Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 107


Sau khi quân Giang Đông tung tin vịt về Lang Vương, có người nghi ngờ Lang Vương đã bất hạnh bỏ mình, chỉ là những thượng tướng đó không phát tang để ổn định quân tâm thôi.
 
Cho nên lúc Lang Vương xuất hiện trước mặt người khác, mọi người đều cao giọng hoan hô, lời đồn trước đó trở thành hư không, sĩ khí tăng vọt chưa từng có.
 
Quỳnh Nương không thể can thiệp vào quân vụ của Lang Vương, nhưng thấy hắn bôi mỡ, làm ra vẻ rất tốt, nàng vừa tức giận vừa lo lắng.

 
Nếu là kiếp trước, Thượng Vân Thiên có vấn đề nan giải gì với chính vụ, Quỳnh Nương còn giúp đỡ được, sử dụng nhân mạch của mình chuẩn bị hết cho hắn.
 
Nhưng kiếp này nàng gả cho võ tướng, nhân tình xã giao không dùng được, cũng không thể chặt đi khúc xương tâm đắc trên thớt của mình, lấy tới trao đổi với Lang Vương, cùng nghiên cứu ra đao pháp chặt đầu người cao hơn một bậc.
 
Một khi đã như vậy, Quỳnh Nương thành thật nấu canh, nấu dược thiện, bồi bổ cho thân thể suy yếu của Lang Vương.
 
Sau khi tuần tra một vòng doanh địa, Lang Vương trở về, thân mình mạnh mẽ chống đỡ lúc lâu rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, hắn lảo đảo, may mà được Thường Tiến phía sau đỡ lấy, nếu không sẽ ngã xuống đất.
 
Quỳnh Nương mang theo nha hoàn vội vàng qua đón. Lúc dìu Lang Vương dỡ áo giáp xuống, y phục bên trong đã thấm mướt mồ hôi, như vớt từ trong nước ra.
 
Quỳnh Nương nhanh chóng đỡ hắn lên giường, vắt khăn ướt lau thân thể rồi đổi y phục cho hắn.
 
Lang Vương uống trà đường táo đỏ sinh huyết, đỡ choáng váng hơn vừa nãy, nhìn Quỳnh Nương từ trên xuống dưới bận rộn vì hắn, trong lòng nở hoa, nhưng thấy tiểu phụ nhân này vẫn cứ căng mặt, hắn trêu ghẹo nói: “Mặt bôi hồ dán à? Căng như thế, đang khẩn trương sợ nàng sẽ thành quả phụ sao?”
 

Nếu đổi là phụ nhân khác thì sẽ nhanh chóng chạy đến che lại miệng quạ đen đang gào loạn, lớn tiếng nhổ xuống mặt đất vài cái để đuổi đen đủi đi.
 
Nhưng tay Quỳnh Nương dừng lại, nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nói với hắn: “Nếu Vương gia tuần tra đại doanh thêm vài lần nữa thì ta phải tính toán sớm chút, may mà tuổi ta còn nhỏ, tái giá vẫn gả được, sau khi tang phục cho Vương gia, tất nhiên là sẽ tận lực quên đi người xưa, sớm tìm được người mới, cho nên Vương gia ngài yên tâm tuần doanh, ta sẽ tự thu xếp chuyện sau này, tuyệt đối sẽ không để Vương gia ở dưới phải lo lắng…”
 
Lang Vương vốn đang trêu ghẹo, không ngờ tú cầu ném ra để chơi với mèo lại đảo mắt biến thành búa thép nện lên mặt mình.
 
Tuấn mục lập tức trừng lớn, trên chóp mũi cũng toàn là mồ hôi phẫn hận, hắn tức giận nói: “Tưởng bở! Ai dám thú nàng! Bổn vương giết chết hắn!”
 
Quỳnh Nương lười nói bậy nói bạ với hắn, nàng đeo đai lưng cho hắn rồi ra khỏi doanh trướng gọi Thúy Ngọc đi bưng cơm canh.
 
Lang Vương ở lại doanh trướng, theo lời Quỳnh Nương nói, hắn miên man bất định, nghĩ đến đủ loại tình tiết tái giá.
 
Từ trước đến nay nữ tử này luôn tính toán tỉ mỉ, có lẽ đúng là có ý tái giá.

 
Nghĩ kỹ thì, mỗi lần cung yến tiệc trà lớn nhỏ, đôi mắt của những vương hầu công tôn đã thành hôn đó luôn như có như không mà ngó lên người tiểu phụ nhân này.
 
Tiểu phụ này đang là lúc nở, mặt mày càng thêm tươi đẹp kiều diễm, bộ ngực cũng dần phồng lên, vòng eo mảnh khảnh như sắp gãy, mỗi khi nàng nằm trên giường, nhíu mày ngâm khẽ là như hoa yêu hiện hồn.
 
Đoá hoa kiều diễm như vậy là tinh huyết của Sở Tà hắn tưới, đến lúc hoa nở rộ lại muốn tái giá với người khác?
 
