"Ca, sao anh lại tới đây?" Trần Vi Nhi thấy Trần Dũng đi tới thì kỳ quái hỏi. "Vi Nhi, em và mẹ không cần phải làm liều mạng như vậy nữa, người kia lại cho anh 5 vạn." Trần Dũng vỗ vỗ tay nải nói. "Người nào? Là ông chủ lớn kia… muốn em hay sao?" Trần Vi Nhi xấu hổ hỏi. "Ừ, lúc nãy hắn đến gặp anh, trách anh không có tiền tại sao không gọi cho hắn." Trần Dũng gật đầu nói. "Ca, anh nói người này có phải người ngu không, tại sao hắn phải làm như vậy?" Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi. Trong ý nghĩ của Trần Vi Nhi, người này chỉ đơn giản là muốn mình. Nhưng cũng không cần phải làm như vậy, chẳng nhẽ hắn không sợ mình không đáp ứng hay sao? "Vi Nhi, đừng nói lung tung! Mẹ xem anh của con đã gặp người tốt rồi! Đừng nói người kia đặt trước con, cho dù hắn muốn kết hôn với con, mẹ cũng đồng ý!" Mẹ của Trần Vi Nhi nói. "Mẹ, người đừng có nói lung tung, người ta có tiền như vậy, thì tại sao lại phải coi trọng con." Trần Vi Nhi cúi đầu nói. "Không có chuyện gì kỳ quái cả. Đại Dũng, ông chủ kia làm gì?" Mẹ của Trần Vi Nhi hỏi. "Người này không nói cho con biết? Được rồi, mẹ cũng đừng hỏi nữa, đó là bí mật của người ta." Trần Dũng nói. "A, được. Đúng rồi Đại Dũng, con giúp mẹ một lát, để cho Vi Nhi đi nghỉ ngơi, nó làm từ sáng tới tối cũng đã mệt rồi." Mẹ của Trần Vi Nhi nói. "Được, Vi Nhi, lần trước em không phải nói muốn tới hiệu sách hay sao? Em đi đi, anh ở chỗ này trông cho một lát." Trần Dũng nói. "Nhưng mà, còn cha thì làm sao bây giờ?" Trần Vi Nhi không yên lòng nói. "Không có chuyện gì đâu, cha ăn xong thì đã ngủ rồi, bây giờ có y tá đang trông coi." Trần Dũng nói. ** Sau khi Trần Dũng rời đi, tôi đi dạo xung quang chợ bán thức ăn, tết nguyên đán thật tịch mịch. Bỗng nhiên, tôi phát hiện ở trước mặt tôi có một đám người. Tôi vốn đang buồn chán, có chuyện náo nhiệt mà không xem thì đúng là người ngu rồi. Hóa ra, mấy thanh niên bán đường Bát Bảo xảy ra cãi vã. Kiếp trước tôi cũng đã từng ăn qua đường Bát Bảo, nó được làm từ cây hạch đào, hạt thông, hạnh nhân, hoa sinh... Tất cả chộn chung 1 chỗ, hòa cùng với đường. Cho nên món này tương đối đắt, ước chừng 10 đồng tiền 1 xuất, muốn ăn thì cũng tương đối mất tầm khoảng 70, 80 đồng. Nhưng mà làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc, người mua Bát Bảo đường lại chính là Trần Vi Nhi! "Tôi vừa mới hỏi anh, anh rõ ràng nói là 10 đồng mà!" Trần Vi Nhi nói. "Đúng là tôi nói 10 đồng, nhưng tôi không có nói 10 đồng 1 cân!" Người thanh niên bán hàng nói. "Nhưng như vậy thì quá đắt!" Trần Vi Nhi ủy khuất nói. "Đó là do cô muốn mua, tôi có ép cô mua không?" Người thanh niên bán đường hừ lạnh nói. "Vậy tôi không mua nữa là được!" Trần Vi Nhi nhỏ giọng nói. "Không mua nữa? Cô tưởng muốn mua thì mua, không muốn mua thì thôi à, chúng tôi là cái chợ bán thức ăn cho nhà cô à?" Thanh niên bán đường nghe thấy Trần Vi Nhi nói không muốn mua