Tới ngày hôm sau, chưởng quầy dựa theo phân phó của Quỳnh Nương, đi tìm thợ chế hộp son phấn, thợ thủ công kia quả thực như lời Quỳnh Nương nói, làm ra rất nhiều hộp tinh xảo, thấy quản gia mang theo đá quý tới tìm, còn khó hiểu không biết mình quen biết khách hàng hào phóng như vậy từ khi nào.
Hộp có sẵn, chỉ cần khảm đá quý vào là được. Kiều chưởng quầy thấy, quả nhiên vị sư phụ già này công phu lợi hại, tự nghĩ ra cách khảm đầy, hộp cũng tinh xảo, phân cách hai bên một bên phấn, một bên bột nước, cái nào cũng có nắp đậy.
Thật ra đây lại là Quỳnh Nương nhớ lại kiếp trước, cửa hàng của mình đã từng bán phấn hộp độc nhất vô nhị như vậy, thịnh hành kinh thành trong một khoảng thời gian. Còn bây giờ, nàng chỉ khai quật vị thợ thủ công khéo tay này trước mấy ngày mà thôi.
Kiều chưởng quầy nhớ rõ phân phó của Quỳnh Nương, yêu cầu thợ thủ công khắc chữ Thôi Ký thể triện trên hai cái nắp, còn phối với một đóa hoa lan thanh nhã.
Hai ngày sau, hai hộp được khảm xong rồi, Kiều chưởng quầy liền lấy về.
Quỳnh Nương cho son phấn vào hai hộp, dặn dò hắn nói thế nào rồi để Kiều chưởng quầy mang một cái đi, đến các phủ trạch trả tiền đặt cọc.
Nhưng hắn mới vừa đi, khách bên kia liền tới, vẫn chưa đến giữa trưa, vài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng trước cửa Thôi Ký.
Quỳnh Nương ngồi ở lầu hai, thấy hai thiếp của phủ Thái Tử —— Bạch thị và Liễu Bình Xuyên thân mật xuống xe ngựa, những xe ngựa khác cũng là mấy người nhiều chuyện trong quý phủ kinh thành.
Quỳnh Nương uống một ngụm trà, tích chút nước miếng, dẫu sao nói chuyện với mấy vị nhân tài kiệt xuất tụ tập này là không dễ.
Mấy ngày nay, nguồn tiêu thụ của son phấn Bạch gia rất tốt, Bạch thị cũng học Quỳnh Nương lúc trước, chủ động đưa đến các phủ trạch của phu nhân tiểu thư quen biết.
Rất nhiều phu nhân đặt hàng ở chỗ Quỳnh Nương, dùng phấn của Bạch thị rồi tức khắc sinh nghi hoặc, so sánh với son phấn Quỳnh Nương tặng bọn họ, đúng là giống chất, nhưng giá lại rẻ hơn rất nhiều.
Tuy ai nấy ngoài miệng đều không nói gì nhưng trong lòng lại không vui lắm, bản thân bị Lang Vương phi bán giá đắt gấp mấy lần!
Lại sinh ra rất nhiều hảo cảm với vị thiếp thị Thái Tử gia này —— cũng là nữ tử xuất thân thương nhân, vị này còn phúc hậu hơn vị Lang Vương phi kia nhiều.
Mà hôm nay, Bạch thị đề nghị các vị phu nhân đến cửa hàng son phấn Tụ Hương Các nhà nàng ta mới mở, thuận tiện chọn lựa màu sắc và hoa văn mới mẻ, bảo đảm còn đẹp mới hơn đồ Lang Vương phi cho bọn họ xem.
Vì thế mấy vị phu nhân rảnh rỗi không có việc gì liền theo Bạch thị đến cửa hàng mới nhà nàng ta một chuyến.
Chuyện đối phó với Quỳnh Nương, Liễu Bình Xuyên và Bạch thị đúng là tâm linh tương thông.
Bạch thị cũng là nhân vật tàn nhẫn, trên thực tế Bạch gia có một nửa việc làm ăn đều qua tay nàng ta. Liễu Bình Xuyên nghĩ bản thân nên tạm thời dựa vào Bạch thị trước, trong phủ Thái Tử ả ta không được ân sủng của Thái Tử, cũng đứng ở chỗ thất bại. Trên thực tế, con đường nhập hàng của Quỳnh Nương cũng là ả ta báo cho Bạch thị.
Bạch thị như Thái Tử phủ, củng cố nhân mạch trong kinh thành. Nhờ vào sự tiện lợi của kinh thương, rất nhiều phu nhân, quản sự các phủ đều rất thoải mái.
Liễu Bình Xuyên theo nàng ta mấy ngày, thấy nàng ta làm hỏng tiếng tăm cửa hàng của Thôi Quỳnh Nương đến nỗi hầu như không còn gì, ả ta vô cùng hả giận.
Hôm nay có thể tận mắt thấy Quỳnh Nương mất mặt, cơ hội như vậy dĩ nhiên là ả ta không muốn buông tha.
