Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 144


Quỳnh Nương nghe vậy hốc mắt nhuốm lệ, lão Lang Vương đúng là làm được chuyện một đời một kiếp chỉ có hai người.
 
Có điều nàng cũng buồn bực, nếu công công của mình sủng ái bà bà như thế, thì vì sao Thái Hậu lại nói vậy? Nếu không phải so sánh, theo nàng thấy, trước khi thành hôn Lang Vương truỵ lạc như vậy, ngược lại không bằng công công giữ mình trong sạch từ trẻ.
 
Ôm nghi vấn như vậy, Quỳnh Nương hỏi thêm về chuyện của công công Sở Quy Nông. Sở Tà nghi ngờ nàng cố ý lấy phụ thân bắt bẻ hắn, hắn bèn nhéo mũi nàng: “Hỏi nhiều như vậy là ghét bổn vương làm không bằng phụ thân à? Bổn vương cũng đủ sủng nàng đấy thôi, còn hếch mũi lên mặt!”

 
Quỳnh Nương lại không cảm thấy Lang Vương khai ân cái gì, nàng chớp mi cong, vểnh khóe miệng nói: “Ban đầu giống Công Tôn nhị cô nương, muốn một mình thanh nhàn tự tại, nhiều nhất là tìm một nữ tế tới cửa, nếu không phải Vương gia cầu khẩn thì đúng là ta không gả đâu!”
 
Nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt, đúng là tiểu cô nương đanh đá có lý không tha ai ở khu vực săn bắn trong trí nhớ của hắn.
 
Có điều bây giờ tiểu cô nương làm hắn tức giận đến nỗi muốn đánh người lúc ấy lại trở thành nương của hài nhi hắn. Chẳng qua làm nương rất không thành thật, gần đây lại kết giao với Công Tôn nhị không làm việc theo lẽ thường, suy nghĩ cũng dần lung lay.
 
Cho nên Sở Tà nghĩ, để Liễu Tương Cư nghiêm trang kia thu yêu nghiệt Công Tôn nhị lại cũng không tồi, tránh cho ngày ngày tìm Vương phi của mình, dạy hư nương của hài nhi hắn.
 
Quỳnh Nương có thai đúng vào thời điểm tốt, sắp đến đầu xuân, thời tiết dần ấm lên là có thể ra ngoài đi lại.
 
Ăn uống tiệc rượu linh đình khó tránh được tiếng người ồn ào, nàng dần nhiều tháng, bụng bắt đầu khẽ nhúc nhích, sợ tiếng nói chuyện làm thai nhi kinh hách nên tận lực không đi.
 
Nhưng thỉnh thoảng có tiệc trà thanh nhã thì vẫn đi, có thể gặp các phu nhân có thai giống mình ở tiệc trà, mọi người tán gẫu cũng có thể giảm bớt tâm trạng không tốt khi mang thai.
 

Trong văn võ cả triều, quan hệ của nàng và phu nhân Lễ Bộ thị lang là tốt nhất.
 
Một là bởi vì phu nhân Lễ Bộ thị lang là khách hàng quen của Tố Tâm Trai. Tố Tâm Trai có thể nổi danh kinh thành, công của phu nhân ấy không thể không có.
 
Một nguyên nhân khác cũng là, phu nhân này biết cách làm người, thị lang đại nhân càng biết cách làm người. Cho nên trước kia lúc người khác đều bỏ đá xuống giếng với Lang Vương, tuy đôi phu thê này không nói chuyện với Lang Vương nhưng cũng không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, điểm này Quỳnh Nương thấy rất đáng quý.
 
Vì vậy mỗi lần thị lang phu nhân cho mời, nếu không có việc gì thì nàng sẽ vui vẻ dự tiệc.
 
Tiệc trà hôm nay là trà xuân quê hương của thị lang phu nhân, qua mùa đông cây trà đã dày dạn gió sương, mầm nảy vào cơn gió đầu tiên của mùa xuân, thịt lá đầy đặn, mang theo một vị ngọt khác với các loại trà đắng khác, được các phu nhân hoan nghênh nhất.
 
Thị lang phu nhân còn cẩn thận chuẩn bị hồng trà đậm nhạt vừa phải cho vài vị phu nhân có thai, tránh cho thai nhi trong bụng uống vui vẻ làm ồn mẫu thân.
 
Có lẽ là hơi thở tốt đẹp của đầu xuân làm tinh thần phấn chấn, rất nhiều phu nhân lâu rồi chưa ra ngoài cũng đều lộ mặt, hiện giờ An Nghiệp Vương phi Vân Hi cũng tính là một người trong đó.

 
Cuối cùng tiền Thái Tử Lưu Hi nghe lời ngoại tổ phụ dừng bước khỏi con đường tìm chết. Chịu đựng ngày đông giá rét, Lưu Hi mất ngôi vị Thái Tử cuối cùng cũng lấy được từ tâm của phụ hoàng, tuy phong quang không còn nhưng cũng rời xa đầu sóng ngọn gió.
 
