Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 7


Nghĩ về người đó, cách một đời cũng cảm thấy đau đầu.
 
 
Quỳnh Nương không nghĩ tiếp nữa. Thiên kim tiểu thư Liễu gia đến nhanh mà đi cũng như một cơn gió. Trong chớp mắt, sân nhà nhỏ hẹp lại khôi phục sự thanh tĩnh ban đầu, chỉ còn lại Lưu thị đứng trên đầu cầu thẫn thờ nhìn xe ngựa dần khuất bên góc đường.
 

 
Quỳnh Nương thông cảm cho tâm trạng của Lưu thị, dù sao cũng là đứa con tự tay nuôi nấng. Lưu thị không phủi tay bỏ mặc con cho nha hoàn nhũ mẫu ở khắp mọi nơi như Nghiêu thị, tình cảm của hai mẫu thân với nữ nhi cũng dày mỏng khác nhau. Dù sao bà cũng không giống Nghiêu thị, Nghiêu thị biết Quỳnh Nương không phải con ruột là trái tim từ mẫu liền nguội lạnh.
 
 
Nàng bỏ hộp gỗ qua một bên, múc nước rửa mặt mang đến cho cha nương, cười hỏi: “Còn tưởng sẽ nấu cơm xong trước khi cha nương về cơ, vẫn là tay chân chậm chạp, sao hôm nay mọi người về sớm vậy?”
 
 
Nghe câu này, Truyền Bảo hưng phấn nói: “Còn không phải do diệu bút của Quỳnh Nương muội sao, có một sĩ tử đi ngang qua sạp hàng, vừa nhìn thấy bánh ngọt muội vẽ liền nói là kỳ tác, gọi bạn đến xem, cuối cùng có vài vị công tử hào phóng nói bánh ngọt này không thể mua lẻ tẻ, liền mua hết mấy đĩa đó luôn.”
 
 
Nghe vậy, Quỳnh Nương thả lỏng, nàng cười thật tươi. Vậy mà mua hết! Nàng mất cả một buổi sáng mới vẽ hoàn chỉnh cảnh sắc phố phường trấn Phù Dung lên cả đĩa bánh ngọt vuông vức, hơn nữa trên phố xá còn vẽ thêm cảnh quan sai báo tin vui, đưa thiếp mừng báo danh trạng nguyên.
 
 
Điềm tốt như vậy, sĩ tử nào không thiếu tiền thì chắc chắn sẽ mua để lấy may!
 

 
Lúc này Lưu thị cũng đã về, nghe vậy gương mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Tranh vẽ thật tinh xảo, chắc là mắt mỏi lắm rồi, nhưng mà những sĩ tử đó vẫn muốn mua, cha con tạm thời chưa đồng ý ngay, sợ cơ thể con không chịu nổi.”
 
 
Quỳnh Nương cười nói: “Đây là chuyện tốt, sao lại không đồng ý chứ? Tranh này chỉ dùng để hút khách hơn thôi, cũng không phải tác phẩm tinh xảo truyền lại cho đời sau gì cả. Nếu họ muốn thì mai con lại vẽ, ngày mai cha nương phải làm thêm nhiều bánh ngọt rồi.”
 
 
Buôn bán được tiền, lại mua thêm thịt, Lưu thị làm món sở trường là thịt hầm, người một nhà ngồi quây quần quanh bàn gỗ ăn cơm vừa nói vừa cười.
 
 
Kiếp trước Quỳnh Nương được dạy là lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, nhưng người nhà ngồi quây quần hoà thuận vui vẻ làm lòng nàng rất ấm áp, nàng cũng nói đùa theo vài câu.
 
 
Ăn cơm xong thì mặt trời chiều cũng đã chếch về phía tây, sau khi giúp nương rửa sạch bát đũa, Quỳnh Nương cắn quả chua đứng ở đầu tường nhìn vọng lại, xung quanh vùng sông nước, khói bếp nhà ai lượn lờ, xen lẫn mùi của các loại đồ ăn không kể hết. Những đứa trẻ nhỏ không mặc quần đuổi bắt cười đùa ở đầu cầu, dưới cầu buộc giun vào cọng rơm câu cua. Dưới hàng liễu rủ xuống bên đê, không biết cô nương nhà nào đang vụng trộm nhìn chàng thiếu niên nhà khác cách một dòng nước...
 
