Nghe nói trước lúc rèn luyện, nếu Bạch Ngọc tiến giai Luyện Khí trung kỳ thì sẽ tham gia, Bạch Dịch cảm thấy hơi lo lắng nhưng cũng không ngăn cản.
Con đường tu Tiên chính là mưu cầu Đại Đạo, mong ước trường sinh. Tất thảy sinh linh trong thiên hạ vốn có tuổi thọ cố định. Điều này thuộc về pháp tắc tự nhiên, cưỡng ép thay đổi chính là hành động nghịch thiên.
Tu chân giả chính là những người muốn làm cái việc nghịch thiên này.
Nếu đã muốn làm việc nghịch thiên, tu chân giả nhu nhược tuyệt đối không thể đi xa được. Chỉ có không ngừng tu luyện mới có thể càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạch Dịch quan tâm tới muội muội mình nhưng hắn cũng hiểu rõ, trong thế giới tu chân này, không trải qua mưa gió sẽ khó thu được thành tựu. Đám thiên tài có thiên tư trác tuyệt, nếu chỉ biết trốn ở trong tông môn, dẫu có chút thành tựu cũng không thể chính thức bước lên tiên đồ (con đường tu chân). Dẫu bình an tu luyện tới cảnh giới cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt dưới Thiên kiếp, thân thể tan rã, ngay cả cơ hội trở thành Tán Tiên cũng không có.
Tu chân giả có thể thành Tiên hay không phụ thuộc vào Thiên kiếp cuối cùng này. Đó không đơn thuần là một kiếp nạn, nó còn là một hồi diệt thế, một sát cục khủng bố. Muốn chống lại Thiên kiếp, không những phải có thực lực cường đại đủ để nghịch thiên mà còn cần trải qua vô số gian nguy, khốn khổ ma luyện ra đạo tâm cứng cỏi phi thường.
Nhớ tới Thiên kiếp khủng bố, Bạch Dịch nhìn ra chân trời ngoài cửa sổ chợt lâm vào trầm tư.
“Ca yên tâm đi, nếu tới Thái Hằng sơn mạch, ta nhất định sẽ không đi xa, chỉ đi dạo bên ngoài sơn mạch, thu nhặt thêm một ít kiến thức là tốt rồi.”
Thấy Bạch Dịch trầm tư không nói, Bạch Ngọc biết đại ca đang lo lắng cho an nguy của mình. Nàng vội bảo. “Hơn nữa, sư tôn còn ban cho muội một kiện Pháp Khí trung giai, vừa có khả năng tấn công rất lớn. Lão nhân gia người nói ta có thể đạt tới Luyện Khí trung kỳ, kết hợp với kiện Pháp Khí này thì giết chết Yêu thú cấp một không khó khăn gì. Đơn độc đấu với Yêu thú cấp hai cũng không phải không có cách.”
Nói xong, Bạch Ngọc lấy một Pháp Khí kỳ dị nhỏ cớ ngón tay ra. Kiện Pháp Khí này mang hình một cái chủy thủ, mặt sau giống tấm thuẫn(khiên) tạo thành một khối. Dù tài liệu hay màu sắc đều giống nhau như đúc.
“Nhất khí song thân! Chẳng lẽ hai Pháp Khí này tạo thành một bộ?” Khương Đại Xuyên nhìn Pháp Khí kỳ dị Bạch Ngọc đưa ra, kinh ngạc nói. Hắn cũng coi như có chút kiến thức, đã từng nghe nói tới loại Pháp Khí như thế này.
Pháp Khí bình thường đa phần đều được luyện chế từng chiếc, nhưng có một số Pháp Khí được cố ý luyện cùng với nhau, dùng thủ đoạn cao thâm gắn kết lại. Nếu có thể thành công luyện thành sẽ tạo thành Pháp Khí song thân, tương đương với một người có thể sử dụng nhiều kiện Pháp Khí để đối địch, công thủ vẹn toàn. Vừa có thể tấn công kẻ địch, đồng thời phòng ngự bảo vệ bản thể.
“Kiện bảo bối này không chỉ là song thân Pháp Khí đâu.” Bạch Ngọc cười khanh khách, ra vẻ thần bí nói. Thời điểm quan sát món Pháp Khí này, lo lắng trong lòng Bạch Dịch cũng biến mất, hắn khẽ gật đầu.
Khương Đại Xuyên nhìn ra được đây không phải là loại Pháp Khi bình thường, nhưng ngoài việc nhận ra nó là Pháp Khí song thân thì không biết thêm được gì nữa. Bạch Dịch nhìn qua là biết, Pháp Khí nho nhỏ này không chỉ là một kiện Pháp Khí song thân, nó còn là một kiện Pháp Khí rất hiếm gặp, gọi là Pháp Khí Song Thân Tử Mẫu.
“Ra!”
Bạch Ngọc duỗi bàn tay nhỏ bé ra, Pháp Khí hai nửa gồm Chủy thủ và tiểu thuẫn đột nhiên tách rời, hóa thành một đoản đao tỏa ra hàn quang lẫm liệt và một trọng thuẫn vô cùng kiên cố. Thanh đao bay quanh người thiếu nữ, tản ra từng đợt Linh khí nồng đậm.
“Phân!”
Đao thuẫn vừa ra, Bạch Ngọc lại quát nhẹ một tiếng, pháp quyết trong tay biến đổi. Chuôi đoản đao lóe lên linh quang, hóa thành bảy đạo hư ảnh, hình thành bảy thanh đoản đao riêng biệt.
