Chương 85: Sự kiện bắt cóc
Trong mấy ngày kế tiếp, Trần Vi Nhi thấy tôi luôn làm như không nhận ra.
Tôi rất muốn kéo nàng lại, hỏi xem tại sao, nhưng ở đây có nhiều người quá, cho nên vẫn chưa tìm được cơ hội.
Chẳng lẽ tối hôm đó là do tôi nằm mơ hay sao? Trần Vi Nhi căn bản là không thích tôi hay sao? Vậy cảm giác được ôm kia là thế nào?
Trước kia Trần Vi Nhi gặp tôi còn gật đầu chào hỏi, nhưng bây giờ sao vậy? Lòng dạ con gái đúng là như mò kim đấy bể!
Rốt cục tôi đã hạ quyết tâm, là tan học phải hỏi bằng được Trần Vi Nhi, nhưng đã có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Buổi trưa hôm nay, điện thoại của tôi bỗng vang lên.
Lúc này còn có ai gọi cho tôi đây? Số điện thoại của tôi chỉ có Nhan Nghiên với Chú Triệu, mấy người biết mà thôi, thậm chí, ngay cả cha mẹ tôi cũng không biết tôi có điện thoại di động.
Nếu không như có việc gấp thì cha mẹ tôi cũng không gọi cho tôi trong khi đang học.
Tôi nhanh chóng bước tới một nơi không người, ngồi xổm xuống, và nhận điện thoại.
"Alo, Lưu Lỗi, tôi là Trần Dũng!"
Người đầu bên kia điện thoại nói.
Tôi chau mày, nói:
"Tôi đang ở trường học, anh có chuyện gì không?"
"Không tốt, em gái tôi bị bắt cóc rồi!"
Trần Dũng kêu lớn trong điện thoại.
"Cái gì? Anh nói Trần Vi Nhi? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? !"
Tôi bị giật mình, bật dậy, thiếu chút nữa là đánh rơi điện thoại.
"Vi Nhi bị bắt cóc vào buổi trưa!"
Trần dũng lo lắng nói.
"Bị người nào bắt, nói cặn kẽ cho tôi một chút."
Tôi nói với Trần Dũng.
"Được!" Trần dũng điều chỉnh tâm tình, chậm rãi nói:
"Trưa nay, Vi Nhi đến quá Ma Lạt Thăng giúp mẹ tôi bán hàng, đột nhiên có một cái xe đi tới, lúc ấy chúng tôi không chú ý. Nhưng có mấy đại hán từ trong xe nhảy xuống, bắt Vi Nhi vào trong xe, rồi phóng nhanh đi!"
"Thế anh lúc ấy làm gì?"
Tôi bất mãn hỏi.
Tại sao đại ca lại để cho người khác bắt em gái của mình đi như vậy.
"Lúc ấy chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng, khi tỉnh lại thì đã muộn rồi. Cái xe đó đã chạy đi rất xa rồi."
Trần Dũng tự trách nói.
"Hóa ra là như vậy, vậy anh có nhớ biển số xe hay không?"
Tôi suy nghĩ một chút hỏi.
"Nhớ, nhớ, biển số là A01922!"
Trần dũng nói.
"Được, tôi sẽ lập tức điều tra cái xe này, anh báo cảnh sát chưa?" Tôi hỏi.
"Chưa, chuyện mới xay ra, mẹ tôi bảo tôi gọi điện thoại báo cho cậu!"
Cả nhà Trần Dũng đã đem tôi trở thành chúa cứu thế rồi ư?
"Được, anh ở quán chờ tôi, tôi lập tức tới ngay!" Tôi nói.
Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức gọi điện cho Khương Vĩnh Phú. Bảo hắn tra cho tôi biển số xe mà Trần Dũng nói là xe của ai.
Sau đó lập tức chạy ra khỏi trường học, bắt xe tới chợ bán thức ăn.
Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Khương Vĩnh Phú, nói biển số này là giả, đấy chỉ là biển số của một cái xe taxi đã bị người ta đánh cắp.
Khương Vĩnh Phú nói có cần hỗ trợ không, tôi tạm thời cự tuyệt. Bởi vì tôi mơ hồ đoán được người chủ mưu phía sau, có ân oán với Trần gia chỉ có Dương Thụ Quang. Nguồn: http://Trà Truyện
Hơn nữa sau khi Quách Khánh dạy dỗ Dương Khai Xa, thì Dương Thụ Quang không đem 5 vạn đồng tới, việc này nói rõ, Dương Thụ Quang bắt đầu phản kích rồi.
