Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 93


Tuy tự nhận là nhạy bén nhưng Quỳnh Nương cũng phải sửng sốt, một lúc lâu sau nàng mới hiểu ý Vương gia.
 
Chỉ hận không thể dùng bút lông trong tay khơi thông miệng của Giang Đông Vương.
 
Hai người náo loạn một trận, Lang Vương đứng đắn lại, nói: “Qua vài ngày nữa sẽ có người từ Giang Đông đến, đường muội của bổn vương muốn tới kinh thành, nàng chiêu đãi về phủ đi, xem cái sân nào thích hợp thì sai người thu xếp bố trí.” Nói rồi chuẩn bị quay lại vương phủ.
 

 
Sở Tà rất ít thân thích, thân thích đếm được chỉ có mấy người. Hắn vừa nói là đường muội, Quỳnh Nương lập tức ngộ ra là ai.
 
Đó là tiểu thư nữ giả nam trang phát sinh khắc khẩu với nàng ở khu vực săn bắn năm đó.
 
Nghiêm túc mà nói, nếu không phải bởi vì vị đường muội ngang ngược kia, lúc trước Quỳnh Nương và ca ca Liễu Tương Cư cùng săn thú căn bản sẽ không gặp phải Lang Vương, càng sẽ không làm Lang Vương nhớ kỹ nàng, ngựa kéo xe bị hạ dược mất khống chế đụng phải người, bị Lang Vương liếc mắt một cái là nhận ra.
 
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương chậm rãi thở hắt ra, không chắn chắn nàng có thể ở chung với vị đường muội thô bỉ đó không.
 
Lang Vương cũng nhìn ra vẻ mặt của nàng, nhưng hắn nghĩ bây giờ Quỳnh Nương đã là Vương phi, còn là đại tẩu của biểu muội Sở Y Y, nếu đã vậy, nàng cũng sẽ yêu thương đường muội của hắn giống hắn.
 
Vì thế lại mở miệng nói: “Sở Y Y giống bổn vương, tuổi nhỏ mất mẫu thân, thế nên tính tình kỳ quái hơn nữ tử bình thường một chút, tầm mắt cũng cao một chút. Lần này nó tới là thúc phụ giao phó bổn vương tìm một hôn nhân thích hợp cho nó. Vì vậy tẩu tử là nàng cũng nên nhìn mà thu xếp thay một ít.”
 
Quỳnh Nương nghe vậy đầu càng to ra, phàm là nam nhân hình như đều cảm thấy một khi đã trở thành tẩu tử thì văn võ song toàn, có thể thu xếp nhân sinh đại sự cho biểu muội của phu quân hoàn toàn xa lạ với nàng.
 

 
Đúng lúc này, Kiều chưởng quầy mặt lộ rõ vẻ vui mừng nói: “Chủ nhân, có mối làm ăn lớn!”
 
Hoá ra hôm nay có hai khách đất bắc tới bến tàu, nói là muốn vận chuyển một ít lương thực từ phía nam về đất bắc, hơn nữa số lượng hàng hoá rất nhiều, muốn chứa đủ thì phải chất trên năm thuyền lớn.
 
Việc làm ăn thuyền hành của Thôi gia đã tiêu điều hồi lâu, chợt có mối làm ăn lớn, Kiều chưởng quầy có thể không mừng ra ngoài mặt sao? Hắn lập tức nhận, nhân lúc người lái thuyền thu xếp lại thuyền thì báo tin tức này cho chủ nhân, để nàng vui cùng.
 
Quỳnh Nương thấy canh giờ còn sớm, muốn đi xem xem. Nàng dứt khoát thay đổi nam trang, bảo Lang Vương về trước.
 
Lang Vương híp mắt nhìn Quỳnh Nương ăn mặc giống tiểu thư sinh nho nhã, thầm nghĩ: May mà ông trời có mắt để nàng là nữ nhi, nếu là nam nhi, lại có bộ dáng như vậy, chẳng phải sẽ khiến bổn vương đam mê đoạn tụ sao?

 
Nghĩ vậy liền cảm thấy tiểu phụ này mặc nam trang cũng là người trêu hoa ghẹo nguyệt, đã rảnh rỗi rồi thì hắn cũng đi theo cùng.
 
Hai người vừa xuống xe ngựa, người hầu bên Bạch gia phái tới theo dõi nhìn chằm chằm.
 
Đến lúc hai người xem xét một vòng, ra bến tàu, hắn vội vàng đi báo cáo cho Bạch thị.
 
Bạch thị nhận chung trà nha hoàn đưa tới, vừa lay cái nắp vừa hỏi: “Thấy rõ không? Nhận hàng của hai thương gia người Hồ?”
 
