Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 127


Lang Vương lập quân lệnh, Quỳnh Nương không tỏ ý kiến. Có điều sự xuất hiện của kiều nhi non nớt hằng mong ước đã hòa tan hiện thực lạnh lẽo khi phu thê hai người xa cách.
 
Dẫu sao Lang Vương trộm ra ngoài, không ở lâu được, hắn an ủi Quỳnh Nương một lúc, dặn dò đủ thứ việc nàng cần chú ý rồi rời khỏi vương phủ.
 
Quỳnh Nương luôn coi Lang Vương như thanh niên kiêu ngạo ngang ngược, chỉ là sau khi vào trong quân, thấy hắn nghiêm cẩn trị quân mới đổi cách nhìn.

 
Hiện tại hắn nói không cần lo lắng chuyện bên thập hoàng tử, như vậy nhất định là đã có sắp xếp, Quỳnh Nương thử làm bản thân yên tâm, tạm thời không nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó, an tâm dưỡng thai trong phủ.
 
Lang Vương phủ xảy ra chuyện, Thôi gia cũng biết, Lưu thị biết Vương gia bị giam cầm ở Hoàng Tự thì lập tức tới thăm nữ nhi.
 
Vừa vào cửa liền thấy Quỳnh Nương đang để thị nữ dọn mẫu đơn thược dược nàng trồng ngoài phòng đi.
 
Lưu thị tưởng nữ nhi phiền lòng, không thích nhìn hoa cỏ, bèn than thở: “Hoàng tử đó bị thương cũng không phải cố ý, chúng ta bồi thường nhiều bạc, có lẽ hoàng đế sẽ thả người?”
 
Nếu không phải thời cơ không đúng, Quỳnh Nương sẽ bị câu này của mẫu thân chọc cười, nàng nói: “Nương, không phải Vương gia làm hài tử nhà phú hộ đầu thôn bị thương mà có thể bồi thường bạc giải quyết riêng, đó là thiên chi kiêu tử, làm thủng da, tội nặng chém đầu.”
 
Lưu thị bị hù nhảy dựng, nói: “Vậy thì thế nào cho phải, Vương gia lập quân công cho Đại Nguyên triều, chẳng lẽ cũng không thể đền tội?”
 
Quỳnh Nương cũng không muốn để mẫu thân Lưu thị quá mức lo lắng, nàng nói hoàng đế cũng suy tính đến quân công của Vương gia, chỉ tạm thời giam vào Hoàng Tự, chống đỡ tình hình, có lẽ cũng sẽ thả ra.
 

Cuối cùng nói tiếp nguyên nhân chuyển hoa cỏ đi là bởi vì có thai, sợ thai nhi trong bụng yếu ớt, không chịu được mùi hoa.
 
Lưu thị nghe vậy vô cùng vui mừng, mày luôn nhăn chặt giãn ra. Bà thu xếp muốn cắt vải may xiêm y cho anh hài ở cữ cho Quỳnh Nương.
 
Thật ra trước khi nói vậy, Quỳnh Nương vẫn có chút băn khoăn, lo lắng Lưu thị sẽ khuyên nàng hoà li với Vương gia để tránh họa, ai ngờ Lưu thị nhắc cũng chẳng nhắc, ngược lại khuyên giải an ủi Quỳnh Nương: “Tuy trước khi con gả, nương còn lo lắng nhân phẩm của Vương gia, có điều bây giờ thấy, dù trước kia là người truỵ lạc nhưng sau khi thành hôn cũng đã thu lòng. Nhà con sạch sẽ, ngay cả thông phòng cũng chẳng có, có thể thấy hắn quan tâm con, người đã đối tốt với con, vậy chúng ta cũng không nên phụ phần tâm ý này, nếu không lúc gặp nạn lại ai nấy tự lo…”
 
Quỳnh Nương mỉm cười nghe, trong lòng lại hổ thẹn, trên chuyện nhân tình, tuy nàng đọc đủ thi thư nhưng lại không quả cảm kiên định bằng Lưu thị, nhớ trước kia mỗi lần Vương gia mắc chút sai lầm, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu nàng là toàn thân mà lui thế nào. Điểm này có chút bị ảnh hưởng từ Nghiêu thị, tính kế quá bình tĩnh rồi.
 
Nếu không phải lúc trước bị phong hưu thư của Vương gia làm cho cảm động, có lẽ bây giờ bản thân đã ở lại Giang Đông, như vậy cũng rời xa phu quân phải không?
 
Mẫu nữ hai người tri âm nói chuyện trong phòng, lại không biết có người ở ngoài cửa đang nghe các nàng nói chuyện.
 
Lang Vương vừa vặn bớt thời gian trộm về, chắp tay sau lưng nghe nhạc mẫu nói chuyện, hắn không muốn làm phiền mẫu nữ hai người gặp nhau, liền xoay người về thư phòng trước.

