"Mẹ, các người về rồi à!" Tôi vừa đóng cúc áo, vừa kéo cửa ra. "Tại sao lại chậm như vậy, không phải mẹ đã nói trước là chúng ta sẽ trở về hay sao?!" Mẹ tôi nhìn thấy tôi thở hổn hển, kỳ quái hỏi. "Chuyện này… bên trong nhà có khách." Tôi lúng túng nói. Lúc này Triệu Nhan Nghiên cũng mặc quần áo chỉnh tề, đi từ phòng ngủ của tôi đi ra, thấy mẹ tôi thì nói: "Xin chào A di!" "Ai nha! Trong nhà có khách, tại sao Tiểu Lỗi lại không nói sớm, các con đã ăn cơm chưa? Lão Lưu, mau thịt con cá này đi, sau đó làm cơm cho kịp!" Mẹ tôi bắt đầu ra lệnh, cha tôi ngay cả quần áo cũng không kịp thay, lao vào trong bếp. "A di, người đứng vội, cháu không đói." Triệu Nhan Nghiên thấy mẹ tôi chuẩn bị nấu cơm, vội vàng nói. "Không sao cả, cháu đến nhà chúng ta là phải ăn cơm, bây giờ cha Tiểu Lỗi bận đi làm cơm, chút nữa sẽ nói chuyện với cháu." Mẹ tôi thân mật nói. Tôi ngất, mẹ tôi đang bị làm sao vậy, sao cứ nhìn thấy mỹ nữ là nhiệt tình, trước là Hạ Nhu, giờ lại đến Triệu Nhan Nghiên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện "Cháu gái, cháu ngồi đi, đừng có đứng như vậy! Tiểu Lỗi, con mau lấy nước cho bạn uống, trên ban công có đồ uống đó, mau đi lấy xuống!" Mẹ tôi quát tôi, nói. "A di, không cần phiền phức như vậy, cháu không khát." Triệu Nhan Nghiên vội vàng khoát tay. "Không sao, chỉ làm cho Tiểu Lỗi bận chút việc thôi." Không biết tại sao mẹ tôi vừa nhìn đã yêu thương nàng như vậy. Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi với vẻ xin lỗi, sau khi tôi trở lại thì mỉm cười với nàng. Sau khi ra rót nước xong, thì thấy mẹ tôi đang nói chuyện với nàng: "Cháu gái, cháu tên là gì vậy?." "A di, cháu tên là Triệu Nhan Nghiên." Triệu Nhan Nghiên cũng thoái mái không ít, không còn khách sáo như trước kia. "Triệu Nhan Nghiên, cái tên này rất hay. Cháu học cùng một lớp với Tiểu Lỗi hay sao?" Mẹ tôi mặt mày hớn hở hỏi. "Đúng vậy, chúng cháu ngồi cùng 1 bàn." Triệu Nhan Nghiên đáp. "A, hóa ra là ngồi cùng bàn! Ngồi cùng bàn là tốt rồi, sau này trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau!" Mẹ tôi nhận chén nước trong tay tôi, đưa cho Triệu Nhan Nghiên. "A di, Lưu Lỗi học như vậy còn cần người khác giúp đỡ hay sao!" Triệu Nhan Nghiên lại bắt đầu dát vàng lên mặt tôi. "Vậy để cho Tiểu Lỗi giúp cháu." Mẹ tôi nghe thấy Triệu Nhan Nghiên khen tôi, thì rất cao hứng. "Mẹ, mẹ sao lại nói nhiều như vậy, người ta đứng thứ 2 toàn khóa, cần gì con phải hỗ trợ." Tôi cũng tự mình cầm một chai nước khoáng uống, nói thật tôi cũng có chút khát khát. XXOO cho tới buổi trưa, đây cũng được coi như là một hoạt động chân tay. "A, vậy thì tốt quá. Một người thứ nhất, một người thứ nhì, hai đứa lại càng cần phải giao lưu trao đổi!" Mẹ tôi cầm tay Triệu Nhan Nghiên nói. "Tiểu Lỗi, con đi vào trong bếp giúp cha con đi, đừng có đứng ở đây nữa ." Mẹ tôi thấy tôi không làm gì, bèn lấy cớ này đuổi tôi vào trong bếp. Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên, ý bảo nàng đừng có nói lung tung. Triệu Nhan Nghiên lập tức nháy mắt với tôi, ý bảo tôi yên tâm. "Cha, không cần làm nhiều món ăn như vậy, chỉ cần qua loa một chút là được rồi." Tôi nói với cha tôi, đang chuẩn bị thức ăn. "Sao có thể như vậy chứ, trong nhà có khách làm sao có thể làm như bình thường!" Ba tôi làm xong món cá, lại tiếp tục lại làm món khác. "Đúng rồi, Lưu Lỗi. Con nói với cha, con và tiểu cô nương kia có quan hệ gì?" Cha tôi bắt đầu hỏi. "Có quan hệ gì ư? Nàng ngồi cùng bàn với con!" Tôi lại bắt đầu giả vờ ngây ngô. "Ngồi cùng bàn? Ngồi cùng bàn với con thì việc gì phải tới nhà chúng ta? Tiểu tử, con thành thật khai báo với cha, có phải con thích người ta hay không?" Không nghĩ tới cha tôi hoàn toàn không kiêng kị gì