Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên vẫn còn ở trong phòng học lo lắng chờ tôi, thấy tôi đi vào, vô cùng nhanh chóng lao thẳng vào trong lòng của tôi. "Lưu Lỗi, cậu làm tớ sợ muốn chết!" Vành mắt của Triệu Nhan Nghiên đã đỏ hổng, nói: "Cậu có biết không? Mới rồi tớ lo lắng gần chết, tớ sợ không được nhìn thấy cậu nữa!" Tôi ôm thật chặt lấy nàng, nói: "Nha đầu ngốc, lão công của cậu cường đại như vậy, thì làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được chứ." Triệu Nhan Nghiên nói nhẹ vào trong tai tôi: "Lão công, hôn em." Nói xong liền nhắm 2 mắt lại. Đúng lúc đầu lưỡi của tôi mới thâm nhập được vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, có một âm thanh vang lên không đúng lúc: "Lão Đại, sao cậu lại chạy nhanh như vậy!" Tôi với Triệu Nhan Nghiên cả kinh, vội vàng tách ra. Quách Khách tỏ vẻ vô tội nhìn tôi, nói: "Lão Đại, tớ không có nhìn thấy gì, các cậu cứ tiếp tục đi, tớ đi đây!" Nói xong xoay người đi ra. "Được rồi, chớ giả bộ!" Tôi nói: "Để tớ giới thiệu cho cậu một chút, mau gọi Đại Tẩu đi!" "Đại tẩu!" Quách Khách nghiêm túc nói. Khuôn mặt nhỏ của Triệu Nhan Nghiên đỏ bừng lên, nhỏ giọng trả lời một tiếng. "Lão Đại, cậu có được đại tẩu từ lúc nào vậy?" Quách Khánh tò mò hỏi. Tiểu tử này ngày nào cũng ở cùng một chỗ với tôi, lại còn ở bàn trước mặt nữa chứ. Chẳng trách hắn lại có nghi vấn như vậy. "Hắc hắc, cái này, vấn đề này tương đối sâu xa!" Tôi trả lời cho có lệ. Rất may là Triệu Nhan Nghiên giúp tôi giải vây. Triệu Nhan Nghiên nói: "Đói bụng quá, chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn cơm đi." Quách Khánh khoát tay áo nói: "Hay là thôi đi, đôi vợ chồng son các người đi đi, tớ không đi đâu!" Tôi nghe vậy lập tức nói: "Quách Khánh, chúng ta là huynh đệ, không phải người ngoài, cùng đi đi!" Triệu Nhan Nghiên cũng nói: "Đúng vậy, không nên làm Lưu Lỗi mất hứng!" Quách Khách thu dọn các thứ cho vào cặp sách, đi cùng với chúng tôi xuống lầu. Trên đường tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên: "Cậu về muộn có làm sao không?" Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói: "Cũng bởi vì lo lắng cho cậu! Tôi nói với ông, tối hôm nay họp ban cán sự lớp ở trường!" Ha hả, tiểu nha đầu này lần thứ hai nói dối vì tôi. Mới vừa đi tới cửa trường học, tôi đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tại sao lại nhiều người như vậy? Còn có cả cảnh sát, hay là trường học xảy ra chuyện gì? Không một ai trong chúng tôi chú ý tới vấn đề này, đợi khi chúng tôi tới gần mới phát hiện, Lưu Khoa Sinh thình lình tiến lên trước đám cảnh sát, khi nhìn thấy chúng tôi đi ra ngoài, Lưu Khoa Sinh chỉ vào chúng tôi, nói: "Chính là bọn họ, bắt lại cho tôi!" Mấy cảnh sát đứng sau Lưu Khoa Sinh nghe thấy vậy, lập tức vây chúng tôi lại. Có một người cảnh sát trong đó nói với Quách Khách: "Chúng tôi thuộc đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố, hiện tại chúng tôi nghi ngờ 2 người có liên quan tới vụ án cố ý đả thương người khác, xin theo chúng tôi trở về cục, hiệp trợ điều tra!" Sao lại mời chúng tôi, không đợi tôi và Quách Khách phản ứng, chiếc còng sát lạnh như băng đã được chụp lên trên tay của chúng