Chương 82: Lưu gia thần bí
Sau khi Dương Thụ Quang đi khỏi ngân hàng, hắn chuyển hướng đi tới một biệt thự xa hoa.
"Đến đây làm gì!"
Một người bảo vệ mặc áo đen nói.
"Tôi muốn gặp Lưu lão thái gia!"
Dương Thụ Quang nói.
Người bảo vệ mặc áo đen nhìn lướt qua Dương Thụ Quang một lát, sau đó nói vào trong điện thoại.
Chỉ một lát sau, từ phía trong có một lão già mặt rỗ tầm hơn 50 tuổi đi ra.
"Lưu quản gia, người này nói muốn gặp Lão thái gia!"
Người bảo vệ mặc áo đen nói.
Lưu quản gia mặt rỗ, liếc nhìn Dương Thụ Quang, cười lạnh nói:
"Ngươi chính là Dương Thụ quang? Hừ hừ! Nhiều năm không gặp rồi! Lão thái gia chắc không muốn gặp đâu!"
"Tôi... Tôi đã gọi điện thoại cho Lão thái gia rồi!"
Dương Thụ quang lúng túng nói.
"A? Có đúng không?! Vậy thì đi theo ta đi!"
Lưu quản gia hờ hững nói với Dương Thụ Quang.
Lưu quản gia đã biết hôm nay Dương Thụ Quang sẽ tới, chỉ cố ý làm khó hắn mà thôi.
Lưu quản gia đi theo Lão thái gia ba mươi mấy năm, không phải là huynh đệ nhưng lại thân hơn huynh đệ.
Đối với Lưu gia Nhị tiểu thư thì coi như cháu ruột của mình, hơn nữa nhị tiểu thư khi còn bé rất thích người cha chú như hắn.
Nhưng không nghĩ tới Nhị tiểu thư lại lấy một tên Lang tâm cẩu phế (1) như Dương Thụ Quang, cũng bởi vì Dương Thụ Quang ở bên ngoài lăng nhăng cho nên mới buồn bực mà chết.
(1): lang tâm phế cẩu: Tim sói, phổi chó
Thật ra thì Nhị tiểu thư chết vì bệnh tim, nhưng Lưu quản gia lại không nghĩ như vậy, lão đem mọi tội lỗi chút hết lên đầu của Dương Thụ Quang.
Dương Thụ Quang cung kính đi theo phía sau Lưu quản gia, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong tòa nhà này, đâu đâu cũng có bảo vệ mặc áo đen tay cầm điện thoại, từ cách đi đứng, cũng có thể phán đoán, những người này có thể so với quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp.
Lưu quản gia dẫn Dương Thụ Quang đi tới trung tâm của tòa nhà, rồi đi lên tầng 2 một toà biệt thự.
"Lưu quản gia!"
Mấy tên bảo vệ gác cửa vội vàng chào hỏi. Vị này Lưu quản gia mặc dù chỉ là quản gia, thật ra địa vị lại giống như Nhị Gia của Lưu Gia, là một tâm phúc của Lão thái gia.
"Tiểu Tam Tử, cậu vào thông báo cho Lão thái gia một tiếng, rằng Lưu quản gia đã đến."
Lưu quản gia vẫn dùng giọng hờ hững nói.
Tiểu Tam Tử cũng một lão nhân ở trong Lưu gia, là một thuộc hạ đã đi theo Lưu quản gia chừng 10 năm rồi, cũng đã sớm biết ân oán giữa Lưu quản gia và Dương Thụ Quang, không nói nhiều lời.
Lập tức quay lại, nói vào điện thoại vài câu. Sau đó quay ra nói:
"Lão thái gia bảo hắn vào đi."
"Đi theo ta."
Lưu quản gia chẳng thèm nhìn Dương Thụ Quang, đi thẳng vào trong.
Dương Thụ quang vội vàng cúi đầu bước nhanh theo phía sau Lưu quản gia.
Đi tới trước một cánh cửa, Lưu quản gia nhẹ nhàng gõ hai cái, bên trong liền truyền ra một âm thanh rất to của một lão giả:
"Vào đi!"
Lưu quản gia đẩy cửa ra, để cho Dương Thụ quang đi vào trước, Dương Thụ Quang đang sợ mất mật, sợ bên trong có bố trí mai phục, cho nên không dám bước vào trước.
Lưu quản gia khinh thường hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào bên trong. Dương Thụ Quang lúc này mới nơm nớp lo sợ đi vào theo. Nguồn: http://Trà Truyện
Căn phòng bên trong rất lớn, có 3 cái ghế Thái Sư đặt ở chính giữa, có 1 lão giả ngồi chính giữa, hai bên có hai nữ tử trung niên đang ngồi.
Dương Thụ quang lập tức cúi người chào nói:
"Tiểu tế Dương Thụ quang bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhị vị nhạc mẫu đại nhân."
