Nghe thấy Thường Tiến thúc giục, Quỳnh Nương không thể trì hoãn, vội vàng nói với Lưu thị: “Nương, hôn nhân này con không đáp ứng, người bảo vị thư sinh này đừng vội nói bậy với người ngoài, nếu không chẳng phải thanh danh của nữ nhi sẽ mất trên tay hắn sao?”
Thượng Vân Thiên ở bên cạnh cũng nghe thấy lời Quỳnh Nương, nhất thời sắc mặt biến đổi, đỏ bừng lên.
Quỳnh Nương không có thời gian so đo với hắn, dưới sự thúc giục của Thường Tiến, nàng nhấc váy xuống sườn núi lên xe ngựa.
Có điều hiển nhiên đường về không có bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái lúc đi. Vương gia cưỡi ngựa thảnh thơi đi trước lúc này lại như đói bụng vậy, quất roi vào mông ngựa vài cái chạy về vương phủ trước.
Xe ngựa Quỳnh Nương ngồi có nồi niêu bát đũa mọi thứ để phục vụ Vương gia nên không thể đi nhanh được. Tuy chủ tử đi trước nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi theo sau.
Đến trước viện biệt quán, Quỳnh Nương vừa xuống xe đã thấy một chiếc xe ngựa treo bảng quan dừng trước biệt quán.
Lên bậc thềm, vẻ mặt quản gia Sở Thịnh căng thẳng khó có thể hình dung, trừng mắt nhìn nàng nói: “Vương gia mời cô nương đến sảnh ngoài.”
Quỳnh Nương ở biệt quán mấy ngày, biết sảnh ngoài là nơi tiếp khách. Nếu Lang Vương đơn thuần chỉ muốn khiển trách nàng, tuyệt đối sẽ không chọn sảnh ngoài.
Nàng nghĩ ngợi, nhớ tới xe ngựa nhìn thấy vừa nãy, thấy nhất định là người bảo lãnh đại ca Liễu Tương Cư mời đã đến rồi. Vì thế nàng về phòng ôm túi vải đựng tiền sau đó đi ra sảnh ngoài.
Tới sảnh ngoài, quả nhiên thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, cũng là người quen kiếp trước của nàng - ngự sử đương triều Hồ Liễn Hồ đại nhân.
Vị này cương trực công chính, danh xưng bút sắt. Năm đó Lịch Huyện lũ lụt, một chiếc bút lưu loát cả đêm viết ba quyển tấu chương lớn, liệt kê đủ loại tội trạng bất kính của Sở Tà. Cho nên năm đó Sở Tà khởi binh, có người ngờ vực lời văn của Hồ đại nhân khiến tặc tử kia không còn mặt mũi nào nữa mới thẹn quá hoá giận tạo phản.
Tuy cách nói này bị nghi là thổi phồng khoa trương nhưng bởi vậy có thể thấy được, Hồ đại nhân là người lợi hại không thể cắn. Đại ca không biết ẩn tình kiếp trước, lại mời ông đến đối phó với Giang Đông Vương, đúng là trời sinh một đôi đất dựng một cặp, có thể nói là oan gia lương xứng.
Sắc mặt Lang Vương u ám, hai tròng mắt như thấm băng sương ngàn năm. Mà bây giờ Hồ đại nhân ngồi trong phòng khách như vừa mới thao thao bất tuyệt một phen, cầm tách trà uống một hơi mạnh, sắc mặt cũng thâm trầm, thấy Quỳnh Nương tiến vào mới hoãn sắc mặt: “Ngươi là nghĩa muội Thôi Quỳnh Nương của Liễu thị vệ trưởng?”
Quỳnh Nương gật đầu, không nói ra tên “Tương Quỳnh”, tránh giống tên Liễu Tương Cư, khiến người ta đoán được quan hệ thật của hai người bọn họ.
“Lúc trước huynh trưởng ngươi đâm hỏng xe ngựa Lang Vương, định giá năm ngàn lượng, có chuyện này không?”
