"Vị này là Lưu Lỗi đồng học hay sao?" Tôi vừa mới bước vào nhà của ông Triệu Nhan Nghiên, thì có 1 lão nhân hiền lành ra đón tôi. Có thể được Bí thư Tỉnh ủy tự mình nghênh đón, phần này vinh quang cũng không nhỏ đâu! Tôi vội vàng làm bộ kinh sợ nói: "Cháu chào ông! Cháu là bạn học của Triệu Nhan Nghiên, Lưu Lỗi." "Tốt! Tiểu tử này đúng là nhân tài, không trách được cháu gái bảo bối của ta cứ luôn miệng nhắc tới cháu!" Ông của Triệu Nhan Nghiên cười nói. Tôi toát mồ hôi, loại chuyện này mà cũng có thể nói ra được, đúng là già mà không ngượng! Nhưng bây giờ tôi còn chưa biết ông của Triệu Nhan Nghiên đã biết quan hệ giữa tôi và Nhan Nghiên hay chưa, có khi ít nói là tốt hơn. Cho nên tôi nói: "Ha hả, cám ơn ông khích lệ, cháu với Nhan Nghiên là bạn cùng bàn." "Ta biết, ta biết! cháu là người đứng thứ nhất khóa học!" Ông của Triệu Nhan Nghiên tiếp lời nói. Nguồn truyện: Trà Truyện "Cha, cha để cho Tiểu Lưu vào nhà đã, có chuyện gì thì cũng không nên đứng ở ngoài cửa nói!" Triệu Quân Sinh thấy tôi còn đứng ở cửa, nên lấy cho tôi 1 đôi dép lê. "Đúng, Quân Sinh nói đúng, Lưu Lỗi đồng học, chúng ta vào nhà rồi nói." Ông của Triệu Nhan Nghiên cười, kéo tôi vào phòng khách. Trong phòng khách, Triệu Nhan Nghiên đã ở đấy, thấy tôi tiến vào, khuôn mặt nhỏ đỏ lên bỏ chạy lên lầu. Nhà ông của Triệu Nhan Nghiên là 1 biệt thự loại nhỏ, nhưng mà nhà của Bí Thư Tỉnh Ủy thì cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, đây là 1 loại ưu đãi. "Ha hả, tiểu nha đầu nhà ta lại biết thẹn thùng!" Ông của Triệu Nhan Nghiên thấy cháu gái đỏ mặt bỏ chạy lên lầu thì trêu ghẹo nói. Tôi thật không biết nên nói gì nữa, đúng là tôi còn hoài nghi mục đích chuyến đi này của mình. Tại sao tôi có cảm giác Triệu lão đầu này đã coi tôi là cháu rể? Thấy tôi lúng túng, Ông của Triệu Nhan Nghiên mở miệng: "Lưu Lỗi đồng học, chuyện giữa cháu và Nhan Nghiên, ta không muốn tham dự. Nhưng mà, ta làm trưởng bối, đương nhiên phải có trách nhiệm với cháu gái của mình, ta không hi vọng cháu bước lên con đường bất chính!" Bước lên con đường bất chính? Tôi hiểu rồi, hóa ra ông nghi ngờ số tiền trong tài khoản của tôi là số tiền bất chính. "Ông, Số tiền kia là do cháu kiếm được !" Tôi thẳng thắn nói. "Hài tử, ta không phải là không tin cháu, cháu có biết số tiền kia khổng lồ tới mức nào không?" Ông của Triệu Nhan Nghiên hỏi. "Chắc cũng khoảng trên dưới 800 triệu nhân dân tệ." Tôi chẳng hoang mang chút nào, trả lời thẳng. "800 triệu! Số tiền này cũng đủ làm một chấn động lớn đấy. Cháu có thể nói cho ta biết, số tiền này cháu làm thế nào kiếm được không?" Ông của Triệu Nhan Nghiên nói bóng nói gió hỏi tôi. Tôi đã sớm đoán được sẽ có câu hỏi như vây, cho nên tôi đã mang sẵn hợp đồng giữa tôi và công ty Intel, HP tới. Hơn nữa 2 cái hợp đồng này lại có hiệu lực, giấy trắng mực đen, lại còn có cả công chứng. Ông của Triệu Nhan Nghiên lật xem hợp đồng, trong mắt hiện lên sự vui mừng, nói: "Lưu Lỗi, tại sao cháu lại không nói sớm! Hại lão nhân như ta phải ở chỗ này mò mầm quan tâm tìm hiểu! Những kỹ thuật này do cháu làm ra hay sao?" Tôi gật đầu khiêm tốn nói: "Chỉ là thỉnh thoảng chơi đùa 1 chút, không đáng coi vào đâu cả !" "Không thể nói như vậy được, có thể làm cho công ty Intel xuất tiền mua kỹ thuật đơn giản vậy sao? Cái công ty Intel này ta biết, nó là công ty hàng đầu thế giới về chế tạo CPU, ta nghĩ cho dù những lão già ở việc nghiên cứu cũng không thể làm ra những kỹ thuật này, huống chi đây lại là kỹ thuật bán được 160 triệu USD!" Ông của Triệu Nhan Nghiên không còn hoài nghi gì chuyện này nữa, dù sao hợp đồng còn đây, lại có cả công chứng. "Chuyện gì phải nói, cháu cũng nói rồi. Ông, người xem cái tài khoản kia…" Tiền của tôi, tiền của tôi đương nhiên tôi muốn lấy trở về rồi. "Ha