Văn Thụy xông lên định đánh tôi, thì thầy chủ nhiệm Hàn Băng Phong xuất hiện phía sau chúng tôi. Vu Văn Thụy không tình nguyện, nhưng vẫn phải thu hồi nắm tay lại, cười mỉa nói: "Hàn chủ nhiệm, chúng em đang nói chuyện!" "Nói chuyện? Lại có kiểu nói chuyện như các em hay sao? Thầy thấy các xem đúng là đang muốn ẩu đả!" Đối với chuyện này, Hàn Băng Phong đương nhiên là thấy rất nhiều rồi, tự nhiên là biết chúng tôi sắp sửa đánh nhau. "Không phải đâu thầy! Chúng em cũng là học sinh giỏi, chưa bao giờ đánh nhau." Vu Văn Thụy vỗ ngực nói. "Vu Văn Thụy, em mới chuyển tới trường này có mấy ngày? Thì đã có học sinh kiện em rồi! Thầy nói cho em biết, đừng tưởng người trong nhà làm xã hội đen thì muốn làm gì thì làm, nếu em dám tiếp tục sinh sự, đừng trách thầy không có nhắc nhở em, đến lúc đó, thầy sẽ không nể mặt nữa đâu!" Hàn Băng Phong làm mặt lạnh quát. "Em biết rồi, Hàn chủ nhiệm." Vu Văn Thụy gật đầu nói. Cái tên Hàn chủ nhiệm này hắn đã từng nghe nói qua, những năm 70 nghe đâu là 1 xã hội đen trên giang hồ, cũng là một người có khả năng liều mạng tựa như người điên, được mọi người gọi là Hàn Phong Tử (1). Năm 1983, lão đầu tử của Hàn Băng Phong dùng mọi cách cưỡng chế quản lý hắn trong nhà, để cho hắn học tập thi đại học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm. (1): Hàn Phong Tử: Kẻ điên họ Hàn Vốn cái tên Hàn Băng Phong vốn học chẳng ra cái gì, nhưng lại có thể thi đậu một trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp được phân tới trường Tứ Trung này làm chủ nhiệm. Bây giờ, Vương Bàn Tử (2), người có thanh danh lừng lẫy trong giới hắc đạo của thành phố Tân Giang này lại là thủ hạ của Hàn Băng Phong, mỗi năm tết đến, Vương Bàn Tử đều kéo cả đám tiểu đệ tới nhà của Hàn Băng Phong chúc tết. (2): Vương Bàn Tử: vương mập mạp Trong nhà Vu Văn Thụy có chút quan hệ với xã hội đen, nhưng nhân vật cỡ như Hàn Băng Phong thì hắn không chọc nổi. Hàn đỉnh băng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Tôi nhún vai, cười nói: "Không biết chúng ta có đánh được nữa không nhỉ?" "Mẹ nó, sau này tao sẽ thu thập mày!" Vu Văn Thụy lưu lại một câu chửi, sau đó kéo đám người rời đi. Tôi cười cười, một người hơn 30 tuổi lại đi đùa với một đứa bé, quả nhiên là có chút thú vị. "Anh cười gì vậy? Trông rất âm hiểm." Triệu Nhan Nghiên rúc vào trong người của tôi, kỳ quái hỏi. "Không có gì, anh chỉ cảm thấy Vu Văn Thụy có chút thú vị mà thôi." Tôi cười nói. "Thú vị? Tại sao em không nhận thấy như vậy?" Triệu Nhan Nghiên kỳ quái hỏi. "Ha hả, anh của hắn sắp biến thành kẻ ngu rồi, mà vẫn còn ung dung bình tĩnh ở trường bắt nạt anh." Tôi nghĩ cần phải cho lịch sử diễn ra sớm một chút, dù sao thì Quách Khánh cũng đã xuất hiện rồi, thực lực của hắn ở chợ bán thức ăn đã mạnh hơn rất nhiều, sớm muộn cũng có ngày đụng chạm với bọn ở ngõ hẻm Hoa Đào. "Anh hắn biến thành kẻ ngu? Anh đang nói gì đấy? Em nghe chẳng hiểu chút gì cả." Triệu Nhan Nghiên nghe xong không hiểu, nên hỏi lại. "Không có gì, đừng động tới hắn. Chúng ta đi ăn cơm đi, em xem anh đói muốn chết rồi đây này." Tôi chuyển hướng đề tài, không muốn nói về vấn đề này nữa, bởi nói nhiều thì tất sẽ lộ ra. "A. Được rồi." Triệu Nhan Nghiên vừa nghe tôi đói bụng, lập tức gật đầu. "Chị Nhan Nghiên!" Tôi với Triệu Nhan Nghiên còn chưa đi tới được cửa trường học, thì đã nghe thấy từ đằng sau có một âm thanh vang lên, cái âm thanh này làm tôi lập tức đau đầu. Quả nhiên, phía sau truyền đến những tiếng bước chân, bóng đèn nhỏ… ngay lập tức chạy tới bên cạnh 2 người chúng tôi. "Chị Nhan Nghiên, các người muốn đi đâu vậy?" Bóng đèn nhỏ hỏi. Tôi nghe xong mà toát mồ hôi, tôi đi đâu cần phải báo lại hay sao? "A, hóa ra là Nhược Vân. Chúng