nữa, lập tức giận dữ quát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm. "Đúng vậy, đường đã cắt ra rồi, cô không mua nữa thì chúng tôi bán cho ai?" Mất thanh niên khác cũng bắt đầu quạt gió thổi lửa. "Nhanh lên, sảng khoái 1 chút, lấy 80 đồng ra đây!" Thanh niên bán đường nói. "Các anh... Đây là các anh cướp đoạt tiền chứ còn gì nữa!" Trần Vi Nhi cắn môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận nói. "Đừng có nói lung tung, đường là do cô bảo tôi cắt xuống, tôi cướp của cô bao giờ? Tiểu cô nương nói chuyện phải chú ý một chút!" Thanh niên bán đừng lập tức chối bay. Chuyện đã tới nước này, tôi cũng đã hiểu rõ mục đích của mấy người này, đơn giản chỉ là nói mấy câu gạt người, nhưng bọn chúng làm như vậy thì đúng là không để ý tới người khác rồi. "Đừng có nói nữa, nếu như hôm nay cô không đưa tiền, thì đừng mong rời khỏi đây!" Thanh niên bán đường cầm con dao cắm lên trên bàn đánh ba một tiếng. Chuyện đã tức mức này, nếu tiếp tục thì Trần Vi Nhi chắc chắn phải khóc, cho nên tôi đi ra phía trước, nói với mấy người bán đường: "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Vi Nhi nhìn thấy tôi đi tới, cảm kích nhìn tôi một cái. "Ở đây không có chuyện của mày, mau tránh ra!" Thanh niên bán đường thấy tôi xen vào việc của người khác, nhịn không được nói. "Tại sao lại không có chuyện của tôi? Anh chưa từng nghe nói câu: "'Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ" hay sao?" Tôi làm ra vẻ bất mãn nói. "****, con mẹ nó, tiểu tử này gấu, mọi người nhìn xem kia, hắn cài khóa quần còn chưa xong, để lộ ra ngoài kia?" Mấy tên bán đường chỉ vào người tôi nói. "Xin đừng có dùng tay chỉ vào người khác, bởi vì anh dùng 1 ngón tay chỉ vào người khác, thì người ta sẽ dùng 3 ngón tay chỉ vào anh (1)!" Tôi nhớ lại 1 câu nói độc địa ở kiếp trước. (1) Ba ngón tay: bàn tay cụp lại, ngón giữa giơ lên. "Ha ha…" Tôi nói ra lời này, tất cả những người vây quanh Trần Vi Nhi đều bật cười. "Tiểu tử, đúng là mày muốn ăn đòn rồi". Tên bán đường la lên. "Ai muốn ăn đòn? Con mẹ nó, tao đang đánh bi –a mà còn thấy khó chịu, không biết là ai mà to gan như vậy?" Một thanh âm vang lên, người nói thanh âm này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, bởi vì nó là Quách Khánh. Quả nhiên, Quách Khánh đã đẩy đám người đang đứng xem đi vào. "Quách tử ca!" Mấy người bán đường lập tức cung kính chào. "Ai nha, đây không phải là Lão Đại hay sao? Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Quách Khánh lập tức phát hiện ra tôi đang đứng bên cạnh. Tôi ngất, cái thằng tiểu tử này luôn tìm cách phá hư chuyện tốt của tôi, lần trước là tôi và Triệu Nhan Nghiên hôn nhau trong lớp, lần này lại cản trở tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân. "Chào Lỗi ca!" Mấy tên đứng đằng sau Quách Khánh, không ngừng hướng tới tôi chào hỏi. "Cái gì mà lão đại, tớ đang muốn đánh mấy tên bán đường này!" Nếu