Theo bước chân tới gần hơn của tảng thịt thối kia, không chỉ có đôi lông mày mà cả áo bào của Bạch Dịch đều bị bao phủ bởi một tầng hơi sương mỏng, nhìn giống một khúc bằng điêu.
Phi kiếm trước người hắn rung lên một tiếng như rên rỉ, sau đó rơi xuống ngay dưới chân hắn. Kiếm thể bị đóng băng, Linh khí tương liên cùng chủ nhân đã bị chặt đứt.
Đi tới trước mặt Bạch Dịch, tảng thịt thối há to cái mồm vẫn luôn khép hờ, trong miệng nó không có răng, chỉ có một vùng tối om như thông đạo đi xuống Địa ngục.
Nhìn cái miệng há ra đến phát buồn nôn, thân thể Bạch Dịch đã không thể cử động được, chỉ có thể lấy chút Linh khí cuối cùng trong cơ thể đưa tới trên đầu, thốt lên mấy câu lạnh lẽo.
“Thì ra ngươi xưng là Quỷ Vương. Những lời này nếu để cho lão quỷ vạn năm ở dưới đáy Trầm Chu Hồ kia nghe thấy được, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào đây.”
Hô!
Bạch Dịch vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh cành trở nên lạnh lẽo. Tảng thịt thối ngậm miệng lại, bước lui về sau mấy bước. Giữa hai cái hôc mắt hiện lên thần thái không thể tin nổi.
“Làm sao ngươi lại biết trong Trầm Chu Hồ có Quỷ vương vạn năm?” Nó khàn giọng hỏi, ngữ khí trở nên trầm trọng.
Trầm Chu Hồ mà Bạch Dịch vừa nhắc tới chính là tên hiểm địa thần bí, kinh khủng nhất trên toàn cõi Thanh châu.
Trên mặt Trầm Chu Hồ trăm năm không có gió, không hề gợn sóng. Dù trời đang mưa cũng không tẹo ra rung động nào. Nhưng giọt rơi xuống cảm giác như bị mặt hồ nuốt lấy, cảnh tượng rất quỷ dị không giống những cái hồ bình thường mà giống một cái vực sâu không đáy. Thuyền bè hạ thủy xuống hồ này, đi chưa quá trăm trượng đã chìm nghỉm, từ đó mới sinh ra cái tên ấy.
Thứ tảng thịt sợ hãi chính là ten Quỷ vật khủng bố đến từ Trầm Chu Hồ. Uy áp hắn phát ra cũng lơi lỏng đôi chút khiến Bạch Dịch có cơ hội để thở dốc, Linh khí trong cơ thể cũng được thả lỏng, hắn ngay lập tức vận chuyển Đảo Thiên Công.
Mượn Đảo Thiên Công để cường hóa, thân thể Bạch Dịch cuối cùng đã có thể cử động. Thần thái hắn không biến đổi, chỉ bước lui lại sau mấy bước, khoảng cách tới tảng thịt thối cũng được kéo giãn. Phi kiếm vốn bị rơi xuống đã lại bay lên nhưng không hề phát ra tiếng chim hot như lúc trước.
“Ta chẳng những biết Quỷ vương vạn năm dưới đáy Trầm Chu hồ mà còn biết rất nhiều đồ vật mà ngươi không thể nào tưởng tượng ra được. Ví dụ như Thượng cổ Quỷ đạo!”
Hai chứ Quỷ đạo vừa thốt ra, tảng thịt thối như bị set đánh, giật mình còn hơn lúc nghe thấy cái tên Trầm Chu Hồ. Mượn cơ hội này, Bạch Dịch vội tung người nhảy lên phi kiếm.
