Đêm qua thật sự là quá mệt mỏi, tôi duỗi cái lưng, lại chìm vào giấc ngủ. Đến khi tôi tỉnh lại, thì trong phòng chỉ còn lại có một mình. Đúng lúc này, Triệu Nhan Nghiên mặc một bộ đồ ngủ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy tôi ngồi ở trên giường, liền hỏi: "Lão công, anh đã dậy rồi à?" "Ừ, mấy giờ rồi?" Tôi hỏi. Ngày hôm qua do vội vọt vào phóng tắm, cho nên quần áo vẫn còn vứt trên salon ở trong phòng khách. "Đã hơn 11h rồi, con heo lười!" Triệu Nhan Nghiên cười nói. "Vậy sao ?" Tôi tung mình từ trên giường nhảy xuống, bắt đầu tìm quần áo. Chợt phát hiện Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi chừng chừng, ánh mắt này... Tôi nhất thời phát hiện thì ra Triệu Nhan Nghiên nhìn không chớp mắt là do tiểu huynh đệ của tôi buổi sáng chào cờ. "Sao vậy, em còn muốn à?" Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên, cười hỏi. "Muốn cái đầu anh, ngày hôm qua làm bên dưới của em bây giờ vẫn còn tê dại." Triệu Nhan Nghiên cầm lấy tiểu huynh đệ của tôi nói: "Thật không biết chuyện gì xảy ra, mà ngươi càng ngày càng lợi hại, ngay cả ta và chị Vi Nhi cũng không ứng phó nổi ngươi nữa!" "A, mau buông ra! Anh đang…." Bị Triệu Nhan Nghiên cầm như vậy, tiểu huynh đệ của tôi làm sao mà nhịn được nữa. Tôi chẳng kịp mặc quần áo, vọt vào WC, dù sao trong nhà này chỉ có 2 lão bà, cho nên tôi không kiêng kị gì cả. Đến khi tôi mặc xong quần áo, thì từ phòng bếp lan tỏa ra một mùi thơm mê người. "Lão công, mau xuống dùng cơm đi nào!" Thanh âm của Trần Vi Nhi từ phòng bếp vang lên, Triệu Nhan Nghiên đang bưng một cái mâm cơm đặt lên bàn ăn. Không nghĩ tới những thức ăn do Trần Vi Nhi làm, lại đầy đủ cả sắc, hương, vị, tôi ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều. Có tiểu nha đầu Vi Nhi này làm bếp, nửa đời sau của tôi đúng là hưởng lộc rồi. Cơm nước xong, tôi nói giờ chúng ta ra ngoài, đồng thời thử cái xe mới mua của tôi, hai cô gái lập tức đồng ý. Đi tới nhà để xe, tôi thành thạo đánh chiếc xe tới trước mặt của hai nàng, xe của tôi là loại Jetta đời mới nhất. Nhìn cái biển số A00077 của xe, tôi mới biết đâu chính là loại biển số dành cho cơ quan nhà nước, số 7 chính là số mà tôi thích! Tôi còn có một cái biển xe do Khương Vĩnh Phú làm cho, là biển cảnh sát, nghe nói là biển của cảnh sát giao thông, khi lưu thông trên đường, chỉ cần không đụng phải người ta, còn chẳng cần quan tâm bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, tôi cũng không dám làm trái với quy tắc giao thông, bởi việc này là đem tính mạng mình ra đùa giỡn. "A? Lão công, anh học lái xe lúc nào vậy? Tại sao lại thành thạo như thế?" Triệu Nhan Nghiên kinh ngạc nói. Đoạn thời gian này, tôi làm gì, Triệu Nhan Nghiên đều biết rõ, căn bản là không có thời gian học lái xe, mà bây giờ ngay cả biển số xe cũng đã làm xong. Trong lòng tôi nói, vốn tôi đã đi xe ở Bắc Kinh được 5, 6 năm, lái xe ở một nơi đất chật người đông giao thông khó khăn như vậy, thì trình độ của tôi khỏi phải nói. "A, có mấy vị sư phụ ở công ty của cha anh dạy cho." Tôi giải thích. Lý do này nghe rất hợp lý nhưng mà Triệu Nhan Nghiên cũng chẳng thèm để ý làm gì. Năm 1995, xe hơi ở thành phố Tân giang không phải là nhiều. Mặc dù là thành phố trực thuộc tỉnh, nhưng số lượng