Lúc tôi về tới nhà, đã là hơn 9h tối. Tôi vừa vào tới nhà thì đã phát hiện không khí trong nhà có chút gì đó không đúng, Cha mẹ tôi hết sức trầm mặc, ngồi ở trên sa lông. "Cha, mẹ, con đã trở về!" Tôi cười bắt chuyện. "Về rồi à? Con giỏi lắm, Lưu Lỗi! Mẹ đúng là không phát hiện ra con đã trở thành người lớn rồi?" Mẹ tôi bình thản nói ra một câu. "Hắc hắc, con không phải là ở nhà Triệu Nhan Nghiên ăn cơm nên mới về trễ hay sao!" Tôi theo cười giải thích. "Ai nói chuyện con về trễ?" Cha tôi nói. Không nói chuyện con về trễ? Vậy thì có chuyện gì? Làm như tôi đã làm chuyện gì hại dân hại nước không bằng? Mấy cuộc thi vừa rồi tôi vẫn làm rất tốt, lúc ở nhà vẫn rất nghe lời... "Thằng nhóc, mau nói cho cha biết đây là cái gì!" Cha tôi cầm 1 món đồ từ trên bàn trà dâng lên. Đây là cái gì? Hình như là cái áo ngực? Cha cầm vật này làm cái gì? Cho nên tôi nghi ngờ hỏi: "Cha, người cầm áo ngực của mẹ làm gì?" Theo tình hình tôi liền nhận định đây là món đồ của mẹ, bởi vì trong nhà chỉ có mẹ tôi là nữ nhân, thì đương nhiên món đồ đây là của mẹ tôi rồi. "Đây mà là của mẹ con? Có phải hay không thì mẹ con lại không biết hay sao? Đây là thứ mà mẹ con trong lúc dọn phòng tìm thấy ở dưới gầm giường của con đấy !" Cha tôi ném nó xuống bàn uống nước, quát lớn. Phản ứng đầu tiên của tôi là thở dài, xong rồi! Chuyện giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên đã bại lộ rồi! Lúc này tôi mới nhớ lại, lúc trưa Triệu Nhan Nghiên không tìm thấy áo ngực, với lại tình hình đang gấp gáp, cho nên không tiếp tục tìm nữa, do vậy chắc chắn Triệu Nhan Nghiên không mặc áo ngực. Đó cũng chẳng phải là chuyện lớn gì cả, nhưng ngàn vạn lần tôi lại không nghĩ tới chuyện, mẹ tôi lại tìm được những thứ đó! Nên tìm lý do gì để vượt qua cửa ải này đây? Đầu óc của tôi đang liều mạng xoay chuyển. "Con giỏi lắm, lá gan cũng lớn tới vậy! Con đã làm gì con gái nhà người ta rồi?" Mẹ tôi không để cho tôi có thời gian suy nghĩ, nói như súng liên thanh. "Con… đã như vậy rồi thì con còn biết nói thế nào nữa!" Tôi cũng không biết nói sao cho tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm. "Lưu Lỗi, không phải cha đã nói với con, ở độ tuổi này, nam nữ sinh có hảo cảm là chuyện bình thường, cha và mẹ cũng không phản đối. Thế nhưng con cũng không được để nó bùng cháy như vậy chứ? Nếu như vạn nhất bị phụ huynh nhà cô bé đó phát hiện, rồi tìm tới tận cửa, thì con thử nói xem, bộ mặt già của cha mẹ phải giấu đi đâu bây giờ!" Giọng cha tôi đã bình tĩnh lại, nói. "Đúng vậy, Tiểu Lỗi, các con bây giờ vẫn còn ít tuổi! Các con vẫn đang học lớp 10, tương lai còn phải học lên đại học, con có thể đảm bảo tương lai sẽ ở cùng với nữ hài tử kia một chỗ hay sao? Một khi con với người ta chia tay, thì đúng là con đã hại cô bé kia, hại cả gia đình người ta nữa!" Mẹ tôi cũng phụ họa nói. Ai! Xem ra mẹ tôi không biết chuyện tình cảm giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên. Hai chúng tôi không thể nào chia tay, mới chỉ có quen biết, Triệu Nhan Nghiên đã yêu tôi tới mức khắc cốt ghi tâm. Tôi cũng không có khả năng vứt bỏ Triệu Nhan Nghiên, bởi vì mục đích sống lại của tôi là gì? Nhưng cho dù như thế nào, những lời này cũng không thể nào nói với mẹ được. "Hơn nữa, cho