"A, tiểu cô nương kia, cô đến phòng bếp làm gì đó?!" Một đầu bếp mập mạp quát lên. "Chúng tôi muốn ăn một chén Ma Lạt Thăng, nhưng tôi muốn tự làm, có được không?" Trần Vi Nhi khả ái nói. "Cái này..." Đầu bếp mập mạp có chút khó quyết định, dựa theo quy định trong nhà hàng, khách hàng không thể tới phòng bếp, nhưng hắn làm sao cự tuyệt tiểu cô nương khả ái này được. "Chỉ một chén thôi, sẽ rất nhanh làm xong!" Trần Vi Nhi chậm rãi nói. "Ừ... Vậy thì được." Đầu bếp mập mạp mơ mơ màng màng đáp ứng. Bởi vì tiểu cô nương trước mặt này thật sự rất giống em gái của hắn, cho nên hắn không đành lòng cự tuyệt. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện Nghĩ đến đây, đầu bếp mập mạp không khỏi có chút thất thần, em gái của mình còn khỏe mạnh, thì cũng giống như tiểu cô nương khả ái này, đáng tiếc... Trần Vi Nhi thấy đầu bếp mập mạp đồng ý, cao hứng chạy đến trước bếp, thuần thục cầm chiếc nồi nhỏ nấu Ma Lạt Thăng lên. Mặc dù đã lâu chưa làm qua thứ này, nhưng Trần Vi Nhi cũng không xa lạ gì với nó cả. "Cô là ai? !" Một đầu bếp cao gầy đi vào phòng bếp, kinh ngạc chỉ vào Trần Vi Nhi hỏi. "Đây... đây là em gái của tôi." Đầu bếp mập mạp cả kinh, vội vàng giải thích. "Em gái của cậu? Em gái của cậu chẳng phải là một người sống thực vật hay sao!" Đầu bếp gầy châm chọc nói. "Đây là... một em gái khác!" Đầu bếp mập mạp không vui nói. "Hừ hừ, mập mạp, ta không cần biết cô ta có phải là em gái của cậu hay không, cậu dẫn nàng tới phòng bếp là không tuân thủ quy định, bây giờ lại để cho cô ta nấu ăn, đây chẳng phải là cậu mang danh dự của nhà hàng ra đùa hay sao?" Đầu bếp gầy đắc ý nói nói. "Là chính tôi muốn làm, không có liên quan gì tới anh ấy cả, đây chỉ là một chút hứng thú của tôi, có liên quan gì tới danh dự của nhà hàng!" Trần Vi Nhi thấy Đầu bếp gầy không chịu buông tha, vội vàng thay Đầu bếp mập mạp giải thích. "Hừ, cô lừa ai đó! Chính hắn cũng thừa nhận dẫn cô tới đây, nhà hàng này là do các người mở hay sao? ! Muốn tới thì tới à? Hừ, mập mạp, giờ ta đã bắt được nhược điểm của cậu, thì đừng trách ta không khách khí!" Đầu bếp gầy trợn mắt nói. Đầu bếp mập mạp trong lòng kêu khổ, tiểu cô nương ơi là tiểu cô nương, cô hại chết ta rồi. Nếu để cho tên này nói với Bà chủ nhà hàng, thì mình toi đời rồi còn gì. Nhà hàng mới khai trương được hai tuần lễ, trong phòng bếp còn dự trù của một hàng dài đầu bếp, đủ tư cách làm bếp cũng chỉ có mình với tên này, song cũng từ mọi phương diện mà nói, mình lại hơn hắn một chút. Có thể nói cái chức đều bếp trưởng đã vào trong tay mình, không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một chuyện như vậy. Xem ra mình với vị trí đầu bếp trưởng không có duyên rồi, mình thì chẳng quan trọng, dù sao cũng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương, nhưng quan trọng là, tiền này để chữa bệnh cho em gái mình! Quả nhiên, người gầy cầm lấy chiếc điện thoại, bấm số điện thoại của Bà chủ, đắc ý nhìn mập mạp cười. Qua nhiên chỉ chốc lát sau, có một nữ nhân trung niên tới phòng bếp. "Có chuyện gì xảy ra?" Nữ nhân trung niên hỏi. "Bà chủ, mập mạp đem em gái của hắn tới phòng bếp, còn để cho em gái của hắn nấu ăn cho khách, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của nhà hàng chúng ta!" Người gầy đoạt trước nói. Nữ nhân trung niên được gọi là Bà chủ, nhìn quanh phòng bếp một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Trần Vi Nhi, kinh