Liễu Bình Xuyên chua xót trong lòng nên nghĩ người khác chẳng có điểm nào tốt.
Phu thê Lang Vương ân ái trước mắt, chỉ cần không phải người mù thì đều không nhìn lầm.
Lúc ghen tuông của Liễu Bình Xuyên dần lui đi, phu thê người ta đã vào cửa cung.
Ngày tết trong cung sẽ không ấm áp tự tại như các phủ, Lang Vương chẳng thích chút nào.
Nhưng long ân của vạn tuế gia nặng, đặt vị trí của hắn cạnh long ỷ nên không thể ra sau điện tránh.
Trái lại thoạt nhìn Quỳnh Nương còn tự tại hơn Lang Vương.
Dẫu sao so sánh với tay ăn chơi nhàn tản như Lang Vương, Quỳnh Nương là khách quen hai đời của kinh hoa, nhân tình cao với các phủ trạch, vén mí mắt là thấy rõ.
Cho nên nàng ở bên cạnh nhắc Lang Vương vị trước mắt này là họ hàng thân thích liền xương liền thịt với phi tần nào.
Trong chốc lát, người tới tham gia yến hội trong cung hôm nay đột nhiên cảm thấy hình như Lang Vương nhiều hơn một tuổi, nhiều rèn luyện hơn nên hiền hoà thân thiết hơn bình thường.
Thậm chí có mấy người tự xưng là nhân sĩ thanh lưu một phái cũng dựa thế nói vài câu với Lang Vương. Ngày tết sẽ không thảo luận quốc sự, phần nhiều là lời thanh nhã như thi họa kim thạch.
Nếu nói cái khác có lẽ Lang Vương sẽ nhạt nhẽo, nhưng tranh chữ vốn là thế mạnh của hắn, thêm nữa thấu thành một bàn đúng là có chỗ giải thích độc đáo, Lang Vương cũng nguyện ý nói nhiều vài câu.
Hết một lần rượu, mấy người thạo tranh chữ trong triều tặc lưỡi, thầm nghĩ: Đều nói Lang Vương là kẻ võ biền, không học không nghệ, phóng đãng hoang dâm. Nhưng thật sự tĩnh tâm nói chuyện lại phát hiện người này rất có tài học, không phải loại người khinh cuồng khoe khoang, mà Vương phi xuất thân thương nhân của hắn càng là diệu nhân, nói chuyện không nhiều lắm nhưng lại thoả đáng thích hợp, kiến thức không ít.
Thật ra trước kia Lang Vương cũng tham gia không ít loại yến hội này, nhưng trước nay hắn và mấy nhân vật nổi tiếng trong kinh thành không hợp nhau nên không thể hòa hợp ở chung, bây giờ có Quỳnh Nương lôi kéo nên đổi mới một ít.
Người đều là như vậy, nếu kết luận người nào đó không phải tộc ta thì thấy người đi đường hắt xì cũng chẳng giống người. Còn bây giờ được hoàng đế yêu mến, thêm nữa Lang Vương phi thông minh khôn khéo, mọi người dần dần cảm thấy vị Vương gia tha hương này đúng là không tệ như trong lời đồn, hơn nữa từ khi hắn kinh tới nay cũng không có cử chỉ ngang tàng ương ngạnh, nói không chừng đúng là rường cột nước nhà bị lời đồn ba người thành hổ trì hoãn!
Những người này đang cảm thán Lang Vương chính trực hơn nhiều, hiển nhiên không biết tà môn oai phong ngang tàng của Lang Vương phủ từ hào phó đến nhà tướng bị Vương phi mới vào cửa của Vương gia chỉnh đốn một phen.
Lang Vương phi thu thập những hán tử thô tráng này rất đơn giản, chỉ xách đám người Thường Tiến đến trước mặt mọi người, tán gẫu chuyện nhà với người trong phủ, nói năm đó Thường thị vệ ngang tàng đâm ngã một thiếu niên lang ở Phù Dung Trấn thế nào.
Lang Vương phi nói lúc ấy nếu không phải Lang Vương kịp thời phát hiện mở miệng khiển trách, Thường thị vệ trưởng sẽ nghênh ngang mà đi.
Lúc đoạn lịch sử đen tối này bị Lang Vương phi nhàn nhạt thuật ra, chóp mũi Thường Tiến đổ mồ hôi, vẻ mặt hơi hơi lúng túng. Lang Vương phi lại nói lời thấm thía, chắc chắn Thường thị vệ cũng không lường trước được, lúc trước hắn đâm gãy chân của đại cữu tử của Lang Vương, nếu lúc đó ngang tàng hơn chút, giờ ngẫm lại kết cục của Thường thị vệ trưởng sẽ thế nào?