Sau khi đi tới chợ bán thức ăn, tôi tìm hiểu tình hình xung quanh một chút, chuyện cũng giống như Trần Dũng nói.
Trần mẫu chỉ khóc sướt mướt, bởi vì người đã coi tôi có khả năng giải quyết mọi nguy cơ.
Thấy không tìm thêm được manh mối nào khác, tôi rời khỏi chợ bán thức ăn. Nếu quả thật chính là Dương Thụ quang bắt cóc liễu Trần Vi Nhi, mục tiêu hắn muốn nhằm vào tôi và Quách Khánh, bây giờ gấp cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ còn cách bình tĩnh đợi điện thoại của Dương Thụ Quang gọi tới.
Cũng may đứa con sắc lang của Dương Thụ Quang còn nằm trong bệnh viện, nếu không tôi còn phải lo lắng cho sự thanh bạch của Trần Vi Nhi.
Nếu như lời Quách Khánh nói, tên Dương Khai Xa này về sau còn có thể làm nam nhân hay không cũng là một vấn đề đáng nói.
…
"Các ngươi là ai?"
Trần Vi Nhi giãy giụa hỏi.
"Cô không cần biết!"
Bọn bắt cóc nói.
"Vậy vì sao các người muốn bắt cóc tôi!"
Trần Vi Nhi tiếp tục hỏi.
"Nói thật, chúng tôi cũng không biết! Cấp trên đã ra lệnh, thì tôi cũng không có quyền hỏi!"
Bọn bắt cóc đáp.
"Vậy các người muốn mang tôi tới chỗ nào!"
Trần Vi Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Không thể trả lời!"
Lời nói của bọn bắt cóc đã ngắn gọn đi rất nhiều.
Trần Vi Nhi không có cách nào khác, không hỏi được gì thì thà rằng không hỏi nữa còn hơn.
"Tự mình vào đi, chúng tôi không muốn động thủ với nữ nhân. Đừng có nghĩ tới việc chạy trốn, bởi nơi này cô có chạy cũng không được."
Bọn bắt cóc đem Trần Vi Nhi nhốt vào trong một căn phòng nhỏ của một tòa nhà lớn.
Sau khi Trần Vi Nhi tiến vào, thì có tiếng loảng xoảng vang lên, hiển nhiên là cửa đã bị khóa.
"Lưu quản gia, người đã dẫn tới!"
Một tên trong bọn bắt cóc móc điện thoại nói.
"Vậy sao ? Tốt! Coi chừng cho tốt, không có lệnh của tôi, không ai được động tới nàng, có biết không?"
Lưu quản gia nói.
"Dạ! Thuộc hạ hiểu."
Bọn bắt cóc trả lời rất lưu loát. Bọn bắt cóc này chính là quân đội tư nhân của Lưu gia, cho nên hiểu rõ, lệnh của Lưu quản gia, chỉ có cách tuyệt đối thi hành.
So với quân đội còn nghiêm ngặt hơn. Nếu như phạm phải sai lầm trong quân đội, nặng nhất chỉ bị khai trừ, không giống như trong Lưu gia, có thể chết.
"Lão gia, cô bé kia đã bị bắt trở về, có nên báo cho Dương Thụ Quang biết hay không?"
Lưu quản gia nói với Lão thái gia đang nằm ở giường.
"Ừ, ngươi đi làm đi. Nhưng nhớ kỹ, cô bé kia chỉ là mồi nhử, tôi không hi vọng sẽ làm tổn thương người vô tội! Lưu gia chúng ta uy chấn bát phương, nên tôi không muốn khi dễ dân chúng."
Lưu lão thái gia chậm rãi nói.
"Dạ rõ, Tôi đã phân phó xuống rồi."
Lưu quản gia gật đầu nói.
Sau khi rời khỏi gian phòng, Lưu quản gia gọi điện thoại cho Dương Thụ Quang, mặc dù có chút khồng tình nguyện, nhưng Lưu lão thái gia đã phân phó, thì cũng phải làm cho tốt.
Sau khi nhận được điện thoại, Dương Thụ Quang vô cùng cao hứng. Hắn cúp điện thoại, âm hiểm cười lạnh nói:
"Lưu Lỗi, nợ cũ, nợ mới lão tử tính với mày một lượt!"