Sáng sớm hôm sau, ánh dương quang xuyên thấu cửa sổ đi vào trong phòng. Tôi tỉnh lại… thì phát hiện tư thế của Hạ Nhu vô cùng mập mờ. Vốn 2 chúng tôi ngủ cùng 1 đầu, tương kính như tân. Nhưng bây giờ Hạ Nhu lại như bạch tuộc bám vào trên thân thể của tôi. Việc đáng chết nhất là tiểu mỹ nữ này không mặc quần áo, bộ ngực cao vút dính chặt lên người của tôi. Tôi không thể nào kìm lòng được, bảo làm sao tôi có thể rời ánh mắt đi. Tôi ngất. Rất may tôi không còn là xử nam, nếu không máu mũi nhất định phun ra tung tóe! Lẽ nào đây chính là "Cự Nhũ" trong truyền thuyết? Tôi cố gắng kiềm chế nội tâm, dời ánh mắt sang 1 bên, nhưng hạ thể tôi lại không thể nào thế được, nó đang bành trướng, dính sát vào bụng Hạ Nhu. Tôi vừa định chuyển mình, không nghĩ tới Hạ Nhu đã tỉnh dậy. Tôi không có biện pháp, lúng túng hỏi: "Em tỉnh rồi à?" Hạ nhu mơ mơ màng màng mở mắt, miệng nàng còn dính ít nước miếng, mơ màng nói: "Đại ca ca, thứ gì của anh dính lên người của em vậy, cứng quá." Nói xong liền đưa tay ra tóm lấy. Tôi vừa định ngăn cản, nhưng bàn tay nhỏ bé của Hạ Nhu đã nắm được rồi. "A!" Hạ nhu kinh hô một tiếng, lập tức ngồi dậy, ánh mắt buồn ngủ của nàng biến mất, hét lớn: "Đồ Sắc lang!" Tôi vội vàng nhảy dựng lên, bịt kín cái miệng của nàng, tôi không hi vọng cha mẹ tôi biết chuyện này. "Đừng kêu! Là em giống như 1 con mực, cứ bám trên người của anh, còn anh là lưu manh..." Ánh mắt của tôi đảo qua, bỗng nhiên chết lặng, đôi ngọc thố của Hạ Nhu đang loạn chiến trước mặt. Hạ nhu vừa nghe tôi nói như thế, ý thức được việc gì bèn cúi đầu, nhưng lại thấy tôi đang nhìn chằm chằm ngực của nàng, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn còn đang bị tôi bịt kín, mắc cỡ muốn nói cũng không được, dưới tình thế cấp bách, lập tức cắn vào tay tôi một cái. "A!" Lúc này đến phiên tôi kêu to. Hạ Nhu lập tức nới lỏng cái miệng, ánh mắt ân cần hỏi han: "Đại ca ca, em cắn anh có đau không? Em không cố ý đâu" Tôi nhìn dấu răng trên tay, tức giận nói: "Em tự cắn mình một cái xem có đau không!" Tôi bị nàng cắn đau như vậy, tiểu huynh đệ lập tức mềm nhũn ra. Mẹ kiếp, lão tử sau này bị liệt dương sẽ tìm ngươi tính sổ. "Thật nhỏ mọn! Em cho anh cắn 1 chút này!" Hạ Nhu đưa bàn tay nhỏ bé tới trước mặt tôi, ủy khuất nói. Ai, lại cái ánh mắt đang thương này, lòng tôi lập tức mềm nhũn ra. Mẹ kiếp, lão tử liệt dương thì có sao. "Quên đi! Anh còn có thể tức giận cái gì được nữa chứ! Em muốn không làm chuyện vượt rào, thì đừng có ngủ cùng anh." Tôi bất đắc dĩ nói. Hạ nhu nghe xong, cũng không nói gì, vẻ mặt quỷ dị, giống như 1 tiểu hồ ly đang trộm nho. Khuôn mặt thì đỏ như mặt trời. Tôi mặc quần áo thật nhanh, rồi chạy vào WC. Tôi đúng là không có thời gian đôi co với nàng, phải kiểm tra xem tiểu huynh đệ còn sử dụng được hay không đây. Ở trong WC, tôi bắt đầu nhớ lại những cảnh tượng vừa rồi, hi vọng tiểu huynh đệ của tôi sẽ cứng lên một chút, nhưng lại không có một chút phản ứng nào. Chết mẹ nó rồi, không phải liệt dương đấy chứ. "Tiểu Lỗi, mở cửa ra, con làm gì trong đó thế? Hạ Nhu còn phải đi WC đấy!" Tiếng mẹ tôi từ bên ngoài truyền vào. Tôi kéo quần lên, mở cửa WC trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Nhu. Tôi ngất! Lão tử quá nhân từ rồi, sớm biết như vậy đã cưỡng gian ngươi từ hôm qua. Để đến hôm nay, không biết tôi còn có thể sử dụng công năng của mình nữa không. .... "Lão công, anh làm sao vậy?" Triệu Nhan Nghiên thấy tôi mới sáng sớm đã nhăn nhó, khuôn mặt mất hứng nói. "Ai!" Tôi không biết nên giải thích với nàng như thế nào, chẳng nhẽ lại nói sau này không thể cùng nàng XXOO nữa? Nghĩ tới vấn đề này tôi lại buồn bực, chỉ tại Hạ Nhu kia. "Lão công, anh nếu có tâm sự thì nói ra đi, Nhan Nghiên sẽ chia sẻ cũng với anh." Triệu Nhan Nghiên ân cần nói. Nhưng chuyện này thì làm sao nói ra khỏi miệng được chứ. Nói cho cùng, cũng là do tôi háo sắc nên mới có hậu quả này. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện Cuối cùng, tôi quyết định thẳng thắn với Triệu Nhan Nghiên, tôi không muốn lừa dối nàng. Cho nên, tôi tất cả chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, mẹ tôi nhận con gái nuôi, rồi chuyện ngủ chung giường, không có giấu diếm chút gì. Khi nói đến đoạn tôi bị dọa cho liệt dương, thì Triệu Nhan Nghiên lại cạc cạc vui vẻ. "Nha đầu chết tiệt kia, em không khóc thì thôi, sao lại còn cười?" Tôi cả giận nói. "Ha ha! Em có làm gì đâu, hóa ra là chuyện này! Ha ha, em buồn cười muốn chết quá." Triệu Nhan Nghiên gục ở trên bàn cười đến chết đi sống lại. Tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi quay đầu đi. Tôi mới vừa quay đầu, tôi cảm giác được có 1 bàn tay nhỏ bé thò vào trong quần của tôi, nhẹ nhàng kéo khóa. "Em muốn làm gì?" Đây là lớp học đó, tiểu nha đầu này thật lớn gan. "Ha ha " Triệu Nhan Nghiên cười nói: "Em giúp anh xem một chút, nó còn sử dụng được hay không." Nói xong, bày tay của Triệu Nhan Nghiên đã thò vào, cầm lấy thứ đồ phía dưới. "A" Tôi kìm lòng không được rên lên một tiếng. Nhắc tới cũng lạ, tiểu huynh đệ của tôi bị nàng cầm thì lập tức cứng rắn lên. Hơn nữa tôi vẫn hưng phấn dị thường, đây vẫn là lớp học, mọi người còn đang chăm chú đọc sách, mà tôi với Triệu Nhan Nghiên lại làm loại chuyện này, nghĩ tới đây, tiểu huynh đệ của tôi lại cứng rắn thêm vài phần. "Chẳng phải nó vẫn còn tốt hay sao?" Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nhìn tôi. "Tốt lắm, mau buông ra đi, trong phòng học có rất nhiều người đó." Tôi thậm chí có 1 loại cảm giác vụng trộm. "Không được, em còn chưa kiểm tra xong." Triệu Nhan Nghiên giảo hoạt cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển. Thấy nụ cười này, tôi biết là không tốt. Quả nhiên, từng đợt khoái cảm mãnh liệt tràn vào trong người của tôi. Tôi nhanh chóng nhìn qua 1 lượt, rất may là không có ai chú ý tới chúng tôi. Tôi nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác mà Triệu Nhan Nghiên mang đến. "A!" Tôi gầm nhẹ 1 tiếng, tiểu huynh đệ lập tức buông vũ khí đầu hàng. Triệu Nhan Nghiên rút bàn tay nhỏ bé ra, quơ quơ trước mặt tôi nói "Nhìn này, nó nghe lời của em hơn." "Nhanh lau đi!" Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên vẫn còn đang nhìn tới nhìn lui, thì nói. "Không đâu! Ai bảo anh cũng nghiên cứu thứ nước của em." Triệu Nhan Nghiên làm như đó là nước đường không bằng "... " "Em nghe thấy anh nói chuyện Hạ Nhu không có tức giận hay sao?" Tôi nói sang chuyện khác, nhưng nói xong tôi lập tức hối hận, tôi tại sao lại ngủ như vậy, hỏi vấn đề gì không hỏi, lại hỏi vấn đề này. Nhưng sau khi tôi nghe câu trả lời của Triệu Nhan Nghiên, tôi lại còn mắng mình ngu hơn. Triệu Nhan Nghiên nói: "Tức giận có ích lợi gì, thấy anh nói tới nàng có bộ ngực lớn, bộ mặt trông rất thích thú. Anh nhất định là coi trọng bộ ngực lớn của nàng rồi. Nhưng mà, lão công nếu anh thích nàng, thì anh cũng đem nàng…" Mặc dù Triệu Nhan Nghiên không nói ra mấy câu cuối, nhưng có kẻ ngu mới không biết nàng định nói gì. Nhưng mà tôi thật không rõ, tại sao Triệu Nhan Nghiên lại không có chút tức giận nào cả? "Em thật sự nghĩ như vậy ư?" Tôi kỳ quái hỏi. Triệu Nhan Nghiên không nói chuyện, cắn môi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Lưu Lỗi, em không cần biết anh đi tìm bộ ngực lớn tới mức nào, nhưng sau này không được bỏ em" Tôi thâm tình nhìn Triệu Nhan Nghiên, chuyện này đúng là tôi có vui mừng, nhưng lại muốn báo đáp người yêu của tôi. Tôi trịnh trọng nói với nàng : "Nhan Nghiên, em yên tâm, anh sẽ yêu em suốt đời." "Hừ! mới có mấy ngày không gặp, mà đã thay đổi rồi!" Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái, bất mãn nói. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mới vừa rồi còn nhu tình như nước, trong nháy mắt đã…, ai, nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn! Triệu Nhan Nghiên thấy tôi trợn mắt há mồm, bỗng nhiên phì cười: "Lần trước anh còn nói yêu em cả 2 kiếp cơ đấy!"