hả, thấy chưa, Lưu Lỗi đồng học còn là một người tham tiền! Được rồi, ta lập tức gọi điện thoại cho cháu một chút." Ông của Triệu Nhan Nghiên cười ha ha động thân lên lầu. Cái gì gọi là tham tiền, nhiều tiền như vậy thì ai mà chẳng đau lòng. "Tiểu Lưu, cháu và ông nói chuyện sao rồi?" Triệu Quân Sinh thấy phụ thân lên lầu, vội vàng lắc mình vào phòng khách. Mới rồi phụ thân muốn một mình nói chuyện với Lưu Lỗi, không biết phụ thân định làm thế nào Tôi cười một tiếng, chỉ vào 2 bản hợp đồng trên bàn nói: "Chú Triệu, một mình chú xem đi!" Triệu Quân Sinh cầm 2 bản hợp đồng lên, đôi mắt lập tức trợn trừng, kinh ngạc nói: "Cháu bán cho công ty Intel một phần tài liệu kỹ thuật?" Tôi gật đầu nói: "Chỉ là trong thời gian rỗi cháu sáng tạo ra 1 kiểu thiết kế CPU mới." "CPU kiểu mới? Cháu nghiên cứu ra?" Triệu Quân Sinh không tin nhìn tôi. "Dạ, có hơi tốt hơn so với sản phẩm của họ một chút." Tôi ra vẻ tùy ý nói. "Tốt hơn một chút? Lưu Lỗi! Cháu có biết điều này có ý nghĩa thế nào không? Intel là loại công ty gì? Đây chính là lão đại của bộ vi xử lý, là đầu lĩnh về kỹ thuật! Các viện nghiên cứu của chúng ta có đi theo mông của chúng cũng không được, cháu lại có thể làm tốt hơn họ?" Triệu Quân Sinh lớn tiếng nói. "Chú Triệu, Chú kích động như vậy làm gì?" Tôi rất kỳ quái với hành động của Triệu Quân Sinh. "Chú sao lại không kích động? Lưu Lỗi! Cháu nếu như lập ở trong nước 1 công ty có thể sản xuất ra 1 loại CPU kiểu mới, vậy thì kinh tế nước Z của chúng ta sẽ tăng lên, khoa học kỹ thuật của nước Z chúng ta sẽ trở thành đầu lĩnh đó!" Triệu Quân Sinh tiếc hận nói. Thì ra Triệu Quân Sinh kích động vì nguyên nhân này? Tôi cũng chỉ có bán đi kỹ thuật Pentiun MMX mà thôi, còn Pentiun 2, Pentiun 3, Pentiun 4... những kỹ thuật này đều khắc sâu trong óc tôi, lúc nào cũng có thể viết ra được. Cho nên tôi nói nói: "Chú Triệu, không nói tới chuyện nước chúng ta sản xuất ra có đạt tiêu chuẩn hay không, cho dùng chúng ta có thể nhập khẩu dây chuyển sản xuất của nước ngoài, nhưng mà tiền đâu? Để mua được 1 dây chuyển sản xuất, có đem cả Thiên Hành bán đi cũng không được!" "Nhưng mà, cái kỹ thuật này cứ như vậy tặng cho người ngoại quốc, trong lòng chú có chút không khoải mái!" Triệu Quân Sinh biết tôi nói rất đúng, nhưng vẫn là không nhịn được cảm khái nói. "Không sao cả, Chú Triệu. Cháu hiện tại đang bắt tay vào sáng chế CPU rồi, tin rằng không bao lâu sẽ thành công." Tôi an ủi hắn nói. "Có thật không? Vậy thì thật là quá tốt!" Triệu Quân Sinh nghe tôi nói như vậy, trong mắt lập tức hào quang lấp lánh. Chúng tôi đang trò chuyện tới chỗ này, Ông của Triệu Nhan Nghiên từ trên cầu thang đi xuống, nói với tôi: "Lưu Lỗi đồng học, chuyện của cháu ta đã nói với Hạ tổng giám đốc rồi, tài khoản của cháu sẽ không việc gì đâu, chỉ là… " "Ông, có lời gì người không ngại cứ nói thẳng ra đi." Tôi nói. "Chuyện là như vậy, Hạ tổng giám đốc nghe nói cháu có thể phát minh ra CPU, cho nên hỏi thăm, cái kỹ thuật này có thể cống hiện cho quốc gia hay không?" Ông của Triệu Nhan Nghiên nói. "Chuyện này thì không được rồi, cháu đã ký hợp đồng với công ty Intel, làm như vậy là trái pháp luật!" Tôi khó xử giải thích. "Ta biết, cho nên ta lập tức đã giúp cháu cự tuyệt rồi, thật ra Hạ tổng giám đốc muốn ta hỏi giúp cho ông ấy, cháu có tính toán thành lập công ty sản xuất CPU ở trong nước không?" Ông của Triệu Nhan Nghiên nói với tôi. "Tính toán thì có, vừa rồi cháu với Chú Triệu cũng bàn vấn đề này, nhưng mà bây giờ cháu không có nhiều tiền như vậy!" Tôi nói điều này cũng là thật, số tiền trong tay tôi hiện giờ không ít, đầu tư vào các khoản khác thì còn có thể, chứ đầu tư sản xuất CPU thì quả thật không tính là gì. "Nếu như quốc gia đầu tư?" Ông của Triệu Nhan Nghiên bất động thanh sắc nói.