 
Nói thật lòng, tuy hắn thú Quỳnh Nương nhưng lại chẳng đặt phụ mẫu xuất thân thương nhân của nàng trong mắt, trong lòng có chút khinh thường không để ý. Tuy rằng gặp mặt các ngày lễ, quà tặng lễ tiền bạc không keo kiệt chút nào, nhưng muốn đường đường một Giang Đông vương là hắn, tôn kính lão phu thê bán bánh ngọt bên đường làm phụ mẫu, vẫn thiếu một tầng tôn kính phát ra từ nội tâm.
 
Nhưng vừa rồi, Lưu thị khuyên nữ nhi một câu không thể gặp nạn ai nấy tự lo, thật sự làm Lang Vương sinh ra kính trọng với nhạc mẫu xuất thân bần hàn của mình.
 
Chờ lúc Quỳnh Nương bảo mẫu thân ở lại ăn cơm, hắn mới hiện thân.
 
Nói thật lòng, trước khi Lưu thị đến còn tưởng rằng tai hoạ của Vương gia rất lớn. Nhưng không ngờ tuy rằng Vương gia bị giam lỏng ở Hoàng Tự thế nhưng vẫn còn có thể bớt thời gian trở về, vì vậy tâm tức khắc buông xuống hơn phân nửa.
 
Nhưng từ trước đến nay bà sợ mình mất lễ tiết, khiến nữ nhi mất mặt. Thân là nhạc mẫu, nào có tiện ở lại nhà nữ nhi ăn cơm. Vốn tưởng rằng Vương gia không ở trong phủ nên mới đến nhìn xem, ai ngờ lại bị Vương gia gặp được, tức khắc không tự tại lắm.
 
Nhưng hôm nay lúc ăn cơm, Vương gia lại vô cùng khách khí, chủ động xới cơm đưa canh cho Lưu thị, đúng là dáng vẻ nữ tế hiếu thuận.
 
Lưu thị cảm thấy nếu qua thời điểm quan trọng này, nữ nhi và nữ tế của mình hoà thuận vui vẻ như vậy, lại thêm ngoại tôn tử cho mình, vậy đúng là cuộc đời này không uổng.
 
Quỳnh Nương cũng nhận ra hôm nay Lang Vương hết sức ân cần, nhưng e ngại mẫu thân ở bên cạnh không thể đặt câu hỏi.
 
Chờ Lưu thị đi, nàng mới cười hỏi: “Sao hôm nay lễ nghĩa chu toàn vậy? Ngày xưa không ân cần như vậy với nương của ta đâu!”
 
Đương nhiên Lang Vương chết cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Bổn vương sớm mất mẫu thân, nương nàng cũng là mẫu thân của bổn vương, hai chúng ta đó là tẫn hiếu, sao có thể dùng chữ như ân cần chứ, đúng là không có quy củ!”
 
Quỳnh Nương cũng lười tranh cãi với hắn, nàng hỏi hắn mấy ngày nay tình hình trong cung thế nào rồi.
 
Lang Vương nói: “Thập hoàng tử đã có thể xuống giường, chắc là không sao. Hôm nay Vạn tuế bảo Văn công công tới thăm ta, nói đến tháng chạp vào năm liền thả ta ra, nhưng có lẽ năm nay không về Giang Đông được, ý của hoàng đế là để chúng ta vào cung ăn tết.”
 
Đầu tiên Quỳnh Nương nghe tháng chạp Lang Vương có thể ra ngoài, nàng vui vẻ, nhưng nghe nói ý hoàng đế là muốn triệu hắn vào cung ăn tết, lại sửng sốt, nàng hỏi: “Vương gia không xuất thân hoàng tộc, cũng không tế trời lễ nghi, sao phải vào cung đón giao thừa?”
 
Lang Vương lại chẳng để ý lắm, từ nhỏ đến lớn luôn có vài năm hắn bị hoàng đế giữ lại trong cung ăn tết như vậy, đã sớm tập mãi thành thói quen, chỉ coi như hoàng đế nhìn vào phần tình cảm với biểu tỷ là vong mẫu của hắn, giữ chất thân phương xa cơ khổ là hắn lại để náo nhiệt hơn chút thôi.
 
Quỳnh Nương nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng cứ như vậy, tính toán dẫn Lang Vương về Thôi gia đón giao thừa với cha nương của nàng liền thất bại.
 
Trong cung lễ tiết rườm rà, không biết thân mình nàng có chịu nổi không.
 
Dĩ nhiên Lang Vương cũng nghĩ đến điểm này, nói: “Nàng yên tâm, đến lúc đó ta tấu với vạn tuế, nói thân thể nàng không chịu nổi, chúng ta về phủ ăn tết.”

 
Quỳnh Nương lại cảm thấy loại chuyện này tấu qua miệng nam nhân thì không văn nhã lắm, liền quyết định nhân lúc vào cung ướp thịt sẽ thượng tấu chuyện mình có thai với Thái Hậu.
 
Sau khi quyết định xong, nàng cùng ngủ trưa với Lang Vương.
 