tôi. "Các người dựa vào cái gì để bắt chúng tôi?" Quách Khánh vội la lên. "Ai nói chúng tôi bắt cậu? Đây là hiệp trợ điều tra có hiểu không! Nói chuyện nên cẩn thận một chút" Một cảnh sát còn trẻ, trợn mắt nhìn Quách Khách nói. "Hiệp trợ điều tra có cần thiết phải đeo còng không?" Tôi lạnh lùng nói. "Hừ! Chúng tôi làm việc không cần cậu dạy, đừng có nói lời vô ích! Tôi hoài nghi cậu chính là người bị tình nghi, thì tôi có quyền còng tay cho các cậu!" Một cảnh sát mập mạp quát chúng tôi. Hai người bọn họ áp giải chúng tôi lên xe, Triệu Nhan Nghiên không có mang còng tay, nhưng là cũng bị coi là đồng phạm, cho nên cũng bị đẩy lên xe. Khi xe cảnh sát đang chạy trên đường, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng của Lưu Khoa Sinh từ trong buồng lái vọng ra: "Dương đội trưởng, một lát nữa tìm mấy huynh đệ chiếu cố bọn họ cho thật tốt, mẹ kiếp, ngay cả người của tao cũng dám đánh à!" Sau đó là đến thanh âm của tên cảnh sát mập mạp: "Không thành vấn đề, lát nữa đem bọn họ tới phòng thẩm vấn, cho mấy người trẻ tuổi mặc thường phục đi vào, đảm bảo bọn họ xe nhuyễn ra thôi!" "Hắc hắc, vậy cám ơn Dương đội trưởng rồi!" Lưu Khoa Sinh cười nói. "Nhưng cô nàng kia thì làm sao bây giờ?" Bàn Tử hỏi. "Tìm cho tôi một phòng, lão tử muốn cùng nàng vui đùa một chút SM (1)!" Lưu Khoa Sinh cười dâm nói. (1)sadomasochism: Chứng ác-thống dâm, thích bị ngược đãi. "Làm chuyện này ở cục công an thì không tốt lắm đâu?" Mập mạp nói. "Có cái gì không tốt, có chuyện gì không tốt thì có cha tôi đỡ, ông sợ gì!" Lưu Khoa Sinh khinh miệt nói. Tôi và Quách Khách nghe thấy bọn họ nói chuyện hèn hạn, giận đến nghiến răng nghiến lợi. "Mẹ kiếp, lần này thì thảm rồi!" Quách Khánh tức giận nói. Đối với tình trạng của chúng tôi hiện nay, đúng là đã ngoài dự liệu của tôi, tôi không nghĩ tới Lưu Khoa Sinh lại dùng quan hệ xã hội để đối phó với tôi. Lúc đầu, tôi chỉ coi hắn là một đứa trẻ, bởi vì tôi hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để suy đoán, 3 năm học Cấp III trước kia, Lưu Khoa Sinh hoàn toàn không làm chuyện gì ầm ĩ quá lớn. Nhưng, tôi đã sống lại, nó đã làm rối loạn toàn bộ lịch sử, có rất nhiều chuyện trước kia không phát sinh, giờ lại phát sinh trên người của tôi. "Thật xin lỗi!" Tôi nói Quách Khánh: "Cũng là bởi vì tớ mới làm hại cậu bị cảnh sát bắt." "Lão Đại, cậu đang nói cái gì đó! Cùng lắm thì bị một trận đòn. Nếu lúc đầu tớ không có gặp cậu, cậu không mang tớ đi học Tán Thủ, vậy thì cũng không có tớ bây giờ. Nói không chừng bây giờ tớ đã bị chúng nó đánh cho nằm viện ăn cháo rồi" Quách Khánh cảm khái nói. "Hảo huynh đệ!" Tôi kích động vỗ vỗ bả vai Quách Khánh. "Hai người các cậu làm gì đó, trông có vẻ thương cảm quá đấy!" Triệu Nhan Nghiên cười nhạo, nói với 2 người chúng tôi. Lúc này, tôi mới phát hiện, từ đầu tới giờ, Triệu Nhan Nghiên vẫn bình tĩnh ngồi đó, dường như đối với tình cảnh trước mắt của chúng tôi không làm nàng bối rối chút nào, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng. Cho nên tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên: "Lão bà, sao cậu không khẩn trương chút nào vậy!" Triệu Nhan Nghiên nở một nụ cười gian, nói nhỏ vào tai tôi: "Lúc