"Hừ! Ai là...nhạc phụ của anh? !"
Lão thái gia lạnh giọng nói.
"Chuyện này… ở trong lòng của tiểu tế, người vĩnh viễn là nhạc phụ!"
Dương Thụ quang kiên trì nói.
"Tiểu tế? Ta xem mấy năm nay, anh được lên làm đội trưởng đội hình sự ở Tân Giang, kiêu ngạo không biết thiên nam địa bắc gì nữa cơ mà! Lại còn không muốn có quan hệ với Lưu gia chúng ta nữa chứ!"
Lão thái gia giễu cợt nói.
"Tiểu tế nào dám! Huống chỉ tiểu tế đâu còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nữa!"
Dương Thụ quang thở dài nói.
"Được rồi, đừng có nói chuyện xã giao với ta, có chuyện gì thì nói nhanh đi!"
Lão thái gia phất phất tay, không muốn tiếp tục nói lời dối trá.
"Đây là một chút tâm ý của tiểu tế."
Dương Thụ Quang mở mật mã của 1 cái rương, sau đó đưa cho Lưu quản gia.
Lưu quản gia chỉ liếc mắt một cái, rồi ném trả lại, nói:
"Lưu gia thiếu tiền ư? !"
Mặc dù trong rương có tới mấy trăm vạn, nhưng Lưu quản gia đi theo Lão thái gia nhiều năm, đâu có hiếm gặp những chuyện này.
Thời gian còn làm phụ tá cho Lão thái gia nam chinh bắc chiến khắp nơi, vàng bạc chất thành núi còn không để ý, thì để ý gì tới mấy trăm vạn này.
"Tiểu tế cũng chỉ có bấy nhiêu thôi! Tiểu tế biết rằng, nhạc phụ nhất định không để trong mắt..."
Dương Thụ quang đỏ mặt giải thích.
"Đừng có làm tác phong ngoài xã hội với ta, với số tiền này của anh, đặt ở nhà ta, ta còn ngại chật chỗ. Ngay cả cái sàn nhà dưới chân anh, cũng không chỉ có cái giá đấy đâu!"
Lão thái gia nói:
"Có chuyện gì thì cứ nói đi!"
"Nhạc phụ đại nhân, cháu ngoại của người bị người ta đánh cho tàn phế rồi! Người nhất định phải làm chủ cho tiểu tế!"
Dương Thụ quang bi thiết nói.
"Cháu ngoại? Ta không có cái loại cháu ngoại như vậy!"
Lão thái gia vốn có nghe nói tới Dương Khai Xa, ăn chơi, gái gú, cờ bạc, phóng hỏa, đốt nhà, lừa gạt người khác, ngoại trừ giết người thì còn có chuyện gì chưa làm, đức hạnh giống hết như Dương Thụ Quang!
"Lão gia, Dương Khai Xa dù thế nào cũng do Nhị tiểu thư sinh ra!"
Một vị phu nhân ở bên cạnh Lão thái gia nghe vậy, thì tỏ ra lo lắng.
"Lưu Tiểu Thúy là con gái của ta thì đúng rồi, còn Dương Khai Xa thì không phải là cháu ngoại của ta!"
Lão thái gia tức giận, vỗ mạnh vào tay vịn nói.
"Nhưng cho dù như thế nào, Dương Khai Xa cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Lưu gia chúng ta, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì sẽ có ảnh hưởng tới mặt mũi của Lưu gia!"
Vị phu nhân kia tiếp tục nói, bất kể như thế nào, Lưu Tiểu Thúy cũng là người trong gia đình này, vẫn phải nên bảo hộ mới phải.
"Có chút lòng dạ đàn bà như thế này thì làm được gì? Hừ! cái thằng nhãi Dương Khai Xa kia, phải gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống, chỉ bằng những chuyện mấy năm nay nó gây ra, có chết thì cũng đáng!"
Lão thái gia hừ lạnh nói. Sau đó nói tiếp:
"Nhưng mà bà nói cũng đúng, dù gì cái tên Dương Khai Xa kia cũng mang nửa dòng máu của Lưu gia chúng ta. Dương Thụ Quang, anh nói đi! Đã có kế hoạch gì chưa?"
Dương Thụ quang lúng túng cười, vị Lão thái gia này càng già càng tinh, ngay cả những chuyện nhỏ như vậy mà cũng nhìn ra.
Hắn không dám giấu diếm, đem tất cả những ân oán với nhà Trần Dũng kể ra bằng hết, nhưng lại đem nhân vật mấu chốt là Lưu Lỗi tỉnh lược đi.
Bởi vì Dương Thụ Quang cũng biết, Lưu Lỗi là đại diện cho toàn bộ thế lực của tỉnh Tùng Giang, Lão thái gia mặc dù có chút quan hệ với trung ương, nhưng với nhân vật như Triệu Lợi Dân, thì cũng không dám chọc vào.