gia đình có xe riêng lại ít hơn cả đầu ngón tay. Trừ một số công ty, gia đình hào phú, công tử thiếu gia..thì mấy loại xe như Jetta Santôina thì.. cũng thuộc loại bình thường, cỡ như Mercedes-Benz , BMW... thì mới hiếm thấy. Ngay cả xe của Triệu Quân Sinh cũng là xe của nhà nước, được phủ hồng kỳ. Xe của chúng tôi vừa mới ra khỏi khu quy hoạch, thì bất ngờ từ phía sau có một chiếc Honda trắng, vượt lên trước mũi xe của tôi, lạng sang bên trái, tôi bị giật mình không phanh kịp, kết quả là va chạm luôn. Trời ạ! Đây là xe mới của lão tử đó! Trong lòng tôi mắng thầm, mở cửa xe nhảy xuống. Lúc này còn chưa có bảo hiểm ô tô, đụng phải xe tôi thì tôi bắt móc tiền túi ra đền. "Mẹ kiếp! Con mẹ nó, mày có biết lái xe hay không vậy!" Thanh niên lái chiếc xe Honda đang ngậm điếu thuốc, thấy tôi tiến lên, thì mắng xối xả. Tôi nghe thấy vậy, trong lòng một cỗ tức giận bùng lên, mẹ nó chứ, đụng phải lão tử, giờ lại còn bóp méo sự thật? Tôi lập tức trầm mặt nói: "Mày nói chuyện chú ý một chút, là mày đụng phải tao đó!" "Tạo đụng phải mày? Mày đi Jetta, có cho tao cũng không dám đụng, mày có biết đây là xe gì không? Honda Nhật Bản! Nó được nhập nguyên chiếc đó ! Mày có bồi thường hay không?" Thanh niên ngậm thuốc tức giận nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Tôi ngất, cái thứ này vốn là đồ bỏ đi, nhặt ở bãi rác về có khi còn hơn, lại cò dám nói là Honda Nhật Bản? lại còn nhập nguyên chiếc? Nói nhảm, thế này còn đạo lý gì nữa. "Nhẫn nại của tao có giới hạn, hi vọng mày giải quyết cho tốt!" Người này đã làm cho tôi khó chịu tới cực điểm. Nếu không phải tôi cố ý khắc chế tâm tình của mình, thì đã sớm đấm cho hắn một trận rồi. Con mẹ nó thối lắm! "Nhẫn nại cái con mẹ mày, đụng phải xe tao lại còn nói như vậy ư?" Thanh niên ngậm thuốc chỉ vào cái xe Honda. "Ha hả..." Tôi không giận mà lại cười to! Tôi đụng xe hắn? Tôi nói: "Vậy mày nói phải làm sao bây giờ?" "Nếu đã như vậy, ngươi bồi thường tiền đi! Chi 5000 đồng ra, chuyện này coi như xong." Thanh niên ngậm thuốc cho là tôi chịu nhũn, cho lên hét giá. "Chờ một chút, tao muốn hỏi một câu, là mày bồi thường cho tao, hay tao bồi thường cho mày?" Tôi nói. "Nói nhảm, đương nhiên là mày bồi thường cho tao!" Thanh niên ngậm thuốc mắng. Tôi vả một cái mà miệng hắn, nói: "Con mẹ nó, mày nói chuyện sạch sẽ một chút đi! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không giao tiền ra đây, thì đừng hòng đi khỏi nơi này!" Tôi thực sự tức giận, nó dám mắng mình? May là lão tử tâm tình tốt, chứ không lão tử đạp cho mày hai cái, rồi cho đi gặp đại ca kết nghĩa của tao (1). (1): đại ca kết nghĩa: ai vậy nhỉ: Diêm Vương "Mày được lắm! Mẹ kiếp! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mày đã không muốn giải quyết riêng, thì đừng có hối hận!" Nói xong hắn vứt điếu thuốc trên miệng xuống, trợn mắt nhìn tôi một cái. Thấy tôi còn cao hơn hắn một cái đầu, nên nín nhịn, móc điện thoại ra, gọi cho một ai đó. "Alo, Khúc ca phải không? Em là Chu Minh Viễn đây!" Thanh niên ngậm thuốc nhìn tôi nói. "..." "Đúng, đúng em tìm anh có chút việc, em đang ở đầu đường Hoàng Hà, em bị một chiếc xe Jetta đụng phải!" Chu Minh Viễn nói. "..." "Ừ, đúng! Anh tốt nhất là nên đem theo một chiếc xe tải tới đây, kéo chiếc xe