 
Quỳnh Nương giống một tiểu cô nương chân chính, tay đệm ở đầu tường, mỉm cười nhìn tất cả, không có lầu son tường cao cách trở, lần đầu tiên nàng cảm nhận được khói lửa nhân gian một cách chân thực, cảm nhận được nàng đã sống một cuộc sống đến nơi đến chốn một cách chân thực, cảm giác này vừa mới mẻ vừa thanh thản dễ chịu.
 
 
Chỉ là nàng không biết rằng nụ cười ngọt ngào dịu dàng này đã biến thành cảnh đẹp như mơ trong mắt người khác.
 
 
“Thượng huynh, đang nói đến cuốn kinh thứ ba, sao bỗng dưng lại im lặng?”
 

 
Đồng hương bên cạnh Thượng Vân Thiên giơ tay vỗ vai hắn, lúc này Thượng Vân Thiên đang đứng trước cửa sổ khách điếm mới lấy lại tinh thần.
 
 
Năm nay hắn mười bảy tuổi, đây là lần đầu tiên vào kinh thành đi thi, mẫu thân sợ hắn không có người chăm sóc nên đặc biệt sắp xếp một sĩ tử đồng hương Phương Đạt đi thi cùng để thuận tiện giúp đỡ chút ít.
 
 
Chi phí ăn mặc trong kinh thành quá cao so với nơi khác, vì vậy hai người giống đại đa số những sĩ tử kia, tạm thời dừng lại ở vùng sông nước Phù Dung để chuẩn bị thi, đợi đến ngày thi mới cấp tốc tới kinh thành.
 
 
Đêm nay, hai người ăn tối xong, nhàn rỗi không có việc gì làm liền đứng dựa trước cửa quán rượu sát vách, mượn ánh sáng của đèn lồng treo cao để ôn tập bài vở, chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
 
 
Ai biết đang đọc dở, Thượng Vân Thiên tự dưng bất động, Phương Đạt lần theo ánh mắt của hắn, chỉ nhìn thấy gáy của Quỳnh Nương đang từ đầu tường rời đi.
 
 
Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nhìn dáng dấp yểu điệu kia cũng đủ thấy là một vị mỹ nhân, hắn bèn cười đùa: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc(1), Thượng huynh tài học không tầm thường, lại còn lo không đỗ đạt không cưới được giai nhân ngưỡng mộ trong lòng sao?"
 
(1) Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc.
 
Vừa nãy Thượng Vân Thiên vô ý thoáng nhìn qua mới bị nụ cười ngọt ngào của tiểu nương ở đầu tường làm cho say mê, bất tri bất giác thất thần. Lúc này bị bắt quả tang, thiếu niên chính trực ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ tim đập, hắn vội vàng phất tay nói bản thân chỉ vào kinh thành thử một lần thôi, không nghĩ tới chuyện may mắn đỗ đạt.
 
 
Hai người nói cười một lúc, Phương Đạt lấy ra một gói giấy: “Hôm nay Trịnh cử nhân mua một đĩa bánh ngọt lớn, trên bánh vẽ cảnh báo tin vui đỗ đạt. Quan hệ của hắn và ta rất tốt, hắn đặc biệt phần cho ta hai miếng ăn lấy may, bây giờ cùng ăn với huynh.”
 
 
Nói rồi hắn mở bao giấy ra, tuy trên bánh ngọt chỉ là một phần cảnh đường phố, nhưng từng mái nhà rặng liễu đều được vẽ rất tinh tế tỉ mỉ, thật khó tưởng tượng được người làm bánh ngọt có tay nghề tại thôn nhỏ này lại tinh thông vẽ màu như vậy. Chẳng trách người ta thường nói dưới chân thiên tử ngoạ hổ tàng long, dù là một vùng sông nước tiếp giáp kinh thành cũng có cao nhân thế ngoại.
 
 
Thượng Vân Thiên xưa nay thích hội hoạ, hắn cầm bánh ngọt ngắm nghía một lúc lâu, không nỡ cho vào miệng. Thấy hắn si mê như vậy, Phương Đạt cười lớn: “Mau ăn đi, trời thì nóng, bánh ngọt này dù có đẹp cũng sẽ mốc lên mất. Nghe nói ngày mai bọn họ sẽ đến sạp bán bánh ngọt đặt hàng trước, nếu huynh thích thì cùng đến xem náo nhiệt đi.”
 
 
Thượng Vân Thiên vui vẻ đồng ý, lúc này tiểu nhị dưới lầu mang một bái thiếp đến, nói ban ngày lúc hai người ra ngoài, có một tiểu thư ngồi xe ngựa hoa lệ sai nha hoàn đem đến, còn tặng một hộp nhân sâm cho Thượng Vân Thiên huyện Mậu Tài.
 