Tên người hầu cũng lanh lợi, gật đầu nói: “Ta quen một bạn rượu ở nhà thuyền Thôi gia, nghe hắn nói là hai vị mà ngài nhắc đến, bọn họ gửi vận chuyển lương thực và quả khô, nhưng hình như trong rương lương thực có để vào một ít đồ sứ, có thể đề phòng sóng gió hay xóc nảy làm vỡ đồ sứ. Hình như những đồ sứ đó còn rất quý báu, lúc hai thương nhân người Hồ để đồ lên thuyền thì không có người hầu của thuyền, mà là người mình thuê tới chuyên chở hàng hoá.”
 
Bạch thị nghe vậy gật đầu, quay đầu hỏi: “Thượng đại nhân, ngài thấy việc này ổn thỏa chưa?”
 
Thượng Vân Thiên ngồi trên ghế bên cạnh, nghe vậy cười. Năm đó hắn chủ trì Hình Bộ, tìm đọc hồ sơ, vừa khéo nhìn thấy bản án cũ năm xưa này. Hồ sơ vụ án viết rõ ràng, thương nhân người Hồ trộm vận chuyển thép tôi đúng là dùng lương thực và đồ sứ để dấu tai mắt của người khác.
 
Bạch gia của kiếp trước, lúc vừa mới mở kênh đào không phải cạnh tranh mãnh liệt với Thôi gia, vẫn chưa hao tổn tâm huyết trên phương diện thuỷ vận như bây giờ. Mới đầu nhà thuyền bình thường vẫn có thể nhận được ít việc vặt.
 
Nhà thuyền xui xẻo bị thương nhân người Hồ tìm đến rơi vào kết cục cả nhà đều bị bắt giam sung quân đến Lĩnh Nam.
 
Nghĩ vậy, Thượng Vân Thiên hơi khép mắt lại, nếu có cách khác, hắn cũng không muốn đối xử với Quỳnh Nương như thế.
 
Nhưng hắn không thể nhìn Quỳnh Nương không biết dừng cương trước bờ vực, một mực làm bạn với phản tặc Lang Vương.
 
Lần này hắn sẽ tấn công Lang Vương, bây giờ Lang Vương đang ở kinh thành, rời xa Giang Đông, là thời cơ tốt nhất để nhổ cỏ tận gốc. Còn Quỳnh Nương chỉ bị Lương Vương liên luỵ thôi, cuối cùng hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn…
 
Nghĩ vậy, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Dù nhà thuyền mới chỉ đi được được nửa dặm nhưng đó cũng đã là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, còn lại thì xem Tào tướng quân bài binh bố trận thế nào!”
 
Hàng hoá của hai thương nhân người Hồ rất nhiều, sắp xếp một đêm rồi thuyền chờ phân phó, đến ngày thứ ba, đội tàu của Thôi gia chậm rãi rời khỏi bến tàu, năm con thuyền lớn xếp thành một cánh quân, ngược dòng mà lên, dọc theo hướng bắc mênh mông cuồn cuộn, ra khỏi kênh đào là vào biển, đến gần biên cương phía bắc.
 
Boong tàu của Quỳnh Nương được đặt làm cao hơn vài chục trượng, gỗ để đóng tàu rất chắc chắn, mấy con thuyền lớn đi nối đuôi nhau, vô cùng tráng lệ. Mấy con thuyền nhỏ chở khách đi ngang qua như châu chấu đứng dưới mèo. Lữ giả trên thuyền nháo nhào ngửa đầu nhìn lên, kinh ngạc cảm thán.
 
Ngày ra khơi, Quỳnh Nương đứng trên trà lâu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn mức ngậm nước của thuyền, khơi dậy tầng tầng bọt sóng…

 
Mấy ngày sau, đội tàu tới Qua Khẩu Châu. Qua Khẩu Châu là một đảo nhỏ trong nước, vị trí ưu việt, thỉnh thoảng có thuyền dừng ở đây bổ sung lương thực uống nước, dần dần phát triển thành một nơi náo nhiệt, là nơi thuỷ vận nhất định phải đi qua.
 
Nhưng hôm nay vào cảng Qua Khẩu, người trên thuyền sửng sốt.
 
Ngày xưa bến cảng vô cùng ồn ào náo nhiệt, bất kể là ban ngày hay là đêm tối đều có người đến người đi. Bắc trên nam dưới thuyền hàng tàu khách quây lại với nhau, xếp đầy bến tàu, hán tử đẩy xe đưa lương thực nước uống cho thuyền như đàn kiến nối liền không dứt. Cửa hàng, quán ăn, hiệu cầm đồ, sòng bạc, nơi phong nguyệt… mở đầy trên bờ muôn hình muôn vẻ, kéo dài đến nơi xa dọc theo bờ sông.
 
Nhưng hôm nay cảng lại lạnh lẽo, tuy bến tàu có không ít thuyền nhưng không có hán tử đưa hàng, cũng không có người hầu rời thuyền, cửa hàng trên bờ phần lớn là đóng cửa khoá lại. Một cái cảng to như vậy lại an tĩnh, bao phủ một tầng không khí quỷ dị khó tả, làm người ta rất không dễ chịu.
 