Vì vậy liền cùng đám Bạch thị đến.
Thật ra các phu nhân cùng theo tới muốn trả hàng. Tuy Quỳnh Nương là nghĩa nữ của Thái Hậu, lại là Lang Vương phi. Nhưng xem bọn họ như kẻ ngốc, bọn họ không thể mặc kệ!
Tuy chư vị phu nhân đều không thiếu tiền bạc, nhưng đây không phải chuyện tiền bạc, mà là tiêu tiền, bọn họ rất tức giận!
Một Giang Đông vương khác họ mà thôi, có thể đứng vững gót chân ở kinh thành hay không còn khó nói, phu nhân của hắn thì tính là cái gì?
Nếu mở cửa buôn bán thì phải thành tín đúng không? Dù là phu nhân của Thiên Vương lão tử cũng phải mua bán theo quy củ!
Một đoàn người đông đúc tiến vào, Quỳnh Nương mỉm cười đón chào. Chưa đợi mấy vị phu nhân mở miệng, nàng đã phân phó người hầu nhấc một khay bạc nói: “Đang định phân phó người hầu đến nhà từng người trả bạc, không ngờ mấy vị phu nhân đã đến đây trước, vừa hay nói với mọi người, phấn nước mọi người đặt trước đó thiếu hàng, ta chỉ có thể đặt thêm một đống hàng mới, nhưng giá cao hơn trước năm lần, nếu mấy vị phu nhân không muốn thêm tiền hàng thì trả lại tiền cọc cho mọi người, ý của chư vị phu nhân thế nào?”
Mấy vị phu nhân quyết định, hiểu ý nhìn nhau, cười nói: “Nếu đã vậy thì trả đi.”
Bạch thị nhìn cười mỉm, liếc Liễu Bình Xuyên một cái. Liễu Bình Xuyên ngầm hiểu nói: “Hàng gì mà lại đắt như vậy, chắc không phải là lúc trước bán giá cao, thấy bị người ta để giá quy định, không giữ được nên làm vậy giữ thể diện chứ?”
Quỳnh Nương đi qua, đột nhiên duỗi tay. Liễu Bình Xuyên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ả ta cho rằng Quỳnh Nương ghét ả ta nói nhiều, lại muốn đánh, theo bản năng kêu lên sợ hãi, duỗi tay ra chắn.
Quỳnh Nương thu tay, tựa bị kinh hách: “Liễu thị thiếp, bổn cung thấy trâm hoa của ngươi nghiêng rồi, muốn đỡ hộ ngươi, sao lại như vậy?”
Liễu Bình Xuyên thất thố trước mặt người khác, tức giận đến nỗi gương mặt đỏ lên.
Lúc này Quỳnh Nương mỉm cười: “Cửa hàng Thôi Ký luôn bán đồ tinh phẩm, không nhập hàng bình thường. Chư vị phu nhân biết, dù cho cùng là quả quýt, màu bên ngoài nhìn giống nhau, nhưng vị của quýt Hoài Nam thơm ngọt hoàn toàn khác với quýt Hoài Âm hơi chua. Son phấn cũng vậy, muốn tính chất và mùi giống nhau cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, bởi vì thành phần khác nhau mà son phấn kém chất lượng rất dễ gây tổn thương da thịt, lúc đầu mặt mày rạng tỡ, da trắng nõn nà. Nhưng thời gian lâu lại gây tổn thương đến làn da, màu da khô vàng.”
Lúc nói chuyện, nàng nhấc hộp phấn đặc chế lên. Ngoài hộp được khảm đá quý Bích Tỉ cỡ lớn, đến gần trưa ánh mặt trời lấp lánh làm hộp sáng lên.
Mở hộp ra, phấn mặt và bột nước được đặt phân biệt ở hai ô vuông cực âm dương, mở nắp ra, chữ nổi trên nắp vừa khéo khắc trên son phấn, dưới hai chữ Thôi Ký là một đóa hoa lan kiều diễm.
Có lẽ là do đá quý làm nổi bật, nhìn qua phấn còn tinh tế hơn lần trước các vị phu nhân thấy.
Quỳnh Nương thấy tất cả mọi người đều nhìn, nàng cười nói tiếp: “Nhưng hộp phấn này thì khác, bột ngọc trai làm nền, phối hợp với nước chiết từ tuyết liên hoa rất tốt, nước gạo được chọn cũng là gạo mới của Giang Nam, chất phấn mềm mịn, dưỡng da rất tốt. Mọi thứ đều m tốt, giá có thể rẻ được sao?”
Bạch thị bên cạnh thờ ơ đứng nhìn, thầm nghĩ: Vị Lang Vương phi này, lúc trước thấy đoan trang tao nhã ít lời, nghe nói tuy là thương hộ nhưng được nuôi lớn trong nhà Liễu đại nhân. Không ngờ nói khéo như rót mật, là người làm ăn trời sinh. Còn nói tiếp nữa thì sẽ dao động lòng quân, không ổn.