Quỳnh Nương gật đầu, cúc lễ nói với Hồ đại nhân: “Là huynh trưởng quá mức lỗ mãng, va phải Lang Vương, cho nên Quỳnh Nương tình nguyện vào biệt quán giúp việc bếp núc để đền tiền xe. Lúc ấy đã nói với quản gia, gom đủ năm ngàn lượng thì thanh toán xong, có thể về nhà…”
Nói rồi nàng móc bao vải từ ống tay áo ra, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Lang Vương.
“Đây là năm ngàn lượng họ hàng Quỳnh Nương tích cóp được, mời Lang Vương kiểm tra và nhận.”
Lang Vương giương mắt nhìn, mấy tờ ngân phiếu và bạc vụn đều bày biện chỉnh tề, một nếp gấp cũng chẳng có, không biết tiểu nương đêm dài dưới đèn vuốt bao nhiêu lần mà sáng sớm đã có chuẩn bị.
Một khắc đó, Lang Vương có cảm giác kích động muốn bóp chặt cổ tiểu nương này ép hỏi, vì sao trước nay trong lòng nàng không có hắn, chẳng lẽ hắn còn không so được với tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia sao…
Nhưng hắn đường đường là Giang Đông Vương, tất nhiên có tôn nghiêm của bản thân.
Một tiểu nương chợ búa thể hiện rõ sự khinh thường với hắn, tổn hại thiện ý của hắn mấy ngày qua, còn để đao bút trước mặt vạn tuế gia chạy đến chỗ hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Nếu cứ bắt nàng ở lại, đó là gọt đi thể diện của hắn, khuyết đi khí cốt nam nhi.
Hắn rũ mi nói: “Nếu ngươi đã có thân thích hào sảng như Liễu thị vệ trưởng và Hồ đại nhân thì nên nhắc đến sớm, bổn vương không dám mời tiểu thư tới bếp làm loại chuyện thô ráp này.”
Khác với suy đoán của Quỳnh Nương là Lang Vương sẽ nổi trận lôi đình, không thèm nói lý. Nhưng lúc này Lang Vương nhàn nhạt, bình thản nói chuyện, không ngang ngược ngạo mạn như lúc ở sân Thôi gia.
Xem ra người bảo lãnh đại ca mời đến thực sự trấn trụ được Vương gia ngang ngược kiêu ngạo. Quỳnh Nương nắm chắc, tức khắc buông lỏng, cũng khách khí trả lời Vương gia vài câu rồi đi dọn đồ.
Đồ của nàng ở đây không nhiều lắm, dọn một bọc nhỏ là có thể đi rồi. Sau đó trở lại sảnh ngoài cảm tạ Vương gia quan tâm mấy ngày nay, nàng mở miệng nói: “Tạm biệt từ đây, không dám trì hoãn thời gian của Vương gia.”
Lang Vương vẫn không nói gì, thậm chí cũng chẳng liếc nàng một cái, chỉ là lúc Hồ đại nhân ra sảnh ngoài trước, nàng cũng đứng dậy chuẩn bị đi, hắn đứng phía sau nàng, giọng điệu bình tĩnh: “Quỳnh Nương, sẽ có một ngày bổn vương khiến nàng hối hận.”
Bước chân Quỳnh Nương hơi ngừng lại, trong lúc hoảng hốt, nàng cảm thấy lời này thật quen thuộc, dường như lại quay về yến hội nào đó của kiếp trước, cùng người đang say rượu ngăn cách trong một góc hành lang dài.
Khi đó hắn nâng cằm nàng, nói với nàng lời tương tự.
Xem ra tuy sống lại một đời nhưng vị Vương gia này vẫn không thay đổi chút nào, vẫn không chịu đựng được sự từ chối của nàng.
Chẳng qua Quỳnh Nương cho rằng đây là tật xấu đã quen, phải sửa.
Theo như kiếp trước, hắn ở lại kinh thành không lâu lắm. Lúc quấn vào bê bối khoa cử bán chức quan, vị Giang Đông Vương này liền cuốn gói quay lại Giang Đông.