Đám tôi tớ nghe vậy đều chảy mồ hôi lạnh thay Thường thị vệ trưởng, có ví dụ sống là đâm đại cữu tử của Lang Vương trước con ngựa này, mọi người lý giải đạo lý Lang Vương phi giảng thuật “phải dĩ nhân vi quý, ngày sau lúc người khác phú quý hiển đạt, ngươi xem trời xanh tha cho ai” càng thấu triệt.
Sau chuyện này Thường Tiến nhỏ giọng biện bạch vài câu với Lang Vương, ý tứ đại khái là Vương phi như vậy giết gà dọa khỉ, bản thân có chút oan uổng. Lúc đó hắn ngoa người như vậy chẳng phải là được Vương gia bày mưu đặt kế sao?
Sao bây giờ Vương phi điểm tô Vương gia cho đẹp, nhưng lại lấy hắn tế cờ?
Lang Vương trái lại nghiêm trang, nghiêng mắt nhìn hắn, chết cũng không chứng thực.
Thường Tiến nhanh chóng ngậm miệng, dựng thẳng lưng hán tử Giang Đông, gánh tội nặng thay Vương gia.
Từ đó về sau, lúc mọi người trong phủ ra vào cửa phủ đều thu liễm ngang tàng mang đến từ Giang Đông, mang theo chút khiêm tốn “sợ lại đâm phải đại cữu tử”.
Nhưng không ngờ cảnh cáo bắt bí của Quỳnh Nương lúc đó lại dần dần tạo dựng danh tiếng Lang Vương gia phong nghiêm chỉnh trong văn võ cả triều.
Gia Khang Đế rượu quá ba tuần, nhìn cảnh tượng ấm áp khi Vong Sơn của ông và các vị ái khanh dần thân thiết hoà hợp, lòng được trấn an.
Ông thấy tuổi Vong Sơn dần lớn, có lẽ là nuôi bên cạnh mình nên càng thêm hiểu chuyện, không hề kiệt ngạo khó thuần như thời niên thiếu.
Tuy bất kể Vong Sơn thế nào cũng là ái tử của ông, nhưng tiền đồ của hắn dần lớn, được mọi người yêu thích, trong lòng vẫn có loại vui sướng “nhà ta có nhi tử mới trưởng thành”.
Gia Khang Đế vui vẻ nên muốn nhi tử cũng vui vẻ, nhớ ra hiện giờ Lang Vương phi có thai, tất nhiên là có nhiều bất tiện, không bằng ban thưởng mấy mỹ nhân cho Vong Sơn, cũng bảo nó không cần bận rộn công sự quên hưởng lạc nhân sinh.
Có điều thấy cảnh phu thê hai người hoà thuận đầm ấm, nếu trực tiếp hạ chỉ ban thưởng thị thiếp thì có vẻ khinh mạn Thiều Dung công chúa.
Gia Khang Đế tự nhận là suy xét chu đáo, vì thế yến hội qua đi bèn giữ phu thê hai người lại nói: “Mắt thấy thân mình Lang Vương phi dần nặng nề, không thể thiếu người hầu hạ, trước đó vài ngày trẫm đã chọn vài tú nữ Giang Nam, ban thưởng vào Lang Vương phủ, hầu hạ Vương phi.”
Gia Khang Đế ban thưởng quanh co như vậy là đã có tiền lệ.
Nhớ trước đây đại phu nhân trong phủ Lưu Phủ Tể ghen tị, không để thị thiếp có con nối dõi nhưng mình lại sinh toàn nữ nhi. Gia Khang Đế hiểu ý thần tử, lập tức ban thưởng hai mỹ nhân vào vương phủ làm nha hoàn của Phủ Tể đại nhân, nói là phân ưu cho phu nhân.
Cho phu nhân đó đủ mặt mũi, không trực tiếp chỉ dụ ban thưởng thiếp thị.
Nhưng nha hoàn ngự tứ sao có thể giống nha hoàn mua từ mẹ mìn vào phủ quét sân vẩy nước? Cho nên Phủ Tể đại nhân danh chính ngôn thuận thu làm nha hoàn thông phòng.
Tuyệt tử canh đại phu hay dùng cũng không dám rót vào miệng mỹ nhân được hoàng đế ban thưởng.
Đến năm sau, hai người thông phòng khai chi tán diệp, sinh hai nhi tử béo ú, được nâng làm di nương.
Có tiền lệ này, hoàng đế ban thưởng nha hoàn vào nhà ai vậy đó là thiếp thị mỹ mạo, thiên tử hậu ái!
Gia Khang Đế vừa nói lời này ra, tức khắc lòng Quỳnh Nương như gương sáng, biết vạn tuế để lại tình cảm cho mình, uyển chuyển nạp thiếp cho Lang Vương.