 
Thượng Vân Thiên nghi ngờ nhận lấy bái thiếp có hương hoa, mở ra đọc thấy chữ nhỏ đoan trang thanh tú, nói bản thân là tiểu thư Liễu gia của kinh thành, khuê tự Bình Xuyên, gần đây nghe đại ca Liễu Tương Cư nói nhi tử của gia sư tiên sinh là Thượng Vân Thiên ít ngày nữa sẽ tới kinh thành đi thi. Nàng thay đại ca chuẩn bị một phần lễ, mong Thượng công tử vui lòng nhận cho vân vân.
 
 
Thượng Vân Thiên đọc mà nhăn mày, cảm thấy hơi mâu thuẫn với vị Liễu tiểu thư này, nữ nhi con quan vốn không nên hành sự ngả ngớn càn rỡ như vậy, ngay cả mặt mũi còn chưa nhìn qua, làm sao đã tuỳ tiện thăm hỏi?
 
 
Phương Đạt bên cạnh nhìn thấy rễ sâm to, cực kì hâm mộ: “Ta nói Thượng huynh có diễm phúc mà, thiên kim tiểu thư kinh thành cũng đặc biệt tới gặp huynh, đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ!”
 
 
Lúc nói chuyện, Thượng Vân Thiên đã xé bái thiếp thành từng mảnh, nghiêm mặt nói: “Phương huynh nói năng cẩn thận, danh dự của tiểu thư quan gia đâu thể để chúng ta vấy bẩn, đúng là phụ thân ta từng làm gia sư của Liễu gia, không hiểu sao vị tiểu thư này lại biết được, có lẽ nàng ấy nhận uỷ thác của huynh trưởng rồi thuận đường đem qua. Chắc do tuổi tác còn nhỏ, không biết chuyện tự tay viết thư cho nam tử là không ổn, cho nên ta với ngươi im lặng là vàng, thay vị tiểu thư này chu toàn chút ít, những lời này chỉ chúng ta biết, không thể truyền ra ngoài!”
 

 
Phương Đạt bị dặn dò mà á khẩu không biết nói gì, chỉ đành lắc đầu cười: “Thượng huynh đúng là quân tử, vừa nãy là ta lỗ mãng, ôi, nữ tử nào sau này gả cho huynh đúng là có phúc!” Hai người cười nói một hồi rồi tắt đèn nghỉ ngơi.
 
 
Đến ngày hôm sau, hai người không ăn sáng ở khách điếm mà tản bộ đến trước sạp bánh ngọt của Thôi gia ở đầu đường luôn.
 
 
Vốn tưởng hai người đã đến sớm rồi, không ngờ người ta đã chen chúc xô đẩy trước sạp nhỏ, đã có không ít cử nhân đến để dùng bánh trà, thuận tiện gặp vị cao nhân đã vẽ lên bánh ngọt hôm qua.
 
 
Nhưng mà đợi thời gian khoảng một chén trà cũng chỉ có đôi phu thê đó ra vào bận rộn trước sạp, không thấy bánh ngọt có hoa văn được bưng đến.
 
 
Có người sốt ruột không kiên nhẫn lên tiếng hỏi, vị lão bản họ Thôi mới cười nói, lát nữa sẽ đem đến.
 
 
Quả nhiên, không lâu sau, một thiếu niên cường tráng tay bê mâm bước nhanh tới.
 
 
Không đợi mâm được để lên giá, mọi người đã hô hào xúm lại. Chắc là do thời gian gấp rút nên hôm nay chỉ có mười miếng bạch ngọc cao. Trên bánh ngọt không phải cảnh phố phường mà là tranh hoa cỏ chim muông.
 
 
Phàm là người học sơ qua hội hoạ có lối vẽ tinh vi tỉ mỉ đều biết, lúc vẽ tranh, điều thử thách người nhất chính là vẽ chim muông. Vật sống linh động, lông cánh bay lượn. Nếu không có bản lĩnh và thiên phú thì sẽ không có cách nào diễn tả hết sự sống động đó lên trên giấy. Huống chi là vẽ tranh trên bánh ngọt chứ không phải giấy Tuyên Thành bằng phẳng nhẵn nhụi, càng thử thách lực cổ tay của người vẽ.
 
 
Nhưng vị cao nhân không biết tên này lại múa bút quen tay, hoàng anh uyển chuyển đầu cành, hỉ thước đậu trên cây báo tin vui, uyên ương nô đùa trong nước... Mười miếng bánh ngọt không vẽ giống nhau, nhưng miếng nào cũng khiến người yêu hội hoạ nhìn không rời mắt.
 