nãy, thời điểm tớ nhìn thấy Lưu Khoa Sinh, tớ đã cảm thấy chuyện có gì không ổn, tớ đã lén dùng điện thoại gọi cho Trương thúc thúc, tớ đoán thúc ấy đang chạy tới cứu chúng ta, không chừng bây giờ đang ở cục công an chờ chúng ta rồi." "Chính là người thư ký của ông cậu ư? Hắn có thể cứu chúng ta sao?" Tôi hỏi. Triệu Nhan Nghiên gật đầu nói: "Chờ một lát nữa cậu sẽ biết." Ba người chúng tôi bị đẩy vào 1 phòng thẩm vấn, vị Dương đội trưởng mập mạp đĩnh đạc đi đến, nói với 1 cảnh sát trẻ bên cạnh: "Dẫn con bé con kia đi, tìm một gian phòng trói lại" Tên cảnh sát trẻ kia bước tới, dùng tay kéo Triệu Nhan Nghiên, tôi đột nhiên bước tới, chắn trước người của nàng. Nguồn truyện: Trà Truyện "ĐM, tiểu tử. Chớ xen vào việc của người khác, nếu không tao mà tức giận lên, thì tao có thể giết mày đó, mày có tin hay không?" Tên cảnh sát trẻ kia thấy tôi ngăn cản hắn, bèn giở giọng uy hiếp. "Đây là hành động chấp pháp của các người ư! Các người còn xứng làm cảnh sát nữa sao? Không làm… thất vọng cái huy hiệu cảnh sát trên mũ của các người ư?" Triệu Nhan Nghiên không sợ hãi chút nào chỉ trích nói. "Chấp pháp phạm pháp? Vậy lão tử sẽ nói cho mày biết, Lão Tử chính là pháp! Nếu như mày không phải nữ nhân của Lưu Khoa Sinh, lão tử đã cưỡng hiếp mày rồi!" Tên cảnh sát trẻ la lên. "Tao còn ở chỗ này, thì đừng hòng mày động được vào nàng!" Chuyện duy nhất tôi có thể làm bây giờ là, có phải liều mạng cũng phải bảo vệ Triệu Nhan Nghiên, tôi không biết cái tên Trương thư ký kia có đáng tin hay không, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình. "Tiểu tử, mày rất cứng đầu đấy." Dương đội trưởng lên tiếng: "Tiểu Đỗ, cậu giáo huấn cho hắn 2 cái đi." Dương đội trưởng quay sang nói với tên cảnh sát trẻ kia. Tiểu Đỗ được Dương đội trưởng phê chuẩn, càng thêm hung hăng, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái dùi cui điện, trên nó còn bắn ra mấy tia lửa điện. "Sách sách, đây chính là điện áp 2 vạn vôn đó, nếu như bị đánh vào trên thân thể khẳng định sẽ rất thoải mái đó!" Tiểu Đỗ cười gian, lập tức hỏi thăm thân thể của tôi. "Con mẹ nó, sao mày ngu như vậy, nói nhiều với hắn làm gì !" Dương đội trưởng mắng: "Mày trực tiếp dí như vậy sẽ để lại vết thương trên người của hắn, Tiểu Chu, mày đến dạy hắn đi!" Một tên cảnh sát gầy đen đi tới, khóa tay của tôi lại, đồng thời đem 1 cái chậu nước. Không đợi tôi kịp phản ứng, tên cảnh sát gọi là Tiểu Chu kia đã trực tiếp thọc gậy vào trong chậu. Tôi lập tức giật nảy mình. "Như thế nào, có phải rất thoải mái không!" Tiểu Chu hỏi. Nếu như cái dùi cui điện dí thẳng trực tiếp vào người, thì sẽ có dấu vết ngoại thương, bây giờ dùng nước để dẫn điện, vừa hành hạ được người, lại vừa không có chứng cứ gì để lại. "Thoải mái con mẹ mày đó!" Tôi mắng, dù sao tôi biết tôi được Diêm Vương Lão Ca bảo hộ, khẳng định sẽ không thể chết được. Lập tức lớn tiếng chửi hắn. Tiểu Chu vừa nghe thấy tôi mắng hắn, lập tức tăng thời gian dí lên. Thân thể của tôi lập tức cứng đờ. Triệu Nhan Nghiên "A" chạy tới, nhưng lại bị tên cảnh sát Tiểu Đỗ kia kép lại. "Được rồi, ! Đừng làm cho hắn chết đấy!" Dương đội trưởng mắng. Tôi ngã xụi lơ bên cạnh chậu nước, cả người không còn một chút