ta đang muốn đi ăn cơm đây, muốn cùng đi không?" Triệu Nhan Nghiên cầm tay bóng đèn nhỏ, thân thiết hỏi. "A, bản thân em thì muốn! Nhưng em sợ người khác không đồng ý!" Bóng đèn nhỏ đảo mắt nhìn tôi, nói. Trong lòng tôi nói, đương nhiên là không đồng ý rồi, tôi cùng với lão bà của tôi nói chuyện yêu đương, cô xen vào làm cái gì. Nhưng mà ngoài miệng tôi vẫn nói: "Sao có thể thế, Nhược Vân cậu đáng yêu như vậy, làm sao tớ không đồng ý cho được!" "Vậy thì tốt quá! Tớ mấy ngày nay đều đi cùng với Chị Nhan Nghiên đấy!" Bóng đèn nhỏ dõng dạc nói. Trong lòng tôi tức giận, cô này tại sao lại giống như một cây gậy trúc tới vậy, nói khách khí đến vậy còn không hiểu. Nhưng tôi không còn cách nào khác, nói thì cũng đã nói rồi, chỉ còn nước cười tươi, nói: "Đi, cùng đi, hai vị mỹ nữ, hôm nay tôi mời khách!" "Hừ! Cậu không mời tớ cũng bắt trả, cái phương pháp kia đúng là bán được không ít tiền nhỉ!" Bóng đèn nhỏ dùng ngôn ngữ như một người đang phải chen nhau đi đổi tiền, nói với tôi. Ta nghi hoặc, tự nhiên nha đầu này lại nói tới phương pháo kia làm gì? Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, là tôi có bệnh hay nha đầu kia có bệnh, mà… chuyện này có đổi cho bất cứ ai cũng nghĩ không hiểu được. "Chị Nhan Nghiên, em muốn ăn hải sản!" Bóng đèn nhỏ bám lấy Triệu Nhan Nghiên, nói. Tôi ngất, bám vào người của Triệu Nhan Nghiên phải là tôi chứ! Nàng muốn ăn hải sản? Muốn ăn thì ta dẫn đi chứ có sau đâu! "Chuyện này... ở gần trường học không có nhà hàng hải sản nào cả, buổi chiều lại còn phải đi học nữa đấy." Hừ, làm như tôi là người đầu to hả, cô chạy tới làm bóng đèn nhỏ rồi, lại còn muốn tôi mời đi ăn hải sản hay sao? Nằm mơ đi! "Tớ thấy cậu không muốn mất tiền thôi! Cái phương pháp kia cậu lừa được nhiều tiền như vậy, chẳng nhẽ lại tiếc tí máu thế sao? Chị Nhan Nghiên, em thật không hiểu, tại sao chị lại coi trọng một người keo kiệt như vậy?" Bóng đèn nhỏ đôi mắt đảo liên tục nói. Trời ạ, tại sao chỉ được có 3 câu lại nói tới cái phương pháp kia rồi? Tôi keo kiệt? Trong lòng tôi nói, cho dù có hào phóng, cũng không đến lượt bóng đèn nhỏ cô được hưởng đâu. "Được rồi, Lưu Lỗi. Nếu Nhược Vân muốn ăn hải sản, chúng ta cùng đi đi, vừa lúc em cũng muốn ăn!" Triệu Nhan Nghiên sợ tôi tiếp tục tranh cãi, vội vàng giảng hòa. "Được, hải sản thì hải sản chứ sao!" Tôi nói. Đột nhiên muốn ăn hải sản thì không vấn đề gì, bởi vì lão tử có tiền. Nhưng làm tôi khó chịu nhất là, khi tôi và Triệu Nhan Nghiên ăn cơm lại có thêm 1 cái bóng đèn. Nếu như sau này, cái bóng đèn này không làm phiền tới tôi nữa, thì tôi mời nàng ăn 100 bữa cũng được. "Chúng ta tới Hoàng Triều..." Bóng đèn nhỏ vừa mới mở miệng. "Cậu cho tớ là xưởng sản xuất tiền à!" Tôi nổi giận, không nói tới chuyện Hoàng Triều cách Tứ Trung bao nhiêu, chỉ riêng tiền thuê phòng thấp nhất cũng là 1 vạn đồng tiền, đây là số tiền mà một gia đình bình thường kiếm 1 năm cũng khó mà kiếm nổi. Mặc dù tôi có tiền, thế nhưng sao có thể để cho tiểu nha đầu này hoang phí được! "Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu kìa, thôi đi, tới nghĩ Hoàng Triều chắc không đi nổi rồi, tùy tiện tìm một nhà hàng nào cũng được!" Bóng đèn nhỏ ủy khuất nói. "..." Hóa ra tôi đang bị nàng đùa bỡn. Triệu Nhan Nghiên ở bên cạnh che miệng cười ha ha, nói: "Hai người đúng là thích hợp để cãi nhau đó, chị rất ít khi thấy Lưu Lỗi bị người khác nói cho tới á khẩu. Nhược vân, em nếu như có thể gả cho Lưu Lỗi, thì đúng là hắn phải chịu tội rồi!" Bóng đèn nhỏ vừa nghe nói như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, biến thành một cái bóng đèn màu đỏ. Nàng cầm tay Triệu Nhan Nghiên, lắc qua lắc lại, nói: "Chị Nhan Nghiên, chị nói lung tung gì đấy!"