Nàng có dung mạo khuynh quốc, hơn nữa gia tài phú hào, lại mang cái danh công chúa của Đại Nguyên, goá phụ của Lang Vương, đúng là rất dễ gả!
 
Không biết tên tiểu tử được tiện nghi sẽ không biết đủ, không kiêng nể gì mà ngủ với lão bà của hắn như thế nào…
 
Nghĩ vậy, trong cơn giận dữ, hắn lập tức ném cái bàn trước mặt đi, chén bát rơi đầy đất.
 
Doạ thị vệ ở cửa rụt cổ lại, Thường Tiến căng da đầu tiến vào thăm dò, hỏi Vương gia có khỏe không.
 
Lúc này nhìn Lang Vương hoàn toàn không thấy như có bệnh, hắn quát lên: “Bảo Lang Vương phi về cho bổn vương!”
 
Thường Tiến nghe lệnh, vội vàng xuống bếp tìm Quỳnh Nương.
 
Nhưng vừa ra khỏi trướng liền thấy Hà tiểu thư đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng hỏi hắn: “Vương gia làm sao vậy, sao lại tức giận?”
 
Thường Tiến vì nàng ta mà nhanh mồm suýt chút nữa gây ra đại họa nên có chút phản cảm với tiểu nương này, nhưng nàng ta là thân thích của tướng quân Sở Quy Hoà, dĩ nhiên cũng không thể mở miệng đắc tội, hắn lập tức nói: “Chuyện giữa phu thê Lang Vương và Vương phi, một người ngoài như ta sao có thể hỏi rõ ràng được? Nếu không tiểu thư ngài không xem mình như người ngoài, hỏi rõ ràng rồi nói cho tại hạ một tiếng được không?”
 
Hà Nhược Tích bị Thường Tiến thô lỗ chèn ép đến nỗi căng mặt, vội vàng xoay người rời đi.
 
Thường tiến nhìn bóng dáng nàng ta “hừ” một tiếng rồi xuống bếp truyền lời.
 
Quỳnh Nương nghe thấy tiếng Vương gia ném bàn đi rồi, nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ phân phó Thường Tiến thu dọn sạch sẽ, đừng để mảnh vỡ chén bát cứa chân Vương gia rồi tiếp tục chuẩn bị gà mái nấu canh bổ dưới bếp với nha hoàn.
 
Vừa nãy nàng bỏ thêm thịt gà xé dễ nuốt vào trong, cũng thêm râu nhân sâm thô to vào, nước canh đậm vị tươi.
 
Nghĩ Lang Vương thích ăn thịt nhưng lại ăn chay mấy bữa rồi, hôm nay Quỳnh Nương đặc biệt chọn giò trước đầy đặn của lợn lông đen, hầm giò heo Đông Pha.
 
Hôm nay nàng làm rất tỉ mỉ, dùng da giò chiên dầu nàng mang đến từ kinh thành, điều hoà đường phèn cho đến khi đường có màu đúng, nước sốt nồng đậm, đốt củi dưới bếp, đã cho vào nồi từ sáng sớm, hầm nấu hơn một canh giờ, lúc này mới làm cho đậm đặc rồi cho ra đĩa, da thịt chín rục.

 
Có canh, có thịt, lại phối hợp với mấy loại rau xanh đầy đủ hết, Quỳnh Nương để nha hoàn bưng khay vào doanh trướng.
 
Riêng nói về Lang Vương, trong đầu toàn là tân phụ tái giá, lúc này đang suy diễn đến phân đoạn thay hắn sinh hài nhi, cả người như ném vào đống lửa, sắp bùng nổ.
 
Thấy nha hoàn bưng khay tới, Vương gia lại muốn ném khay đi, chất vấn phụ nhân kia vừa mới nói lời khốn nạn gì.
 
Nhưng tay còn chưa động đã ngửi thấy mùi thịt, lại nhìn thịt Đông Pha màu đỏ, hoãn sự tức giận đang hăng hái, hắn nghĩ ăn no lửng dạ trước rồi lại xốc mâm phát hỏa cũng được.
 
Vì thế, Sở Tà trầm mặt, cầm lấy đũa gắp một miếng giò da trơn mềm thơm ngon vào miệng, lúc tư vị lâu lắm chưa gặp lan tràn ở đầu lưỡi, hắn không thu được miếng thứ hai, miếng thứ ba…
 
Quỳnh Nương thấy hắn ăn ngon bèn múc một bát canh gà từ trong nồi ra cho hắn, lại múc một ít nước giò heo Đông Pha trộn với cơm cho hắn ăn.
 
Người đói lâu rồi, không dừng được miệng, hắn đè lại suy nghĩ muốn lật cái bàn sau tiếng ợ.
 
Ăn xong, khí huyết vốn thiếu hụt tuôn vào dạ dày, Lang Vương cảm thấy mê man, nằm trên đùi Quỳnh Nương hữu khí vô lực nói: “Thu hết lại cái suy nghĩ tái giá cho bổn vương, nếu không xem bổn vương thu thập nàng thế nào!”
 