ngạc nói: "Vi Nhi!" "Mẹ!" Trần Vi Nhi xoay người cười một tiếng nói: "Mẹ tại sao lại tới đây?" "Cô gái này chính là em gái của mập mạp ư?" Trần mẫu ngạc nhiên chỉ vào Trần Vi Nhi nói với người gầy. "Cái này..." Người gầy sớm đã sợ hết hồn! Không nghĩ tới cô gái này lại là con gái của Bà chủ, việc này đúng là đem đá ném vào chân mình rồi! Vừa lúc nãy mới cao giọng nói: "Nhà hàng này là do nhà cô mở ư?" kết quả đúng là nhà người ta mở thật! Đầu bếp mập mạp cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này thì lại dễ giải quyết rồi. Trần Vi Nhi đem chuyện đã xảy ra nói cho liễu Trần mẫu, Trần mẫu nhìn chằm chằm vào người gầy nói: "Cậu đúng là quá hẹp hòi, chuyện chưa rõ chân tướng đã tranh công nhận thưởng, đúng là khó thành châu ngọc. Tôi tuyên bố, đầu bếp trưởng của nhà hàng chúng ta là mập mạp." Mấy đầu bếp đang bận việc ở xung quanh nghe vậy cũng vỗ tay chúc mừng. Lúc này cao hứng nhất chính là mập mạp rồi, không nghĩ tới nhân họa đắc phúc. "Mẹ, có thể miễn tiền ăn cho bàn của chúng con được không?!" Trần Vi Nhi nói. "Vậy cũng không được! Một người vẫn là một người, cho dù người nhà tới dùng cơm cũng phải trả tiền! Hơn nữa, mẹ đi làm công cho bạn trai con, nếu như làm không tốt thì thật là mất mặt rồi." Trần mẫu nghiêm túc nói. "Mẹ, con cùng đi với Lưu Lỗi mà." Trần Vi Nhi làm nũng nói. "Vậy cũng tốt, đến lúc đó tính tiền cho Lưu Lỗi." Trần mẫu nói. "Cám ơn mẹ!" Trần Vi Nhi cười, bưng chén Ma Lạt Thăng ra khỏi phòng bếp. "Cẩn thận một chút, còn đang nóng mà!" Trần mẫu ở phía sau dặn dò, nhưng mà Vi Nhi đã chạy xa rồi. "Ai, đứa nhỏ này! Cho dù có nấu cơm cho mình cũng không có vội vã như vậy, chắc chắn là nấu cho Tiểu Lưu rồi!" Trần mẫu nói thầm đi ra khỏi phòng bếp. Trong phòng bếp chỉ còn lại có mập mạp, đang nhìn theo bóng lưng của Trần Vi Nhi, lại nghĩ tới em gái của mình. Nhưng mới đi làm đã được thăng làm đầu bếp trưởng, đây cũng là chuyện quá vui mừng rồi. ... "Nhan Nghiên, chuyện anh nói chúng ta tham dự kì thư tốt nghiệp trước thời gian, em thấy thế nào?" Tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên nói. "Em..em sợ mình không làm được." Triệu Nhan Nghiên có chút không dám xác định nói. "Không tham gia thì làm sao biết không được đây, hơn nữa, đó cũng chỉ là thử mà thôi, kỳ thì tốt nghiệp có tham gia bao nhiêu lần cũng được, lần này không đỗ, thì lần sau lại tham gia mà." Tôi nói. "Nhưng mà trong lòng em vẫn không yên tâm, nếu như thi không đỗ, thì chị Vi Nhi phải khổ sở thêm một năm rồi." Triệu Nhan Nghiên nói. "Ước gì Vi Nhi thi không đỗ, mà anh lại thi đỗ, như vậy thì mỗi người có thể độc chiếm anh một năm." Tôi đùa giỡn nói. "Hừ, chị Vi Nhi đâu có hư hỏng như anh! Hơn nữa, công phu trên giường của anh lợi hại như vậy, làm gì có ai dám độc chiếm anh, không bị anh làm chết mới là lạ!" Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái hờn dỗi nói. "Hắc hắc. Nhưng mà em có nhớ không, lúc trước em đã nói với anh, em nói người trong nhà em bắt em thi Đại học Thanh Hoa, lại còn xin anh học tập cho tốt đấy!" Tôi cười nói. "Ai bảo khi đó anh suốt ngày biếng nhác, thật không nghĩ tới anh còn là một thiên tài." Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi, nói. "Hắc hắc..." Tôi cười khan nói, trong lòng tự nhủ, nếu như em mà sống lại, thì em cũng vô địch. "Ai ~ lão công, anh xem, đây chẳng phải là hai người theo đuổi Hứa Nhược Vân hay sao?". Tôi theo tiếng nói nhìn lại, thì quả nhiên nhìn thấy Lý Bác Lượng và tên Hải quy vương bát kia. Hai người đang bí mật trò chuyện với nhau. Tôi tò mò, sử dụng dị năng nghe xem hai người trò chuyện gì, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một âm mưu rất lớn. "Hậu Đằng, làm như vậy sợ rằng không tốt lắm đâu!" Lý Bác Lượng lo lắng nói. "Yên tâm đi, đây là chúng ta nhập khẩu hợp pháp! Cậu cứ tưởng tượng đi, 100 đầu tư của tôi có coi là gì, nếu như chuyến này chúng ta thành công, thì đừng nói tới 100 vạn, 1000 vạn cũng có thể!" Hậu Đằng Hùng Tam đắc ý nói. "1000 vạn? ặc…ặc!" Lý Bác Lượng chép miệng liên tục, nói. "Đây là còn ít đó ! Giám đốc của công ty Ngả Hoa Chu Thức Tùng Đảo tiên sinh từng bảo đảm với tôi, 1000 vạn chỉ là tiền đặt cọc, cậu cứ nhìn xem nhu cầu về hàng hóa tùy thân của nước Z bây giờ thì biết, cậu cũng là sinh viên đại học, thì cậu cũng có thể biết, các bạn học của cậu mua bao nhiêu đồ tùy thân!" Hậu Đằng Hùng Tam tiếp tục thuyết phục nói. "Việc này cũng đúng! Nhưng mà cậu chẳng nói, nhóm sản phẩm tùy thân này do công ty chế ra không đủ phẩm chất hay sap? Cái chất lượng này..." Lý Bác Lượng do dự nói. "Không đủ phẩm chất cũng không có nghĩa là không thể dùng! Dựa theo tiêu chuẩn của nước Nhật, nếu không bán ra trên thị trường, thì sử dụng trong vòng nữa năm không có vấn đề gì! Nửa năm sau, chúng ta đã kiếm đủ tiền rồi, còn ai lo nhiều chuyện như vậy làm gì!" Hậu Đằng Hùng Tam âm hiểm cười nói. "Chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì hay sao? Đây chính là buôn bán lừa dối đó!" Lý Bác Lượng vẫn có chút không yên lòng, mặc dù chuyện hại người hắn đã từng làm, nhưng chuyện lớn như thế này thì hắn mới làm lần đầu. "Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, sao lá gan của cậu nhỏ tới như vậy! Lúc tôi đi Tùng Đảo tiên sinh đã nói nếu cậu gia nhập quốc tịch Nhật, thì cậu đã là người quốc tế rồi, lúc đó còn có ai dám làm gì cậu!" Hậu Đằng Hùng Tam an ủi. "Vậy thì phiền toái Hậu Đằng tiên sinh rồi!" Lý Bác Lượng mừng rỡ nói. Trong lòng đắc ý, lúc mình có tiền, có sự nghiệp, thì cũng là lúc mà Hứa Nhược Vân hồi tâm chuyển ý! "Số lượng hàng hóa của chúng ta lần này tương đối lớn, nếu như có thể tìm được một nhà nào mua hết, thì sẽ đỡ khó khăn cho chúng ta." Hậu Đằng Hùng Tam đề nghị nói. "Cái chủ ý này không tệ, cho dù lúc đó có xảy ra vấn đề gì về chất lượng, thì cũng không liên quan gì tới chúng ta nữa rồi!" Lý Bác Lượng tán dương nói. "Đúng rồi, lần trước cậu nói cậu có ân oán gì với tập đoàn gì đông ấy nhỉ? Tập đoàn của bọn họ có buôn bán gì ngoài lĩnh vực IT hay không? Chúng ta trực tiếp bán cho bọn họ có được không?" Hậu Đằng Hùng Tam nói. "Tập đoàn Ánh Rạng Đông! Tôi không có thù oán gì với nó cả, nhưng mà con rể của chủ tịch tập đoàn đó có thù oán với tôi đấy! Hắc hắc!" Lý Bác Lượng bỗng nhiên âm hiểm nói. Ta nghe xong ở trong lòng thầm mắng, người này cũng quá tự tin, không nói tới việc tập đoàn Ánh Rạng Đông không có buôn bán gì ngoài lĩnh vực IT, cho dù có, cũng không phải hắn muốn bán là chúng tôi phải mua! Nhưng mà nếu như chuyện này tôi có thể nghe thấy, thì không còn là chuyện của riêng bọn họ nữa rồi Cho dù tập đoàn Ánh Rạng Đông cự tuyệt bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ đem số đồ không tốt này tới nhà khác, đến lúc đó người lỗ vẫn là người trong nước. Cho nên không bằng việc tương kế tựu kế, làm cho hắn có đi không có về