Từ nay về sau, nàng là một tiểu nương chợ búa, phân chia ranh giới rõ ràng với vị quan to trong triều này, đường ai nấy đi.
Hồ đại nhân bảo tiện thể đưa nàng về Thôi gia, bảo nàng ngồi lên xe ngựa của ông. Quỳnh Nương cũng không khách khí, lên xe ngựa Hồ đại nhân, đại nhân cưỡi ngựa đưa về.
Quản gia Sở Thịnh tiễn Hồ đại nhân và tiểu trù nương vốn là của nhà mình đi. Đầu tiên là nghĩ đến chuyện đồ ăn hôm nay ai làm, sau đó lại phát giác Vương gia ở đại sảnh một lúc lâu rồi cũng không có động tĩnh, hình như có chút không đúng, bèn xoay người về sảnh ngoài.
Vừa ngẩng đầu đã bị doạ phát khiếp, ngân phiếu đã bị xé thành từng mảnh, bạc rơi trên mặt đất. Mà chén trà Vương gia đang cầm trong tay đã chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ đâm vào tay Vương gia, máu tươi như dòng suối uốn lượn tí tách chảy xuống.
“Vương gia, có tức giận thì nói ra, sao lại chà đạp bản thân như vậy?” Sở Thịnh nhìn Vương gia lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng ông thật lòng yêu thương tiểu chủ công của mình.
Dù sao cũng đang tuổi trẻ khí thịnh, mới mười chín tuổi, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo trước mặt hoàng đế, đâu thể chịu nổi cơn giận liên hoàn này? Vừa nãy ông nghe Thường Tiến nói về tình hình ban ngày ra ngoài, tiểu nương quá là đáng giận, thơm thối gì đều đến vào một ngày, rõ là muốn làm Vương gia nhà ông tức chết!
Nhưng Lang Vương vẫn không nhúc nhích, dường như người bị thương không phải hắn.
Sở Thịnh biết chủ tử bị chuyện của tiểu nương làm cho tức đến tích tụ vào tâm, không phát tiết được. Ông vội vàng gọi người đi lấy nhíp, chậu nước và vải trắng, vừa sai người hầu xử lý miệng vết thương cho Lang Vương vừa tự trách nói: “Do nô tài làm việc chưa tận lực, trước đó không nên hứa ngày về với tiểu nương kia, biến năm ngàn lượng kia thành cho vay nặng lãi, khiến nàng có trả cũng không trả hết.”
Sở Tà vẫn không nói gì, nhưng hắn biết rõ, tiểu nương này lập kế hoạch lâu rồi, vừa tìm tài tử vừa để đại ca ngày xưa gom tiền bảo lãnh cho nàng.
Chỉ đợi chuộc thân xong là về nhà xuất giá. Tâm cơ kín đáo như vậy, văn tự làm sao ngăn được?
Lúc nhỏ tiểu nương này nuôi ở Liễu gia, có cái thanh cao của dòng dõi thư hương, chắc là khinh thường phiên vương đất khách như hắn lắm? Buồn cười vậy mà hắn lại cho rằng nàng sẽ động tâm với hắn, sẽ không từ chối ý tốt của hắn rằng hắn không quan tâm đến chuyện lưu lạc chợ búa của nàng.
Hoá ra hắn đã xem thường nàng, càng xem trọng bản thân.
Vẫn là quyền thế không đủ… Mắt Lang Vương dần trở nên u ám âm trầm.
Tính hắn nhàn tản ẩn dật, trừ lúc tác chiến dũng mãnh ra thì bình thường không theo đuổi gì. Cũng do cuộc đời Lang Vương quá mức thuận lợi, mẫu thân nuông chiều, phụ thân cũng không khắc nghiệt quản giáo. Văn chương võ nghệ đều là thiên phú dị bẩm, suy một ra ba. Mà nữ sắc cũng có hạ nhân chuẩn bị tốt rồi, không cần theo đuổi.
Con cưng ấy mà, tuy là người thông tuệ nhưng cũng dễ dàng bị nuôi sai học cái xấu, càng không chấp nhận được một chút thất bại.