Quỳnh Nương lấy lược đến, thấm nước chải mái tóc dài cho hắn, tóc hắn đã mấy ngày chưa chải nên hơi rối, nàng chậm rãi nói: “Đã biết lời này rất đáng ghét còn lấy chuyện làm quả phụ ra làm trò khôi hài! Chẳng lẽ ta nghe xong mà trong lòng không buồn phiền sao?”
 
Lang Vương thoải mái không nói lời nào, chỉ nửa giương mắt nhìn Quỳnh Nương.
 
Quỳnh Nương tiếp tục chải mái tóc dài đen nhánh cho hắn: “Vương gia của chúng ta tai họa ngàn năm, thọ lâu thọ dài, làm ta thành lão thái bà là không thể tái giá nữa rồi. Nhưng chàng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu lại cậy mạnh nữa cũng đừng trách nội bộ mâu thuẫn…”
 
Lang Vương giương mắt trừng nàng, duỗi tay ra kéo nàng qua, môi anh đào dựa sát, giao triền với môi hắn ở một chỗ…
 
Lại nói về Hà Nhược Tích, sau khi bị Thường Tiến lấy lời nói chèn ép xong bèn trở về doanh địa của mình, dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong doanh trướng của Lang Vương, nhưng không nghe thấy tiếng đánh chửi, trong lòng buồn bã mất mát.
 
Sau khi Lang Vương tuần tra quân doanh, lời đồn hắn trọng thương bỏ mạng tự sụp đổ, quân tâm vững vàng.
 
Đối với bọn cướp vây trận chửi bậy ngoài doanh, Lang Vương cũng chẳng để ý, lệnh cho các tướng quân đừng để ý tới, nghiêm túc đề phòng, bảo vệ đại doanh cho tốt, phòng ngừa hải tặc tấn công.
 
Thời gian trước quả thực đại doanh không có sức phản kích, hiện tại hắn đã tỉnh, không ngại tiếp tục tỏ ra yếu thế, nếu Kích Thủy Khách cho rằng hắn trọng thương không thể đích thân dẫn binh, thậm chí là đã bỏ mạng mà tấn công quân doanh, đến lúc đó hắn sẽ giáo huấn Kích Thủy Khách.
 
Lúc Lang Vương mới đến, đại doanh Giang Nam thiếu thương thiếu giáp, các loại đồ dùng tác chiến cũng không được đầy đủ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc đầu Lang Vương chiến đấu vài lần, tuy có thu hoạch nhưng không có cách nào đại hoạch toàn thắng.
 
Đội tàu của Quỳnh Nương mang đồ đến bổ sung, lương thực, cung tiễn, binh khí các loại không thiếu, nhưng trong quân thiếu y thiếu dược. Rất nhiều binh lính bị thương không nặng, nhưng bởi vì không có đủ dược vật nên chỉ có thể băng bó cơ bản, không thể trị liệu.
 
Quỳnh Nương thấy Lang Vương phát sầu vì thế sự, bèn nói muốn xuất doanh một lát, ngắm phong cảnh phía nam. Đầu tiên Lang Vương không chịu, nhưng thấy Quỳnh Nương cầu khẩn nhiều lần, chắc hẳn cũng đã ngây ngốc ở doanh địa đến chán rồi, nghĩ hậu phương là đường bộ, vẫn còn xem như là yên ổn.
 
Vì thế rốt cuộc gật đầu, dặn dò nàng giả trang thành sĩ tử, dẫn theo mấy chục thị vệ cải trang giả dạng xuất doanh chạy về phía thị trấn phụ cận.
 
Thị trấn tên Giang Gia Tập, là cái chợ lớn nhất mấy chục dặm quanh đây. Quỳnh Nương vào Giang Gia Tập, nhìn thấy người đến người đi, hình như vẫn chưa chịu ảnh hưởng của chiến đấu giữa đại doanh Giang Nam và hải tặc. Người ở đây mặc hoàn toàn khác với kinh thành, bởi vì phía nam nóng bức, dân bản xứ mặc một loại y phục gọi là kẹp sam. Quỳnh Nương thấy chính là chọc một lỗ thủng giữa vải, đeo khăn trùm đầu vào, trái lại rất mát mẻ.
 
Quỳnh Nương đi một vòng các hiệu thuốc, quả nhiên phát hiện thiếu rất nhiều thuốc trị thương, chẳng thể điều phối. Quỳnh Nương biết, nếu chờ triều đình cung ứng chỉ sợ không tiếp tục được nữa, vì thế nàng mua rất nhiều dược phẩm không liên quan, mượn cơ hội bắt chuyện với các chủ quán, biết được con đường bọn họ nhập thuốc.
 
Nói chuyện một lúc lâu, vừa mới ra khỏi nhà thuốc bỗng có mấy người đi tới từ phía đối diện. Mấy người này phần lớn là tráng hán thô to cao lớn, rất dễ nhìn thấy trong trong đám người. Quỳnh Nương giương mắt nhìn, lại phát hiện gặp được người quen.