Quách Khánh đã tới, tôi liền đem mọi chuyện đơn giản nói ra một lần. Quách Khánh trừng hai mắt, mấy tên bán đường lập tức cúi người, không ngừng nói đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nói là bọn họ có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn như tôi, thiếu chút nữa thì quỳ xuống cầu xin. "Được rồi, còn giả bộ làm gì? Lúc nãy là ai muốn đánh người?" Quách Khánh cầm lấy con dao đùng để cắt đường, chỉ mấy tên thủ hạ lưu manh nói: "Mẹ kiếp, đường này hình như rất ngon, chúng mày tới nếm thử một chút đi." Vốn mấy tên lưu manh này là loại đầu đường xó chợ, chuyện chèn ép người khác đương nhiên là đã làm, cho nên khi thấy Lão đại của hắn nói, thì lập tức xông lên ăn uống tùm lum. Quách Khánh tiện tay đưa cho tôi một khối đường, nói: "Đây có phải là của cậu không?" Tôi thấy vậy không từ chối, cầm lấy nó đưa cho Trần Vi Nhi. "Chuyện này không tốt lắm đâu?" Trần Vi Nhi nói. Mặc dù nàng cũng rất ghét mấy người kia, nhưng chuyện như thế này nàng không làm được. "Không sao đâu, cứ cầm lấy đi, một lát nữa tớ sẽ đưa tiền cho bọn chúng." Quách Khánh lại cầm 1 khối đường lên ăn, nói. "Quách Tử ca, người ăn đường của tôi là để mắt tới tôi, tôi đâu dám thu tiền của ngài!" Người bán đường run rẩy nói. "Con mẹ nó, tao cho tiền mà mày không lấy hay sao?" Quách Khánh lạnh nhạt nói. "Lấy, lấy, đương nhiên là lấy, ngài chỉ đưa cho tôi một chút tiền là được rồi." Người bán đường sợ hết hồn, vội vàng đổi lời nói. "Vậy thì tốt, không thì có người lại nói tao ăn không trả tiền." Quách Khánh đút tay vào trong túi, xục xạo cả nửa ngày trời, mới rút ra được mấy đồng xu, ném cho người bán đường. "Đủ chưa?" Quách Khánh hỏi. "Đủ rồi, đủ rồi, không cần nhiều tới như vậy!" Người bán đường làm sao dám nói không đủ, danh hiệu của Quách Khánh ở chợ này thì có ai mà không biết, ngươi bán hàng rong có một câu: "ngay cả thuế vụ công thương, cũng không cố chấp bằng Quách Tử Ca". "Vậy sao ? Nhiều à." Quách Khánh tiện tôiy cầm lại 2 đồng, nói: "Vậy đã được chưa?" "Được rồi, được rồi!" Người bán đường không dám nói nhiều, vội vàng nhận tiền. "Con mẹ nó, đúng là gian thương, bán có 1 khối đường mà lấy tận 3 đồng!" Quách Khánh mắng. Người bán đường nghe vậy, thiếu chút nữa tè ra quần, dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Quách tử ca, ngài đừng nói đùa với tôi, tôi không dám lấy tiền nữa, không lấy tiền nữa!" "Vậy không phải là tao cướp của mày đấy nhé?" Quách Khánh cầm lại ba đồng, tức giận nói. "Là tiểu đệ mời Quách tử ca ăn đường!" Người bán đường vội vàng nói. "A, vậy được, cám ơn mày!" Quách Khánh vỗ vỗ vai người bán đường cười nói. "Lão Đại, cậu cứ cùng đại tẩu vừa đi vừa ăn đường đi, còn ở chỗ này xem náo nhiệt làm gì?" Quách Khánh quay đầu, nở nụ cười dâm đãng nhìn tôi và Trần Vi Nhi. Trần Vi Nhi nghe thấy, khuôn mặt đỏ như lửa thiêu, vội vàng khoát tay, nói: "Tớ không phải là… là… đại tẩu."