Thân là An Nghiệp Vương phi, Vân Hi cũng được tự do, cuối cùng cũng có thể xuất phủ xã giao, uống trà nói chuyện phiếm với mọi người.
 
Nhưng mà Quỳnh Nương thấy hình như Vân Hi có chuyện muốn nói với mình.
 
Vì thế sau khi uống một chén trà, Quỳnh Nương lấy cớ mệt mỏi đến lầu các sườn tây nghỉ ngơi.
 
Không lâu sau bèn nghe dưới lầu có người nói là An Nghiệp Vương phi muốn nói chuyện phiếm với Lang Vương phi.
 
Quỳnh Nương dựa ngồi trên giường mềm của gác mái tán gẫu thi hoạ với Vân Hi Vương phi một lúc lâu.
 
Cuối cùng Vân Hi cho người hầu lui, ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu mới nói: “Chàng ấy… thật sự muốn thú tiểu thư Công Tôn gia làm thê?”
 
Lần trước Lang Vương dẫn người đến Long gia làm loạn, coi như là ai ai cũng biết. Hồ đại nhân đao bút có quan hệ tốt với Long đại nhân càng không quan tâm, tàn nhẫn tham tấu Lang Vương.
 
Nhưng Lang Vương cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, muội muội của thuộc hạ mình há có thể để người ta chiếm tiện nghi? Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau, chẳng lẽ Long gia hắn coi trọng ai, người khác phải nhường cho hắn sao?
 
Cuối cùng vạn tuế phải giảng hoà chuyện nhỏ vụn vặt này, cũng cảm khái người có tình trong thiên hạ cuối cùng sẽ trở thành một nhà, xem như không giải quyết được gì.
 
Nhưng Vân Hi nghe nói vậy trong lòng trăm vị tạp trần. Tuy là nàng cô phụ tình nghĩa hai người trước, đã gả đi rồi, nhưng nghe nói tình lang ngày xưa có ý trung nhân, trong lòng không thoải mái lắm.
 
Nói chung là thống khổ trong hôn nhân không theo tâm ý vẫn có thể chịu đựng, nhưng tới hiện thực lại là dày vò ngày qua ngày.
 
Vân Hi vào phủ Thái Tử rồi mới nhận ra sự khổ sở của cuộc sống này.
 
Trước nay nàng là người hứng thú cao nhã, tuy rằng Liễu Tương Cư mà nàng luyến mộ không phải tài tử nhưng phẩm vị không tầm thường. Mỗi lần nàng thảo luận thơ từ ca phú, hắn luôn kiên nhẫn lắng nghe, chính là loại chuyên chú trong mắt trong lòng chỉ có nàng này làm lòng nàng mềm mại. Nam tử như vậy, nhìn một cái cũng khiến nàng đỏ mặt.
 
Nhưng ngược lại, thân thể bị tửu sắc đào khoét của Thái Tử vô cùng gầy yếu, toàn thân chẳng có chỗ thắng được ai. Đêm tên hôn đầu tiên, cái loại cảm giác khuất nhục bị người xa lạ xâm phạm này làm Vân Hi rất phản cảm với chuyện phu thê.
 
Thêm nữa Thái Tử ghét bỏ Vân Hi không phóng khoáng nên đi tìm thị thiếp trong phủ hưởng lạc, Vân Hi được thanh nhàn. Nhưng sau khi Lưu Hi thất thế, bị phế ngôi vị Thái Tử, sự hy sinh trái lương tâm gả vào hoàng thất của Vân Hi cũng hoàn toàn vô nghĩa.
 
Trong cuộc hôn nhân vô vọng này chợt nghe được tin tức Liễu Tương Cư đã có người mới, lòng bị đả kích. Vì thế hôm nay thấy Quỳnh Nương, nàng muốn hỏi đến cùng.

 
Quỳnh Nương nghĩ ngợi, nói thật ra là Công Tôn nhị cô nương chỉ nghĩa khí giúp đại ca thoát vây thôi.
 
Vân Hi nghe xong chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: “Thật ra, nếu chàng phải thú Công Tôn nhị cô nương cũng tốt đúng không?”
 
Quỳnh Nương nhướng mày hỏi: “Vì sao?”
 
Vân Hi thở dài: “Nói lời trong lòng, chàng ấy thú người thật lòng đối tốt với chàng ấy, ta mừng, nhưng chàng ấy thú người chàng ấy không thích, lòng ta cũng dễ chịu đôi chút…”
 
Vân Hi biết, Quỳnh Nương tuyệt đối sẽ không nói chuyện các nàng thầm tán gẫu đến tai người khác, cho nên lúc này mới nói lời thật tâm bị đè nén trong lòng từ lâu.
 