Người giỏi kỹ năng thuyền đè nghi ngờ trong lòng xuống, quát bọn người hầu hạ mỏ neo buộc thuyền. Hắn đã kiểm số lương thực nước uống cần bổ sung thỏa đáng, sau khi thuyền dừng lại, bảo mấy quản sự rời thuyền đến cửa tiệm quen biết mua đồ.
 
Xuống đến bến tàu, còn chưa đến cửa hàng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng huýt chói tai, tiếp theo tiếng bước chân bình bịch hỗn độn từ xa tới gần, một đám quan binh mặc giáp cầm thương phần phật vọt ra, bao vậy người giỏi kỹ năng thuyền và bến tàu.
 
Tuy người giỏi kỹ năng thuyền đi đây đi đó cả đời, qua lại mấy chục năm với quan binh hải tặc nhưng chưa bao giờ bị đại đội quan binh vây quanh, sợ tới mức thân mềm chân nhũn ra, run giọng hô: “Các vị quan gia, tiểu nhân là người của đội tàu Thôi gia, giấy chứng minh thuyền đầy đủ, lui tới thông hành, đã có quan ấn, có hiểu lầm gì sao?”
 
Một quan quân ễnh bụng đi ra, hừ một tiếng, nói: “Nha môn thuỷ vận kiểm tra hàng hóa, ngươi lui sang một bên.” Mấy quan binh đi ra đẩy hắn và quản sự sang một bên, một đội quan binh nhằm vào thuyền hàng.
 
Mới đi được một nửa, đột nhiên có vài người từ trên thuyền đi ra, phát ra một tiếng kêu: “Đứng lại, đây là thuyền hàng của Lang Vương Vương phi, ai dám xông vào?”
 
Quan quân phía dưới ngẩng đầu nhìn mấy người mặc giáp bạc mũ sắt, bên hông đeo vỏ đao bạc, đúng là thị vệ của Lang Vương. Hắn còn tưởng trên thuyền chỉ có lái thuyền và người hầu, nhất thời ngỡ ngàng, vội quay đầu lại nhìn về phía sau. Còn quan binh không dám xông vào, cũng không nghe thấy quan quân thông báo rút về, tiến lên hay lui về phía sau cũng không được, vô cùng xấu hổ.
 
Một lát sau, quan binh dạt sang hai bên, một người trung niên mặc quan bào, đội mũ quan đi đến dưới sự tiếp đón của mấy quan viên.
 
Người trung niên hừ một tiếng, nói: “Thị vệ nhỏ cũng dám càn rỡ như thế, đúng là chủ nhân thế nào thì người thế ấy. Ngươi cho rằng nha môn thuỷ vận của ta cương đao bất lợi sao?”
 
Thị vệ dẫn đầu nghe xong giận dữ, quát: “Ngươi là người phương nào, dám vũ nhục Vương gia?”
 
Người trung niên nói: “Ta là chủ quan thuỷ vận. Chẳng quan tâm hắn là Lang Vương hay Pháp Vương, chỉ cần vận chuyển lương thực trên đường sông thì đều là ta định đoạt. Không có phân phó của ta, một cái thuyền nhỏ đừng mơ mà vào sông.”
 
Lại quay đầu giáo huấn quan quân: “Ngươi đã nhận bổng lộc, phải có chí xả thân để báo quốc, sao có thể chần chừ được. Còn không mau bắt mấy người này lại cho ta.”
 
Quan quân được mệnh lệnh không chần chờ, dẫn dắt quan binh vọt lên. Thị vệ dẫn đầu quát một tiếng, mấy người lấy binh khí ra.
 
Quan quân lao đến đầu tiên, rút đao ra vung xuống. Mấy thị vệ khẩu khí tuy lớn, nhưng bản lĩnh lại kém.
 
Dĩ nhiên là không ngăn hắn lại được, không lâu sau hắn đã xông lên boong tàu. Quan binh theo sau cũng lần lượt vọt lên, chiến đấu cùng nhau. Sau mấy hiệp, keng một tiếng, quan quân một đao bổ vào lưng thị vệ dẫn đầu, bị giáp bạc ngăn trở, thị vệ dẫn đầu phun ra một búng máu, gục trên mặt đất. Quan quân ngây người, hình như không ngờ đối thủ lại vô dụng như vậy.
 
Nhưng lúc đao đâm vào lưng, hắn dùng sống dao, sao thị vệ kia lại phun như bị thiết chùy đập vậy?
 
Lúc còn chần chờ, quan địa phương và huyện lệnh đã dẫn nha dịch đi đến.
 
Tới nơi, huyện lệnh thoạt nhìn không lớn tuổi lắm xụ mặt nói với tiên sinh văn thư phía sau: “Ghi lại hết, quan quân dưới trướng tướng quân Tào Đức Thắng vô cớ lên thuyền, ẩu đả thị vệ phủ Lang Vương nôn ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi!”