dù sau này con với nó ở chung một chỗ, con có năng lực nuôi sống người ta không? Gia cảnh của Triệu Nhan Nghiên chắc chắn không kém, quần trên người nó mặc là quần Lee, áo trên người là áo lông Ba Tư Đằng, còn cái áo ngực này, có mơ mẹ cũng không dám, bởi vì mẹ muốn cũng không mua nổi, nhiều lúc đi siêu thị chỉ thử cho đỡ thích mà thôi! Con bây giờ đã làm vậy với người ta, thì người ta phải làm sao bây giờ? Đi theo con chịu khổ ư?" Mẹ tôi thở dốc, liên tục nói với tôi. "Con..." Tôi nên nói thế nào đâu, chẳng lẽ nói 1 học sinh như tôi mà đã có mấy tỷ? ! "Phụ huynh của Triệu Nhan Nghiên có biết quan hệ của các con hay không?" Mẹ tôi hỏi. "Có." Tôi gật đầu nói: "Con mới ăn cơm tối ở nhà nàng xong" "Nhà của nàng không phản đối các con chứ?" Giọng mẹ tôi bình tĩnh đi không ít. "Không, người nhà của nàng cũng rất quý con." Tôi nói. Nói nhảm, bây giờ tôi là ông chủ của Triệu Quân Sinh, hắn dám phản đối tôi ư! "Đó là người ta còn chưa biết con làm chuyện này với con gái người ta, khi biết chắc chắn họ sẽ giết con!" Ba tôi hừ nói. Tôi xem chưa chắc? Hôm nay bác Diệp kia còn muốn cướp tôi đi nữa là. "Được rồi, cha và mẹ cũng không nói cái gì nữa, chuyện đã xảy ra rồi, có nói cũng vô ích. Sau này chú ý an toàn một chút, đừng có làm cho cha mẹ người ta tìm tới tận cửa." Nói xong, cha tôi cầm 1 cái hộp giấy nhỏ, đưa cho tôi nói: "Cần làm gì chắc không cần cha phải nói nữa chứ" Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện, cái hộp kia là một hộp Bao Cao Su! Tôi lúng túng đưa tay nhận lấy, thầm nghĩ nguy hiểm thật! Mẹ tôi chẳng qua là dọn phòng mới phát hiện ra cái áo ngực, nhưng trong ngăn kéo của tôi còn có mấy cái hộp này! "Còn cái này nữa!" Mẹ tôi đưa cho tôi cái áo ngực của Triệu Nhan Nghiên: "Lần sau gặp thì trả cho người ta, cái này cũng mấy trăm đồng đấy!" Tôi toát mồ hôi hột, nhận lấy cái áo ngực. Tại sao nó lại đắt như vậy?! Tôi xoay người trở về phòng, vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng trao đổi giữa cha mẹ tôi ở phòng khách. "Triệu Nhan Nghiên này còn xinh đẹp hơn cả Hạ Nhu, Tiểu Lỗi của chúng ta khéo chọn thật!" Mẹ tôi nói "Vậy còn phải xem nó là con của ai, đó là huyết thông di truyền của dòng họ Lưu nhà chúng ta! Chuyện này gạo đã nấu thành cơm rồi, con dâu sao có thể chạy được đây!" Cha tôi nói. "Ông còn không biết xấu hổ, nói cái chuyện huyết thống tốt đẹp? Nếu không phải năm đó làm như vậy với tôi... Tôi sao có thể gả cho tên quỷ nghèo như ông chứ! ?" Mẹ tôi xấu hổ nói. "Gả cho tôi thì sao, không phải bà muốn gả cho cái tên làm chủ một công ty kia chứ?" Ba tôi không vui nói. "Hừ! Người ta bây giờ là một trong những người kiệt xuất trong cả nước, một mình thành lập được 1 công ty lớn đấy!" Mẹ tôi nói. "Vậy thì sao!! Ai, xem ra bà vẫn rất chú ý tới hắn, để xem tôi làm sao thu thập bà." Cha tôi nói. "Đã là lão phu, lão thê rồi mà ông còn làm loạn, để cho con chúng ta nghe được thì không tốt!" Mẹ tôi nói. "Hừ! Nhưng hôm nay tôi vừa mới cho con cái hộp bao cao su!" Cha tôi nói với âm thanh đầy tiếc nuối. Tôi cầm cái bao cao su ở trong phòng, mồ hôi toát ra như tắm, tôi có nên đem nó trả lại cho cha tôi không. Trông thấy hai người một xướng một hát như vậy! Xem ra chuyện tôi XXOO có vẻ rất cao hứng.