Quỷ đạo là một loại pháp môn kỳ dị chỉ Quỷ vật mới có thể tu luyện, nó được truyền thừa từ Quỷ tu thời thượng cổ. Có thể thấy được một chút Quỷ đạo thì chắc chắn phải là những Quỷ vương đã tu luyện trên vạn năm. Tên Quỷ vật mới tu luyện ngàn năm trước mặt Bạch Dịch đây cũng mới chỉ nghe nói tới Quỷ đạo kỳ dị chứ chưa hề chạm tới một chút da lông nào.
Quỷ đạo đối với Quỷ vật cũng giống như công pháp tu chân đối với phàm nhân, như ngai vàng trong mắt tên ăn mày, cực kỳ trân quý. Độ trân quý này thậm chí còn vượt hơn cả tính mạng của Quỷ vật.
Có thể thoát ly Quỷ thể, trở thành Quỷ tu hành tẩu trên thế gian chính là phải phụ thuộc vào pháp môn kỳ di Quỷ đạo này. Bởi vậy một khi Quỷ đạo hiện thế, dù chỉ là một nửa câu nói cũng đủ khiến cho đám Quỷ vật điên cuồng, không tiếc bất cứ đồ vật nào, cũng không hề do dự để trao đổi.
Tuy Quỷ vật ngàn năm bị cái tên Trầm Chu Hồ và mấy từ Quỷ đạo làm cho nhiễu loạn tâm thần nhưng cũng còn chưa đến mức trơ mắt ra nhìn đối phương chạy đi. Nó nâng cánh tay phải ra bắt lấy. Một trảo này tu sĩ Trúc Cơ cũng chưa chắc né tránh được, chưa nói tới đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Ngay thời điểm tảng thịt thối xuất thủ, Bạch Dịch đang ngự kiếm đột nhiên quát lên một câu chú ngữ vô cùng quái dị. “Chi, thác, bá, mậu, diệt!”
Mấy từ cổ quái thoát ra khỏi miệng, ánh mặt trời xung quanh trợt trở nên tối mịt như bị một tầng mây đên bao phủ, một luồng khí tức âm lạnh còn lớn hơn khí tức của tảng thịt hiện ra, mơ hồ truyền tới những tiếng gào khóc như đến từ Địa phủ.
Giữa lúc đó, phi kiếm dưới chân Bạch Dịch bay vút về sau như một mũi tên, cánh tay của tảng thịt đang ở giữa không trung bị câu nói kỳ dị kia làm cho bất động không nhúc nhích được.
“Thượng cổ Quỷ ngữ!”
Trong mắt tảng thịt đã không còn hình ảnh của Bạch Dịch nữa, trong đầu nó hiện giờ cũng chỉ còn câu nói quái dị kia.
Người khác không nghe được là cái gì, nhưng nó lại hiểu được đại khái, thứ Bạch Dịch vừa nói chính là Thượng cổ Quỷ ngữ. Phải là Quỷ vương tu luyện vạn năm mới có tư cách phỏng đoán hay học nó, tu si Nhân tộc bình thường không thể nào nắm giữ được.
Tuy tảng thịt biết chắc thứ đối phương nói ra là Thượng cổ Quỷ ngữ nhưng nó cũng không hiểu âm thanh đó đại biểu cho cái gì, có nghĩa là gì. Sau một hồi lâu, tảng thịt thối bắt đầu vỡ tan ra, sụp đỏ như được xây từ cát bụi, cuối cùng biến thành một khối bột mịn.
Sau khi tảng thịt biến mất, từ chỗ đó xuất hiện một cái bóng ảm đạm, loáng thoáng nhìn ra là một lão giả cường tráng. Ánh sáng mặt trời chiều lên dáng người này bị một tầng khí âm hàn ngăn trở lại.
“Hắn biết bí ẩn Trầm Chu Hồ, biết sự tồn tại của Quỷ đạo, còn có thể nói ra Thượng cổ Quỷ ngữ…”
Thì thầm một mình xong, thân ảnh người này dưới ánh mặt trời khe khẽ rung lên, từ từ lùi về phía cái hồ. Lúc sắp chìm vào trong mặt nước, nó lẩm bẩm. “Tên đó nhất định không phải một tu sĩ bình thường, rốt cuộc thì hắn là ai…”
Mặt hồ lạnh lẽo trở lại yên lặng sau đó không lâu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có đống bột mịn gần bờ hò mình chứng cho sự hung hiểm của Táng Hồn Cốc này.