Nhưng lần đầu tiên hắn chủ động theo đuổi nữ tử trong đời mà lại rơi vào kết cục không hề phòng bị như vậy, phẫn hận trong lòng khó nói ra, nội tâm quay vòng, lửa giận bừng bừng mà trước nay chưa từng có dần dần bốc lên.
Quản gia Sở Thịnh thấy người hầu băng bó vết thương tốt rồi, không nói gì thêm, chỉ mang theo người bưng chậu nước cẩn thận lui ra ngoài, chỉ còn một mình Sở Tà bao phủ trong ánh nắng dần dần rút ra khỏi phòng tối…
Lại nói Quỳnh Nương ngồi xe ngựa từ biệt quán, còn chưa đến nhà đã thấy Liễu Tương Cư đánh xe ngựa chờ bên đường.
Thấy xe ngựa của Hồ đại nhân đi tới, thiếu niên nhanh xuống ngựa cảm tạ Hồ đại nhân, nói hắn đưa nghĩa muội về nhà là được rồi, không dám làm phiền Hồ đại nhân nữa.
Hắn đưa nàng về rồi sẽ đích thân đến phủ Hồ đại nhân trả lại xe ngựa.
Tất nhiên Hồ đại nhân đáp ứng, mang theo người hầu cưỡi ngựa đi trước một bước.
Quỳnh Nương nhô đầu ra cười với Liễu Tương Cư: “Đại ca, lát nữa về nhà muội làm thịt nướng cho huynh ăn được không?”
Liễu Tương Cư xoay người lên ngựa, cười lắc đầu nói: “Mấy ngày nay nấu cơm không đã nghiền sao, sao về còn muốn nấu nữa?”
Quỳnh Nương cười nói: “Chắc huynh không tin, bây giờ muội nấu cơm còn ngon hơn Triệu bà tử trong phủ đại ca đó.”
Triệu bà tử là trù nương của Liễu phủ, Liễu Tương Cư và Quỳnh Nương đều uống canh bà làm mà lớn lên. Nhưng bây giờ Quỳnh Nương nhắc đến người hai người họ quen biết, lại phân “nhà huynh nhà muội”.
Người nói vô tình người nghe có ý, Liễu Tương Cư hơi chua xót trong lòng, chỉ hận trời xanh trêu cợt, cha nương hồ đồ, muội muội không phải thân sinh thì thế nào, sao có thể đưa nàng ra ngoài được?
Lúc tới dưới chân Hoàng Sơn, từ xa Liễu Tương Cư đã thấy căn nhà cũ nát chưa sửa chữa chỉnh tề trên sườn núi, không khỏi nhăn mày: “Không phải lúc trước ở trấn Phù Dung sao, đang tốt sao lại tới nơi này?”
Quỳnh Nương thấy nơi đó rồi, sửa sang váy áo, xách theo cái bọc xuống xe ngựa nói: “Cha nương mới bàn chuyện mở cửa hàng, sửa sang chỉnh tề rồi sẽ mở cửa hàng ở đây, tốt hơn cảnh bày quán dãi nắng dầm mưa ở đầu đường lúc trước nhiều.”
Liễu Tương Cư nhớ đến thân phận thương nhân bây giờ của muội muội lại chau mày, hắn nghĩ lát nữa nhất định phải đề cập với phu phụ Thôi gia. Quỳnh Nương không giống những nữ tử sinh ra và lớn lên ở phường chợ búa, tuyệt đối không thể để nàng xuất đầu lộ diện bán trà bên đường được, nếu không sau này tìm người trong sạch xứng đôi thế nào…
Nghĩ đến chuyện này, lại nhớ đến vị muội muội Bình Xuyên trong phủ nhà mình, bởi vì chuyện chung thân mà mấy ngày nay ồn ào làm loạn với mẫu thân, hắn lại cảm thấy đau đầu.
Lúc Quỳnh Nương lên dốc thoải, phu phụ Thôi gia cực kỳ vui mừng —— nữ nhi vừa mới đi sao đã trở lại rồi?