cả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, làm cho tôi không biết trả lời ra sao cả. "Con…con…" Tôi đúng là không biết nói cái gì. "Tiểu Lỗi, trong phòng bếp không có người ngoài. Cũng chỉ có 2 người chúng ta, cha nói cho con biết, nếu con thích người ta, thì phải nói cho người ta biết, chứ đừng có lẩn tránh. Cô bé kia trông rất đẹp, chắc chắn người thích sẽ không ít phải không? Cha nói có đúng không? Dù sao ở tuổi các con mà yêu đương thì cũng là chuyện thường, nhớ năm xưa cha và mẹ con cũng quen nhau ở thời điểm này, ông nội khi đó có nói với cha, phải tiên hạ thủ vi cường, nếu ngày đó cha và mẹ con không đi trước một bước, thì chưa chắc đã có con ngày hôm nay!" Cha tôi hưng phấn, nhỏ giọng nói với tôi. Tôi trợn mắt há mồm, đây lại là cha của tôi hay sao? Tại sao lại không giống với một người cha nghiêm túc như ngày thường vậy? "Khụ…khụ…! Đừng có lo lắng, mau giúp cha rửa rau đi. Nhưng cũng đừng nói với mẹ của con, đây là bí tịch tổ truyền trong dòng họ Lưu của chúng ta đó!" Cha tôi ho khan 2 tiếng, tiếp tục nói. Bí tịch tổ truyền? Tại sao tôi chưa từng nghe qua bao giờ? Nếu như kiếp trước mà cha tôi cũng dạy tôi như vậy, thì có lẽ cũng đã thành đôi với Triệu Nhan Nghiên rồi. "Được rồi, con trai! Nha đầu này không tệ lắm, tướng mạo không thể chê vào đâu được, con đừng làm cho cha con thất vọng!" Ba tôi vỗ vỗ bờ vai của tôi, làm vẩy cá cũng bắn luôn lên người tôi. "Con…" Tôi lúng túng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói tôi với Triệu Nhan Nghiên đã xong luôn rồi? Tôi giúp cha tôi làm cơm, những món ăn này tôi cũng biết làm, nhưng không dám biểu hiện quá mức, vì kiếp này tôi chưa từng học nấu ăn. Cho dù như vậy, cha tôi cũng rất khích lệ tôi, nói tôi làm món ăn trông đẹp mắt hơn trước nhiều. Cuối cùng, dưới sự hợp lực của 2 cha con chúng tôi, món súp cá đã hoàn thành và được bưng lên bàn. "Mọi người tới dùng cơm đi!" Sau khi ba tôi dọn xong chén đũa, nói với mẹ tôi đang hàn huyên với Triệu Nhan Nghiên ở trong phòng khách. Mẹ tôi cười hì hì dẫn Triệu Nhan Nghiên đi tới bàn ăn, Triệu Nhan Nghiên cũng cười rất tươi. Hai người này nói chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt thân mật của hai người, không phải lại nhận con gái nuôi rồi chứ? "Nhan Nghiên, có đói bụng không, cháu ăn đi trước, không cần phải để ý đến người khác! Cứ coi như là nhà của mình đi." Mẹ tôi đưa cho Triệu Nhan Nghiên một đôi đũa nói. A? Những lời này nghe có vẻ rất quen thuộc. trước kia tôi tới làm khách của nhà Triệu Nhan Nghiên, mẹ nàng cũng nói với tôi như vậy. Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Nhan Nghiên cũng đang nhìn tôi, tám phần là nàng cũng nghĩ tới chuyện này, hai người chúng tôi nhìn nhau phì cười một tiếng. Bữa cơm này làm tôi vô cùng buồn bực, mẹ tôi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Nhan Nghiên, mỗi lần tôi định hạ đũa, thì mẹ tôi lại tranh gắp trước cho nàng, tôi thậm chí còn hoài nghi, tôi không phải con ruột của cha mẹ nữa. Cha tôi ở trong bữa cơm rất ít nói, đa phần là mẹ tôi cao đàm khoát luận, không biết nói đề tài gì mà Triệu Nhan Nghiên nghe xong, lúc thì cười, lúc thì líu ríu thảo luận, mà cha tôi và tôi thì vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ đây là đề tài của nữ nhân? Hơn nữa, làm cho tôi cảm thấy cực độ khó chịu chính là việc, mẹ tôi không chỉ một lần oán trách, nói hối hận khi sinh con trai, có con gái thì thật tốt, lúc bình thường có thể nói chuyện, lại có thể dạo phố. Triệu Nhan Nghiên nghe xong lập tức nói, sau này khi có rãnh rỗi sẽ thường xuyên tới nhà của tôi, cùng mẹ tôi nói chuyện phiếm, làm mẹ tôi vô cùng vui mừng gật đầu lia lịa. Mà Triệu Nhan Nghiên cũng giống như 1 con Tiểu Miêu thành công trộm được 1 con cá, cười toe toét.