Trong rừng trúc, một đạo kiếm quang vừa bay xẹt qua. Bạch Dịch chân đạp phi kiế, hắn vội vàng bay thẳng một mạch ra khỏi Táng Hồn Cốc, một lần nửa trở lại giữa khu vực núi non mới giảm bớt tốc độ.
Tìm một chỗ an toàn trong khe núi, Bạch Dịch nhảy khỏi phi kiếm, lấy Linh thạch ra khôi phục Linh khí trong người.
Khe núi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xao xác. Bạch Dịch nhắm hai mắt ngồi xuống, trong loa xác bên hồn, bạch trùng đi ra, quét mắt bốn phía xong lại co rụt trở về. Suốt cả buổi mới lại dám thò ra.
“Thật may, lão quỷ kia không có đuổi theo. Làm ta sợ muốn chết!”
Ngữ khí của bạch trùng như vừa gặp đại nạn mà không chết, thấy Bạch Dịch không để ý tới nó, xung quang cũng không có khí tức của Yêu thú nào mới ưỡn ngực, diễu võ dương oai, mồm lẩm bẩm. “Chủ tử chính là chủ tử, không cần động thủ mà chỉ cần nói ra một câu Thượng cổ Quỷ ngữ đã có thể dọa được lão Quỷ ngàn năm. Người thật là kỳ nhân thời nay mà!”
Khua môi múa mép một phen, bạch trùng phát hiện chủ nhân của nó vẫn nhắm mắt không nói như cũ. Nó không những không thất vọng mà còn hăng say nói hơn. “Lão quỷ ngàn năm thì tính là cái gì, nhớ năm đó trước lúc chủ tử chưa thành tiên thể, trận chiến dưới đáy Trầm Chu Hồ đã giết đến mặt hồ phải sôi trào, nước hồ bốc hơi trăm trượng, cuối cùng chỉ còn lại mấy lão quỷ vạn năm không đánh lại, nhìn thấy chủ nhân như chó nhìn thấy chủ, ngoan ngoãn vẫy đuôi mừng.”
Mặc kệ Bạch Dịch có nghe được hay không, bạch trùng cứ hăng say, thao thao bất tuyệt như vậy. “Chính là lão quỷ ở Trầm Chu Hồ nhìn thấy lão tử cũng phải khách khí vài phần, rắm cũng không dám đánh nhiều ấy chứ. Chỉ là một tên Quỷ khờ ngàn năm cũng dám kiêu ngạo trước mắt ta sao? Chờ ta trưởng thành rồi, sẽ tới đây nuốt chửng hắn.”
Bịch!
Đang hưng phấn mắng nhiếc, bỗng trước mắt đó hiện lên một bóng đen khiến nó sợ tới mức không kịp quay đầu mà chui ngay vào trong loa xác. Một tiếng nhắc nhở chủ nhân cũng không kịp thốt ra, không biết trình độ nhát gan đã tới mức nào rồi.
Bên cạnh Bạch Dịch hiện ra chỉ là một con thỏ rừng cực lớn, cái tai thật to vểnh lên, nó tò mò nhìn Bạch Dịch không hề sợ hãi, sau đó quay đầu hướng phía khác nhảy đi.
Bị con thỏ làm thức tỉnh, Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch cũng khôi phục được bảy, tám phần rồi. Hắn nhảy lên phi kiếm tiếp tục bay đi, bất đắc dĩ nói. “Dù gì ngươi cũng là sinh linh Chúc Long, sao có thể bị một con thỏ dọa cho sợ hãi tới mức chui tọt vào hang ổ vậy. Sau này ngươi thật là có tiền đồ đấy!”