Tôi và Trần Vi Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn vị anh hùng làm việc nghĩa này. Mà Lý Thiếu Kiệt lúc này hai tay đã nắm lại, hắn thấy Trần Vi Nhi liếc mắt đưa tình với một lưu manh bại hoại như tôi, thì hàm răng đã nghiến ken két, tức tới mức sùi…bọt mép. "Tớ... Tớ... không bị hắn... chuyện đó đâu..." Không đợi tôi trả lời, Trần Vi Nhi dùng khuôn mặt đỏ bừng giành nói trước. Hiển nhiên là nàng cảm thấy từ "đùa giỡn" này thật quá đáng, cho nên mới dùng từ "chuyện đó đâu" . "Vi Nhi, cậu không cần phải sợ hãi! Có phải tên bại hoại này ức hiếp cậu hay không? Không sao đâu, cứ nói với chúng tớ, chúng tớ đông như vậy, nhất định sẽ chỉnh hắn một trận?" Lý Thiếu Kiệt dõng dạc nói. "Đúng vậy! Chúng tớ nhất định không thể ngồi yên khi cậu bị khi dễ!" "Kiên quyết không để cho Sắc lang được như ý!" "Đúng! Chúng tớ không sợ hắn..." Người bên ngoài lập tức quạt gió thổi lửa, chỉ cần có một người đứng ra, thì cả nhóm lập tức hô lên hưởng ứng. Cái chuyện đánh chó mù đường như thế này, thì nhất định không thể bỏ qua được. "Tôi nói với mấy bạn này, các bạn là cảnh sát toàn cầu hay là siêu nhân của vũ trụ? Cho dù tôi có là lưu mạnh, nhưng cũng cần tới các người vung chân, múa tay hay sao?" Tôi bĩu môi nói. "Làm việc nghĩa là nghĩa vụ của mỗi công dân, các bạn thấy có đúng không! ?" Lý thiếu Kiệt xoay người nói với những người ủng hộ. "Đúng! Chúng tớ đều ủng hộ cậu!" Sau lưng của Lý Thiếu Kiệt lập tức có người nói. "Hình như lúc này mày rất tự tin?" Tôi buồn bực nói. Dường như quan hệ của mấy người này cũng bình thường, đây đúng là khích người ra trận mà. "Hừ! Thế nào? Sợ chưa? Sợ rồi thì mau tránh xa Trần Vi Nhi!" Lý Thiếu Kiệt oán giận nói. "A …các em đang định làm gì vậy? Hình như là không muốn tham gia Đông Lệnh Doanh nữa hả? Không muốn tham gia thì có thể nói một tiếng, sẽ lập tức được xuống xe ngay!" Hàn Băng Phong vốn đang ngủ gà ngủ gật ở vị trí phụ xe, thấy không khí trong xe trở nên khác thường, hắn vội lên tiếng khiển trách. "Hàn chủ nhiệm!" Lý Thiếu Kiệt thấy thầy chủ nhiệm đã tới, nên không dám lớn lối nữa, lập tức cung kính nói. Nguồn: http://Trà Truyện "Hừ! Thế mà cũng là học sinh giỏi ư? Có học sinh giỏi như vậy sao? Được vào top 10 thì giỏi lắm à? Trong TOP 10 thì có thể đánh nhau à? Nói nhanh, xem đã xảy ra chuyện gì rồi!" Hàn Băng Phong trừng mắt nhìn Lý Thiếu Kiệt, nói. "Chuyện này..." Lý Thiếu Kiệt cũng không biết nói gì cả, chẳng lẽ lại nói với thầy chủ nhiệm, là hắn đang tranh giành tình nhân? "Được rồi, đừng có ở đó mà nghĩ bịa lý do, thầy không có thời gian nghe. Các em tự giải quyết cho tốt, nếu không lập tức xuống xe!" Hàn Băng Phong nói xong những lời này, liếc nhìn tôi một cái, ý nói một cây làm chẳng nên non, tiểu tử, cậu phải chú ý cho tốt! "Dạ biết, Hàn chủ nhiệm." Lý Thiếu Kiệt không ngừng gật đầu. Trong bụng âm thầm tức giận, vậy thì quá tiện nghi cho tên sắc lang này rồi. Trên đường đi, tôi vẫn trò chuyện thoải mái dưới ánh mắt căm hận của Lý Thiếu Kiệt. "Vi Nhi, tớ kể cho cậu nghe một chuyện cười nhé!" Tôi cười nói. "Tớ không nghe!" Trần Vi Nhi theo bản năng nói, bời vì lần trước tôi kể chuyện cười cho nàng nghe, trong đó có một chút sắc tình, giờ lại thấy tôi đòi kể chuyện cười, cho nên lập tức cự tuyệt. "Lần này đúng là chuyện cười, có Diêm vương lão nhân gia làm chứng." Tôi thề một cách nghiêm túc. "Phì…" Trần Vi Nhi nghe xong không nhịn được cười, nói: "Cậu cũng thật kì quái, những người khác đều lôi thần tiên ra làm chứng, còn cậu lại lấy Diêm Vương!" "Hắc hắc! Cậu không hiểu thôi, Diêm vương là người cai quản sinh tử của mọi người, tớ lấy hắn ra thề, chẳng phải là dùng tính mạng của mình ra thề hay sao?" Tôi giải thích. Thật ra tôi cũng không dám lôi Diêm vương ra thề, nhưng tôi biết hắn không làm gì được tôi, cho nên mới bạo gan nói như vậy. Tôi cũng không dám lấy thần tiên khác, vạn nhất bị trách tội, thì không phải là chuyện đùa đâu. "A, vậy cậu nói đi." Trần Vi Nhi thấy tôi nói lời chân thành, lập tức tin là thật. "Ngày xưa, có một tiểu