Hơn nữa hậu thưởng như ban thưởng nha hoàn cũng thật sự khiến người ta không thể từ chối, khó mà nói người vẩy nước quét nhà trong vương phủ đủ rồi, vạn tuế ngài vẫn là giữ lại quét tước hoàng cung đi đúng không?
Quả nhiên Lang Vương nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nói câu khách sáo như thay mặt thê tử cảm tạ long sủng của hoàng đế.
Từ trong vương cung ra ngoài, nụ cười khách khí treo trên mặt Quỳnh Nương cũng dần tan, chỉ yên lặng đi mà không nói lời nào.
Bây giờ Lang Vương cũng coi như hiểu tính của nương tử nhà mình, hắn sợ nàng tức giận nghẹn ra bệnh nên nói thẳng: “Vạn tuế luôn lo lắng nha hoàn các phủ không đủ dùng, nàng nhận là được, không phải nói là phòng chất củi thiếu người chẻ củi à? Chờ mấy nha hoàn đó vào phủ rồi bảo các nàng chẻ củi, việc nhỏ thế này đừng có chui vào ngõ cụt.”
Lang Vương nói lời trong lòng, sở dĩ hắn đáp ứng thống khoái trước mặt vạn tuế, tất cả đều là vì hoàng đế hạ chỉ dụ ban thưởng nha hoàn, đã vậy thỉ hắn cũng chỉ biết nghe lời.
Quỳnh Nương vốn không định nói chuyện với Lang Vương, nhưng nghe hắn nói xong lại không nhịn được phụt cười, sau đó dừng lại, xụ mặt, nghiêm trang nói: “Ta cũng không dám, đó là người hoàng đế ngự tứ, có điều người cạnh ta đủ rồi, hay là tặng hai vị kia cho Vương gia, miễn cho sáng sớm mỗi ngày luôn cọ lên người ta…”
Lang Vương lé mắt nói: “Đây là nàng nói đấy nhé, ngày mai đi gặp hai người kia, nếu tốt thì nhận vào phòng…”
Chỉ một câu này làm Quỳnh Nương đổi sắc mặt, cằm cũng hơi nâng lên, da mặt kéo căng như bánh trung thu có lớp băng mỏng.
Lang Vương cực kỳ thích dáng vẻ ghen tỵ của nàng, nhưng ngoài miệng vẫn đang nghiêm trang mà trêu đùa: “Sao, bổn vương nhận, nàng không vui à?”
Quỳnh Nương chẳng nói lời nào lập tức đi trước, tới trước cửa cung rồi thật sự thấy một chiếc xe ngựa trong cung chờ sau xe ngựa của nàng.
Chỉ chốc lát, hai nữ tử nũng nịu được đại thái giám Văn Thái An dẫn đến thỉnh an Vương phi, riêng nói hai người này, một người tên Luyến Hoa, một người tên Điệp Y, đều phẩm hạnh đoan lương, dung mạo điệt lệ, biết săn sóc người, sau này vào phủ hết thảy nghe theo Vương phi sai phái, hầu hạ Vương gia và Vương phi.
Vẻ mặt Quỳnh Nương lạnh nhạt, nhàn nhạt cảm tạ Văn tổng quản, lần đầu tiên trong cuộc đời nhận ban thưởng từ trong tay Văn tổng quản nhưng lại không bảo người đưa bao lì xì tiền thưởng vất vả cho Văn Thái An.
Quỳnh Nương cũng chẳng thèm nhìn hai cô nương kia, xoay người mang theo nha hoàn lên xe ngựa, cũng không đợi Vương gia lên ngựa đã lập tức nghênh ngang mà đi.
Văn Thái An lắc đầu, hắn thấy lần này vạn tuế gia thương nhi tử có lẽ đã đưa tâm can của hắn đến nòng pháo rồi.
Trong xe ngựa, Hỉ Thước nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vạn tuế gia quan tâm Vương gia quan tâm đến trong chăn. Nếu sợ Vương gia lạnh thì ban thưởng bình nước nóng đúc vàng là được, đưa hai người không lạ không thân vào phủ làm gì?”
Thúy Ngọc thấy Hỉ Thước không hiểu chuyện, chuyên môn thổi gió bên tai Vương phi, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi lại nói bậy gì đấy? Hai cô nương kia làm ngươi lỡ thì à?”
Hỉ Thước nhanh chóng lắc tay, trừng mắt, mang theo ngay thẳng của nha đầu thôn quê nói: “Thúy Ngọc tỷ tỷ, đừng nói lung tung trước mặt Vương phi, nô tỳ cũng già đầu rồi, chỉ trông cậy Vương phi chỉ hôn cho nô tỳ, gả cho người tốt thôi!”