Jetta này đi!" Chu Minh Viễn cố chấp cúp điện thoại, lớn giọng nói với tôi: "Một lát nữa cảnh sát tới, mày chỉ còn nước cầu xin tao mà thôi!" Hắc hắc, trong lòng tôi cười lạnh. Chu Minh Viễn tám phần là gọi một cảnh sát giao thông tới. Chỉ một lát sau, phía trước có một chiếc xe cảnh sát giao thông hú còi inh ỏi, phía sau có một chiếc xe tải đi theo. "Có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Từ trên xe cảnh sát có một người mặt béo mụp nhảy xuống, giọng hách dịch nói. "Chuyện là như vậy, Khúc ca. Em đang lái xe trên đường, đi rất nghiêm chỉnh, người này ở phía sau đột nhiên tăng tốc đâm vào xe của em. Anh xem này, cái xe nó bị biến dạng rồi!" Chu Minh Viễn ủy khuất nói. Cái tên Khúc ca này cũng không phải là mới làm cảnh sát giao thông, nhìn vị trí của hai chiếc xe, trong lòng hắn có thể đoán ra được đại khái. Chu Minh Viễn này tuyệt đối cố ý, thấy người ta có xe mới, cho nên muốn kiếm chắc, nhưng mà mình cũng nên thiên vị Chu Minh Viễn một chút. "Này, anh mau lấy giấy phép lái xe ra!" Khúc ca nói với tôi. Tôi tiện tay lấy giấy phép ra cho hắn, đây là việc phải làm, chẳng có gì phải chống đối cả. Nhưng mà khi tên Khúc ca này xem giấy phép của tôi, thì nhíu mày nói: "Mới cấp được có hai tháng? Thời gian còn quá ngắn, chẳng trách lại gây tai nạn!" Hóa ra đây là căn nguyên của vụ việc? "Theo ý của vị cảnh quan này, nếu thời gian cấp giấy phép lái xe ngắn, thì sẽ gây tai nạn hay sao?" Tôi châm chọc nói. "Chuyện này... ý của tôi không phải như vậy!" Khúc ca này cũng cảm thấy mình lỡ lời, không cẩn thận bị người ta bắt được nhược điểm. "Nguyên nhân sự việc rất rõ ràng, Tiểu Lý, cậu ghi lại một chút! Xe mang biển số A.. A00077, nhãn hiệu Jetta..." Đột nhiên Khúc ca nói: "Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này công tác ở đâu vậy?" "Hừ!" Tôi hừ một tiếng, không nói gì. Cái giấy thông hành của "Ủy ban nhân dân tỉnh Tùng Giang" đã để trên cửa kính phía trước của xe, lúc này đương nhiên cái tên Khúc ca này phải nhìn thấy . Loại giấy này chỉ có lãnh đạo cấp cao của tỉnh mới có, cho dù vị này chỉ là tài xế của mấy vị lãnh đạo, thì mình cũng không dây nổi. "Khụ khụ! Xe Jetta đang chạy bình thường, xe Honda từ phía sau vượt lên, gây chuyện tai nạn giao thông. Cái xe Honda này đã vi phạm nghiêm trọng luật giao thông, phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Trước tiên lôi cái xe Honda này đi đã!" Khúc ca lớn tiếng ra lệnh, sau đó quay sang tôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, thật không phải, đã làm trễ thời gian của cậu! Cậu có bổ sung gì vào nguyên nhân vụ việc hay không?" Tôi không nghĩ tới, chỉ một cái biển số, một cái giấy thông hành đã làm cho cái tên cảnh sát giao thông này "công bình" làm việc, vốn tưởng rằng tôi phải gọi điện thoại cho Khương Vĩnh Phú để giải quyết vụ việc. Kết quả này làm cho thanh niên ngậm thuốc trợn mắt há mồm, đến khi chiếc xe bị lôi lên xe tải, mới hét lớn: "Khúc ca, anh có lầm không? Xe honda là của em mà!" "Không lầm đâu, Tiểu Lý, mau lên một chút! Còn vị Chu tiên sinh này, phiền cậu về cảnh đội, hiệp trợ cảnh sát tìm ra nguyên nhân vụ việc!" Khúc ca trong lòng mắng thầm, cái thằng Chu Minh Viễn này, toàn mang cho mình phiền toái, gây chuyện còn chưa đủ ư?.