Nàng ta lập tức mỉm cười ngắt lời Quỳnh Nương: “Không phải chư vị phu nhân muốn đến cửa hàng nhà ta mới khai trương chọn đồ sao? Giờ cũng không còn sớm nữa. Ta đã phân phó người hầu trong cửa hàng đến Túy Yến Phường đặt đồ ăn rồi, các phu nhân có thể vừa ăn sáng vừa chọn lựa.”
Nghe nàng ta nói vậy, các phu nhân vội vàng lấy lại tiền đặt cọc, nói một tiếng xin lỗi với Quỳnh Nương rồi qua đường rời đi —— Tụ Hương Các mà Bạch gia mở cũng cố ý muốn đấu võ đài với Quỳnh Nương, được xây trên đường đối diện Thôi Ký không xa. Các phu nhân không dùng tới xe ngựa, rẽ một cái là đến rồi.
Quỳnh Nương cũng không ngăn cản, nàng xoay người lên lầu hai, chuẩn bị thử một lồng bánh bao gạch cua mới ra nồi, xem trò hay đối diện.
Ngồi ở lầu hai nhìn xuống, việc làm ăn của Bạch gia đúng là làm người ta cực kỳ hâm mộ. Tới gần giữa trưa ăn cơm mà đám đông vẫn tuôn vào như sóng.
Mười mấy bà tử thon gầy, mặt ngăm đen cao giọng kêu: “Chúng ta tới trước, dựa vào cái gì mà bán cho bọn họ trước?”
Hoá ra là mấy vị phu nhân được tôi tớ vây xung quanh vào cửa hàng, làm khách đến trước bất mãn.
Có bà tử rỗ đầy mặt còn làm như quen thuộc, nói với một vị phu nhân: “Ngươi cũng tới mua bột nước nhà này sao? Ta nói với ngươi, phấn nhà này tốt, còn rẻ! Dùng rất tốt, ngươi xem, có phải mặt ta trắng nõn lên nhiều hay không?” Nói rồi còn nghiêng mặt ra phía trước.
Khiến vị kia phu nhân dùng khăn che miệng, liên tục lui về phía sau.
Nhất thời trong cửa hàng trang hoàng tao nhã gà bay chó sủa, tiếng hét tranh nhau xếp hàng hết đợt này đến đợt khác.
Bạch thị cũng không đoán được là sẽ như thế này, nàng ta vội vàng gọi chưởng quầy đến hỏi: “Không phải đã dặn ngươi là hôm nay có khách quý sao? Sao không làm cửa hàng yên tĩnh để nghênh đón?”
Chưởng quầy khổ não nói: “Vài ngày nay mấy bà tử này tới mua không ít, đều là khách quen, còn tưởng mua nhiều là chuyện tốt, cho nên đón chào. Tiểu nhân đã dặn bọn họ hôm nay không buôn bán rồi, ai ngờ chân trước chân sau, bọn họ lại đến?”
Bạch thị banh mặt gọi người hầu nhanh chóng thanh toán, cuối cùng xô đẩy, xem như đã đuổi được những người này đi rồi.
Nhưng mấy vị phu nhân còn lại kinh hồn chưa định, nhìn son phấn đang cầm, trước mắt luôn thoáng qua mấy gương mặt đen vàng đầy nếp nhăn kia, còn có cả răng cửa ố vàng… Chỉ cần nghĩ đến chuyện dùng chung hộp phấn với những hương phụ thô bỉ đó, trong lòng ai cũng không thoải mái, nhớ lại ngôn luận “quả quýt” của Quỳnh Nương, mọi người mang đi so sánh, nghi ngờ loại mặt hàng rẻ này nhất định sẽ kém hơn.
Bạch thị cũng không hề đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ mang nụ cười trên mặt, mời các phu nhân cùng thưởng thức đồ ăn.
Nhưng lòng nàng ta lại trầm xuống, chắc chắn nhóm hương phụ vừa rồi là có người cố ý tìm tới —— Quỳnh Nương Thôi thị, nữ tử xuất thân trù nương này là một nhân vật ghê gớm!
Quỳnh Nương thảnh thơi thưởng thức lồng bánh bao xong rồi uống trà súc miệng, chuẩn bị về phủ.
Từ sau sáng sớm ngày hôm ấy, Lang Vương vẫn chưa về phủ, Quỳnh Nương thì lại cố gắng làm theo ý Lang Vương, giữa trưa nhanh chóng về phủ.
Còn Lang Vương muốn tức giận với nàng tới khi nào thì mời theo ý quân.
Nhưng hôm nay vừa về đến cửa phủ, nàng đã thấy thị vệ Thường Tiến tuỳ thân của Lang Vương đứng ở cửa dùng roi da phủi tro bụi trên giày.
Quỳnh Nương biết, phu quân nàng muốn ly mà chưa ly, cuối cùng cũng về phủ rồi.