Nhưng Quỳnh Nương nghe vậy không thoải mái lắm, nàng hỏi: “Tại sao An Nghiệp Vương phi lại cho rằng Công Tôn nhị cô nương không phải người ca ca ta thật lòng thích?”
 
An Nghiệp Vương phi không trả lời, chỉ cười, cáo từ Quỳnh Nương rồi rời đi, nhưng lời kia không nói cũng hiểu.
 
Nói thật, cả kinh thành đều có một phần hiên ngang oai hùng của Công Tôn nhị công tử giả trang, thêm nữa quan hệ của nàng và Ung Dương công chúa rất tốt, cũng có lúc ra vào có đôi, công tử như vậy thật sự không phải phẩm vị của đại ca Liễu gia, cho nên lúc Vân Hi nghe nói Công Tôn nhị chỉ nghĩa khí tương trợ thì rất yên tâm.
 
Nhưng lời nàng ấy lại làm Quỳnh Nương rất không vui. Kiếp trước Vân Hi là hảo hữu của nàng không sai, nhưng Công Tôn nhị cũng là tri kỉ của nàng.
 
Khinh bỉ nhàn nhạt trong lời nói của Vân Hi với Công Tôn nhị khiến Quỳnh Nương như nghẹn ở họng.
 
Thế cho nên từ tiệc trà trở về, Quỳnh Nương đến nhà thuyền kiểm toán, thấy dáng vẻ anh tuấn của Công Tôn nhị mặc trường bào thì bắt đầu vận khí.
 
Nhưng Công Tôn nhị còn không tự biết, rút quạt nâng cằm Vương phi: “Xin hỏi vị mỹ nhân này, nhìn chằm chằm tại hạ là muốn hẹn hò với ta à? Yên tâm, miệng tại hạ kín lắm, tuyệt đối không báo cho trượng phu của ngươi được không?”
 
Bị một “công tử” khó phân biệt sống mái đùa giỡn như vậy, đối với các quý phu nhân đã gả đi mà nói, đúng là ái muội kích thích không nói lên lời, lại an toàn làm người ta yên tâm!
 
Chẳng trách mấy ngày nay lúc Công Tôn nhị đến cửa hàng đã khiến Ung Dương công chúa và một đám phu nhân quý nữ liên tiếp vào cửa hàng mua đồ.
 
Quỳnh Nương bị Công Tôn nhị làm cho tức giận, nàng hất quạt mỏng ra nói: “Xin hỏi nhị công tử, hẹn hò với ngươi phải tranh thủ lắm đúng không? Ta nghe nói Ung Dương công chúa vì ngươi mà đấu võ miệng với nhị tiểu thư nhà Võ tướng quân đấy!”
 
Đây là sự thật, đại cô nương nào có thể khiến các quý nữ tranh giành tình cảm, cả Đại Nguyên triều chỉ có duy nhất Công Tôn nhị!
 
Công Tôn mở quạt, lắc lắc, dựa gần Quỳnh Nương cười nói: “Tại hạ tận lực quan tâm đến tâm hồn thiếu nữ của các tiểu thư, mưa móc đều dính, tuyệt đối không vắng vẻ một đóa kiều hoa nào!”
 
Quỳnh Nương giật rung bàn tính, ngón tay dài bị xước, nàng vừa gẩy vừa nói: “Vậy thì tốt, có điều ngươi cũng đừng vắng vẻ ca ca ta. Thân thế công tử Liễu gia trong sạch, không phải để ngươi ngủ không đâu, hẳn là mấy ngày nay huynh ấy đã định sính lễ với đại ca ngươi rồi, ngươi còn có cái gì mưa móc chưa đều thì nhân lúc còn sớm làm đi, lỡ đâu sau khi thành hôn không rảnh, làm chết mấy đóa!”
 
Công Tôn nhị công tử anh tuấn tiêu sái nghe vậy vẻ mặt suy sụp, quăng cây quạt nói: “Đại ca ngươi là đầu gỗ à? Nói với hắn thế nào cũng không rõ, nhất thiết phải lì lợm ăn vạ ta! Đại ca ta cũng thật là, lần này lại bị mỡ heo che tâm càn quấy với hắn.”
 
Lúc này Quỳnh Nương ngẩng đầu: “Đúng rồi, không phải ngươi từng nói với ta chuyện muốn đội tàu ra biển sao”
 
Công Tôn nhị gật đầu không ngừng, chỉ có ra biển mới có thể chặt đứt niệm tưởng gả nàng đi của đại ca.
 
Quỳnh Nương nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Chỉ cần trong hai tháng ngươi không mặc nam trang, mặc y phục ta chuẩn bị, vậy chuyện này là của ngươi!”
 
Công Tôn nhị nghĩ đây đúng là chuyện nhỏ, lập tức hào sảng đập bàn: “Không thành vấn đề, vậy ta sẽ chịu đựng hai tháng.”