khí lực nào. Đang lúc tôi có cảm giác muốn ngất đi, thì mấy tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa phòng thẩm vấn lập tức bị đá văng ra. "Lão Dương! Các cậu ở chỗ này làm cái gì đây!" Một thanh âm nghiêm túc vang lên, nhưng lúc này tôi đã không có khí lực để ngẩng đầu lên nhìn nữa rồi. "Khương cục trưởng, chúng tôi đang thẩm vấn mấy phạm nhân!" Dương đội trưởng đáp. "Phạm nhân? Ai bảo cậu bắt người!" Khương trưởng cục chất vấn. "Chuyện này, là tên Lưu Khoa Sinh đến tìm chúng tôi, bảo chúng tôi đi bắt người." Dương đội trưởng khó khăn nói. Khương cục trưởng sắc mặt âm trầm, gật đầu. Lưu Khoa Sinh thì hắn biết, xem ra chuyện này không thể làm to lên được, dù sao hai bên ai hắn cũng không đắc tội được. "Lưu Khoa Sinh là ai?" Một người trẻ tuổi đứng ở cửa phòng thẩm vấn hỏi. "Ai nha, Trương thư ký sao! Tại sao ngài lại lên đây, tôi đã nói ngài ở dưới đó chờ chúng tôi một chút hay sao?" Khương cục trưởng nịnh hót nói. "Tôi chỉ là hỏi ông, Lưu Khoa Sinh là ai, đừng có nói nhảm với tôi!" Trương thư ký nghiêm túc nói. Triệu Nhan Nghiên thấy cứu tinh tới, không còn kiềm chế được tình cảm trong lòng nữa, giằng thoát khỏi tay Tiểu Đỗ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi, vừa khóc vừa lay thân thể tôi, nức nở nói: "Lưu Lỗi, cậu có chuyện gì không, cậu đừng làm tớ sợ!" Tôi muốn an ủi Triệu Nhan Nghiên một chút, nhưng lại không có khí lực. Tôi dùng hết sức, mới chật vật nói được 3 chữ: "Tớ... không… sao." Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có chết, lập tức ôm thật chặt tôi từ phía sau. "Nhan Nghiên, cháu có bị làm sao không?" Trương thư ký nhìn thấy Triệu Nhan Nghiên, lập tức đi tới vuốt ve đầu của nàng nói. "Cháu không sao, Chú Trương, bọn họ chấp pháp phạm pháp! Bạn học của cháu bị bọn họ hành hạ đến gần chết rồi!" Triệu Nhan Nghiên điềm đạm đáng yêu nói. Trương thư ký xanh mặt xoay người lại, lớn tiếng nói: "Khương Vĩnh Phú, ông nhìn xem, cục của các ông đã làm chuyện tốt gì!" Trong lòng Khương cục trưởng đang mắng té tát Lưu Khoa Sinh và Dương đội trưởng, bắt người tại sao không đợi sự đồng ý của mình? Khương cục trưởng nhìn Dương đội trưởng nói: "Còn đứng đó làm gì, mau mở còng tay!" Dương đội trưởng vội vàng chạy tới tháo còng tay cho tôi, hắn đang buồn bực, người này là do Lưu Khoa Sinh bảo bắt, hắn nói có chuyện gì thì cha hắn sẽ chống đỡ, Khương cục trưởng còn ở đây diễn trò làm gì? Người trẻ tuổi bên cạnh hắn là ai? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lùi lại. Sau khi mở còng tay, tôi lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lúc này, còng tay của Quách Khách cũng đã được mở ra, hắn và Triệu Nhan Nghiên vội vàng đỡ tôi ngồi xuống một cái ghế. Triệu Nhan Nghiên nắm rất chặt tay của tôi, giống như sợ tôi đột nhiên ra đi vậy. Cho tới tận lúc này, Khương Vĩnh Phú cũng không rõ quan hệ của Trương thư ký với cô bé này là gì, thân thích ư? Trông không giống, tiểu cô nương chỉ có gọi hắn là Chú Trương. Ai, tốt nhất là không có quan hệ gì thân mật, nếu không lần này mình sẽ chịu không nổi mất. Vừa này mình đã đánh mắt cho Lưu Khoa Sinh đến can thiệp, tốt nhất là để cho vị đại công tử này nói chuyện với Trương thư ký.