Mấy ngày tách biệt, một mình nằm trên giường là lúc khổ sở nhất, không biết có phải bởi vì mang thai không, nàng rất mong Sở Tà ở bên cạnh mình. Bây giờ nhân lúc hắn trở về, nàng ôm lấy cánh tay hắn, chôn mặt vào cơ ngực cường tráng của hắn, kiên định ngủ một giấc lâu, chỉ là lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã biến mất…
 
Quỳnh Nương thở dài một tiếng.
 
Tuy rằng thập hoàng tử bị thương làm đại hội săn thú áp lực, nhưng thịt muối vẫn cứ cử hành theo lẽ thường.
 
Thân là nghĩa nữ của Thái Hậu, Vương phi của Lang Vương, Quỳnh Nương chính là nhân vật quan trọng của hội thịt muối, dĩ nhiên là phải tham gia.
 
Quỳnh Nương sửa lại tâm trạng, chọn một bộ váy y hoa lam nền trắng mặc vào. Dung mạo mỹ diễm phối hợp với váy áo thanh nhã đoan trang, tức khắc càng lộ ra một loại hờ hững và thành thục. Thập hoàng tử vì Sở Tà mà bị thương nên nàng cũng chẳng trang điểm nhẹ, cứ để tự nhiên như vậy vào cung.
 
Quỳnh Nương đi vào hoàng cung, được thái giám dẫn đường, đi vào tẩm cung của Thái Hậu.
 
Thái Hậu đã nghe nói chuyện Lang Vương bị cấm, thấy Quỳnh Nương hành lễ liền mở miệng nói: “Vốn không có liên quan gì với ngươi, cũng lo lắng hãi hùng lắm đúng không? Mau đến đây, để ai gia nhìn xem.”
 
Sờ Quỳnh Nương xác định nàng không hao gầy, để Quỳnh Nương ngồi bên cạnh mình, nắm tay nàng nói: “Chớ có lo lắng, ai gia sẽ cầu tình thánh thượng, xử nhẹ Lang Vương, cho phu thê các ngươi đoàn tụ.”
 
Quỳnh Nương thấp giọng cảm tạ Thái Hậu rồi hàn huyên tán gẫu với Thái Hậu một lúc. Vừa nói chuyện vừa nghĩ đến hài tử trong bụng. Suy tư một lát, Quỳnh Nương quyết định vẫn nói chuyện mình có thai cho Thái Hậu.
 
Thái Hậu nghe xong vô cùng vui mừng, bảo Quỳnh Nương đứng dậy, bà nhìn trước sau hai lần, nói: “Ai gia nói tin tức tốt này cho thánh thượng, để hắn mau chóng thả Lang Vương ra, cho các ngươi sớm ngày đoàn viên.”
 
Lại hàn huyên một lúc, thái giám tiến vào bẩm báo Thái Hậu thịt muối bắt đầu rồi, Hoàng Hậu phi tần và một chúng thê thiếp hoàng thất đều đàn ở ngoài điện chờ Thái Hậu.
 
Thái Hậu kéo tay Quỳnh Nương cùng ra ngoài tẩm điện. Hoàng Hậu đứng đầu đám thê thiếp hoàng thất bên ngoài, tất cả thi lễ với Thái Hậu.
 
Thái Hậu đi đầu vào trong đại điện muối thịt, sau đó Hoàng Hậu và các vị phi tần lần lượt ngồi xuống theo phẩm cấp của mình.
 
Bởi vì Thái Hậu lâu không nhiễm khói lửa nhân gian, việc dính dáng với thịt cũng sẽ không tự tay làm. Nhưng thịt năm nay lại để khao thưởng chư vị thần tử, không thiếu được những lễ nghi đó, lúc này mới lộ mặt.
 
Có điều quá trình ướp muối lát nữa lão nhân gia bà tuyệt đối sẽ không làm, để Hoàng Hậu làm thay.
 
Thái giám bên cạnh lấy ra một tảng thịt gấu to đã nướng đặt lên bàn vàng, để trước mặt Hoàng Hậu.
 
Thái Hậu đổ muối mỏ trong bình sứ bên cạnh bàn vàng ra rắc lên tảng thịt lớn tươi mới, dưới sự hầu hạ của cung nữ, Hoàng Hậu bỏ vòng tay, nhẫn, cả hộ giáp bao(1) của mình đi, đổ nước vào chậu vàng ra vẻ rửa tay làm canh, sau đó bắt đầu xoa tảng thịt để muối vào vị.
 
(1) Móng tay giả nhọn dài.
 
Thấy Hoàng Hậu bắt đầu động thủ, các phi tần khác ai nấy cũng tháo vòng tay nhẫn ra, chọn tảng thịt đến để ướp muối.
 
Ướp muối rất tốn thời gian, mọi người có thể cùng nhau nghỉ ngơi, tán gẫu hiểu biết mấy ngày nay.
 
Chỉ là trong các vị phi tần, lòng dạ Khê Quý Phi không thuận nhất, nhìn Quỳnh Nương bên cạnh Thái Hậu, thầm vận một ngụm ác khí.