 
Ít nhất là Thượng Vân Thiên có một xúc động muốn mua hết chỗ bánh ngọt này bỏ vào túi. Nhưng hắn vừa hỏi giá, hán tử bày sạp còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đem bánh ngọt đến đã giành nói trước: “Bánh ngọt này dùng gạo nếp thượng thừa làm ra, nước làm bột được ngâm với tổ yến thượng phẩm, cực kì bổ dưỡng. Cho nên một lượng bạc một miếng, giới hạn chỉ có mười miếng, hàng ít không đợi người. Khách quan nào muốn mua thì mau mau quyết định!”
 
 
Hắn vừa thốt ra những lời này, phu thê bán bánh ngọt bên cạnh đã bị doạ đến nỗi run cầm cập, chài cán bột làm mì vằn thắn trong tay Lưu thị sắp bay ra ngoài đến nơi. Bà thật sự muốn gõ mở sọ não của nhi tử ra nhìn xem, có phải lúc rửa mặt bị nước vào rồi không? Một lượng bạc một miếng bánh ngọt? Sao hắn không cầm dao phay ra đường cướp bóc luôn đi?
 
 
Quả nhiên, trong đám đông có người cười nhạo: “Tiểu huynh đệ thật biết khoác lác! Cái sạp ngoài trời này của các người lấy đâu ra tổ yến cực phẩm? Thực sự muốn tiền đến điên rồi à?”
 
 
Nghe xong, Thôi Truyền Bảo ung dung lấy ra một nồi đất nhỏ từ khay bánh ngọt bên cạnh, mở nắp ra, trong nồi là nước canh vàng óng ánh lay động theo cẩu kỷ táo đỏ, rất đẹp mắt.
 
 
Hắn nâng chén nói: “Nước suối làm bột mì được ngâm với tổ yến ở trong chén trà này. Xin hỏi vị nào nhận biết được tổ yến, nếm thử là biết.”
 
 
Trịnh cử nhân mua bánh ngọt hôm qua có gia thế xa hoa lập tức đứng ra. Thôi Truyền Bảo rót một chén cho hắn nếm thử, hắn uống vài hớp rồi gật đầu nói: “Giống hệt hương vị tổ yến thượng phẩm nhà ta gom từ bờ biển về, quả nhiên là cực phẩm. Kỹ thuật nấu lão luyện, phối hợp giữa nhựa cây hoa đào và mộc nhĩ trắng, không tầm thường, tuyệt đối không phải cách nấu của nơi thôn quê!”
 
 
Các vị cử nhân ở chung đã nhiều ngày, đều biết vị Trịnh cử nhân này là phú hộ không thiếu bạc, rất chú ý chi phí ăn mặc, nghe hắn nói vậy, ngờ vực liền tan hết. Có điều dù cho là hàng thật giá thật đi chăng nữa thì một lượng bạc một miếng bánh ngọt thật sự là người bình thường cũng khó mua được. Vì vậy cùng ngắm nghía một hồi rồi ai nấy tản đi.
 
 
Tuy vị Trịnh cử nhân kia cũng thích bánh ngọt tinh xảo, nhưng hôm qua hắn đã vung tay mua hết rồi, nếu hôm nay lại bao trọn thì khó tránh khỏi hiềm nghi phô trương lụn bại, vì vậy hôm nay hắn chỉ định mua một miếng cho đỡ hiếu kì, cũng để đám đồng niên hâm mộ.
 
 
Nhưng dù bán được một miếng thì giá tiền một lượng bạc một miếng cũng đủ để mua hơn một trăm cái bánh gạo nếp rồi. Phu thê Thôi gia nghe xong lập tức chuyển sầu thành vui. Lưu thị nghĩ, chắc chắn nhi tử đầu gỗ không nghĩ ra lối buôn bán này, có lẽ là chủ ý của Quỳnh Nương. Bán hàng xong, bà sẽ dọn sạp sớm, ra hàng vải chọn lấy vài cuộn vải vóc tươi sáng may xiêm y cho Quỳnh Nương.
 
 
Cũng muốn để Liễu gia biết, Thôi gia không cần Liễu gia chu cấp cũng có áo hoa để mặc, miễn cho người Liễu gia đến chọc cho nữ nhi rơi nước mắt.
 
 
Nhưng đúng vào lúc này, một hào nô mặc y phục xa xỉ nói: “Gói mười miếng bạch ngọc cao này lại, chủ tử nhà ta mua hết.”