hài nhi, hắn dậy rất sớm, chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày..." Nói tới đây, tôi cố ý dừng lại một chút. "Sau đó thì sao?" Trần Vi Nhi nghe được một nửa, vội vàng hỏi, nàng muốn biết kết quả. "Sau đó thì chết." Tôi nói. "Đã chết? Chết như thế nào ?" Trần Vi Nhi kỳ quái hỏi. "Đúng vậy, chuyện đáng buồn cười chính là, hắn là một tiểu hài nhi, thức dậy rất sớm, chăm chỉ học tập, sau đó thì chết." Tôi nghiêm trang nói. "A... A... , cái này mà cũng gọi là chuyện cười ư! Hmm... Hmm... , cái này chẳng có quan hệ nhân quả gì cả, nhưng đúng là buồn cười thật." Trần Vi Nhi rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của câu chuyện này, cười tới mức như hoa bị gió rung. Thời đại này truyện cười còn chưa lưu hành, trong khi đó tôi lại dùng những chuyện ở kiếp trước nói ra. Bản thân câu chuyện này vốn không có gì đáng cười, mà đáng cười ở câu "sau đó thì chết" kia, câu này chẳng có chút quan hệ nhân quả nào với câu nói phía trước cả! "Vậy cậu muốn nghe nữa không?" Tôi phải rèn sắt khi còn nóng, nói. Thời đại này làm mỹ nhân vui thật đúng là đơn giản, chỉ có tùy tiện nói mấy câu đã có thể chọc cười mỹ nhân. Không giống như mấy năm sau, truyện cười ngập tràn Trà Truyện, các tiểu cô nương đọc tới mức thành tinh, chẳng biết làm cách nào mới có thể làm họ cười được nữa. "Ừ, vậy cậu nói tiếp xem sao! Nhưng mà lại dùng cách này thì tớ không nghe đâu!" Thời điểm Trần Vi Nhi nói câu này, mặt mũi đỏ hồng, vội vàng cúi đầu. "Ha hả, được..." Cho nên tôi đem câu chuyện: Lão Thử (1) vì con mà tập bay, rồi chịu gả cho Biên Bức (2), vì muốn con mình tuổi thọ có thể dài hơn, hóa trang thành ếch gả cho Ô Quy (3)... Chuyện này làm cho Trần Vi Nhi phải che miệng, cười run rẩy không ngừng. Nàng thật hối hận vì sao lại nghe tôi kể nhiều câu chuyện kỳ quái như vậy. (1): Lão Thử: chuột (2): Biên Bức: Dơi (3): Ô quy: Rùa đen Tôi biết Lý Thiếu Kiệt đang ngồi cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa những người theo đuổi Trần Vi Nhi cũng đang bốc hỏa, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với tôi cơ chứ? Chiếc xe chậm rãi tiến tới khu trượt tuyết của Tây Sơn Tinh, dừng ở cửa của một khách sạn. Xem ra trường học đúng là chịu chi, mỗi người ở đây ít nhất cũng phải mất 300 đồng, hơn nữa, lúc nào khu trượt tuyết rất đông người! "Xuống xe đi! Nam sinh ở với nam sinh, nữ sinh ở với nữ sinh, hai người một phòng!" Hàn Băng Phong đợi khi chúng tôi xuống xe đã nói. Triệu Nhan Nghiên không biết có phải là cố ý hay không, vừa mới xuống xe đã kéo Trần Vi Nhi tới bên cạnh tôi. Trần Vi Nhi giật mình, trái tim thiếu chút nữa bắn ra từ cổ họng. Lúc này mình với Lưu Lỗi cười cười nói nói ở trên xe, Triệu Nhan Nghiên không phải đang hiểu lầm mà hưng binh vấn tội đó chứ? Lúc này, nàng hỏi mình có thích Lưu Lỗi không thì mình phải trả lời thế nào? Mặc dù mình với Lưu Lỗi từng có một hiệp nghị lừa mình dối người, nhưng chẳng nhẽ Triệu Nhan Nghiên lại không nhận ra hay sao? "Chị Vi Nhi, hai người chúng ta ở chung một phòng có được hay không?" Triệu Nhan Nghiên kéo cánh tay của Trần Vi Nhi, dùng giọng ôn hòa nói. "A... Chuyện này... Được rồi!" Trần Vi Nhi vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ nếu như mình cự tuyệt, thì chẳng phải là có tật giật mình rồi hay sao? "Thật tốt quá, em thường nghe Lưu Lỗi nhắc tới chị, hôm nay rốt cục cũng có thể trong thấy phương nhan của chị Vi Nhi rồi!" Triệu Nhan Nghiên vừa cười, vừa nói với Trần Vi Nhi. Nhưng mà Trần Vi Nhi khi nghe tới câu này, lập tức cảm giác như kim chọc vào tai, nàng lập tức nhớ tới cái ôm kia, có cảm giác như mình với người ta vụng trộm, sau đó bị thê tử người ta đến hỏi tội, xấu hổ không sao chịu nổi. Trong lòng nàng tức giận nói: Lưu Lỗi tên đại ngu muội kia, tại sao có thể ở trước mặt bạn gái nhắc tới một cô gái khác cơ chứ! "Chị... Nhan Nghiên em em, chị thật xin lỗi em, sau này chị sẽ không làm phiền tới Lưu Lỗi nữa!" Trần Vi Nhi cắn răng một cái lập tức quyết định tỏ rõ lập trường với Triệu Nhan Nghiên.