“Song Thân Tử Mẫu!” Khương Đại Xuyên kinh hãi hô lên. “Lão thiên ơi! Lại còn là Pháp Khí Song Thân Tử Mẫu nữa. Kiện Pháp Khí cấp bậc trung giai này giá trị có lẽ còn đắt hơn một Pháp Khí cao giai bình thường. Uy lực của nó không thua kém Pháp Khí cao giai bao nhiêu.”
Cười khẽ một tràng, Bạch Ngọc mang bảy thanh đoản đao hợp thành một thể, sau đó kết hợp với trọng thuẫn hình thành bộ dáng khéo léo ban đầu, ra dáng tự hào nói. “Đây là sư tôn vì ta mà chuẩn bị Pháp Khí Song Thân Tử Mẫu. Lão nhân gia người đã nói, chỉ cần có thể thành công Trúc Cơ, người sẽ ban cho ta một kiện Pháp Khí Song Thân Tử Mẫu cao giai!”
Pháp Khí của Bạch Ngọc làm Khương Đại Xuyên và Cao Nhân hâm mộ vô cùng. Bạch Dịch cũng mỉm cười. Có Pháp khí có thể so với Pháp Khí cao giai này, chỉ cần Bạch Ngọc không đi vào ba đại hiểm địa ở Thái Hằng sơn mạch thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
“Ca, chờ ta được sư tôn ban thưởng lần sau, ta sẽ cho người kiện Pháp Khí này để phòng thân.” Bạch Ngọc ngồi xuống, nghiêm giọng nói.
Pháp Khí trân quý như thế, giá trị ít nhất cũng hơn vạn Linh thạch, nếu không phải thân nhân thì chẳng ai nguyện ý đem tặng. Từ đó có thể thấy Bạch Ngọc vô cùng coi trọng ca ca của mình.
Bạch Dịch tất nhiên biết sự trân quý và trình độ của Pháp Khí này. Hắn vui mừng gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn muội muội như một vị trưởng bối nhìn một hậu bối có hiếu.
“Giữa lúc rèn luyện, dù có Pháp Khí hộ thân cũng phải hết sức cẩn thận, không thể chủ quan.” Bạch Dịch nhìn muội muội bằng ánh mắt yêu thương, nhẹ giọng dặn dò. Vết sẹo trên gương mặt muội muội hắn đã rất nhạt, dẫu vậy vẫn còn nhìn ra được.
Nhớ tới chuyện cũ trong hẻm Bố Y, Bạch Dịch khẽ bảo. “Đợi ta tiến giai cảnh giơi Trúc Cơ, nhất định sẽ xóa vết sẹo trên mặt Ngọc nhi đi.”
“Vâng!” Bạch Ngọc nhoẻn miệng cười, gật đầu dứt khoát. Những lời ca ca nàng nói, nàng chưa bao giờ nghi ngờ.
“Tiểu thúc.” Khương Đại Xuyên nghiêm mặt nói. “Món Pháp Khí của tiểu cô nương này, nếu lão nhân gia người dùng không thuận tay thì có thể truyền cho ta. Lúc đó nó sẽ trở thành đồ gia truyền rồi, hắc hắc…”
“Muốn truyền cũng phải truyền cho ta mới đúng chứ.” Cao Nhân trêu chọc. “Ta cùng thế hệ với Bạch huynh, ngươi là vãn bối, chờ xếp hàng phía sau đi.”
Âm thanh cười đùa vang lên huyên náo trong phòng. Tới khi hoàng hôn buông xuống Bạch Ngọc mới cáo biệt ca ca, quay lại Đan Các.
Bạch Ngọc rời khỏi, Cao Nhân và Khương Đại Xuyên cũng cáo từ. Bạch Dịch lại rơi vào trầm tư.
Muội muội hắn đã có Pháp Khí Song Thân Tử Mẫu, hắn không còn lo lắng nữa. Điều khiến hắn suy tư là thí luyện tam tông luân võ tông môn tổ chức sau hai tháng nữa kia.
Thí luyện của tông môn, thông thường đều là so đấu đạo pháp, kiếm thuật, hoặc thăm dò địa điểm cực hiểm, mượn đó mà kiểm nghiệm tu vi cùng đạo tâm của đám đệ tử. Tuy được gọi là một loại khảo nghiệm, nhưng nếu gọi là rèn luyện thì việc tỷ thí đa phần đều nhẹ nhàng. Đệ tử trong tông có thể làm theo khả năng, không sắp xếp trước sau, cũng không nhất định phải tìm được Linh thảo hay tài liệu.
Phàm là thí luyện bình thường, ban thưởng đưa ra đều cực kỳ phong phú. Rèn luyện lại không như vậy, không có ban thưởng. Có điều, trên đường rèn luyện, đệ tử có thể giữ lại thu hoạch mình đạt được.
Đối với việc thí luyện hay rèn luyện của đám đệ tử cấp thấp, Bạch Dịch không có hứng thú. Việc hắn suy tư là mục đích đám cường giả che giấu phía sau màn thí luyện này.
“Xem ra, Tông chủ hiện giờ của Thương Vân Tông cũng không đến nỗi ngu xuẩn, cũng biết đạo lý nước có đục mới dễ mò cá này.”
Thấp giọng tự nhủ xong, Bạch Dịch đại khái đã nhìn ra dụng ý thật sự của việc tổ chức thí luyện lần này. Hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, bắt đầu tu luyện.
Bạch Dịch đi vào Thương Vân Tông vì muốn mượn Linh mạch của tông môn để tu luyện, không phải vì muốn hiệp trợ để Thương Vân Tông trở nên mạnh mẽ hơn. Việc lừa gạt qua lại giữa các tông môn, hắn không có tâm tình tham dự vào.
Đêm xuống, Bạch Dịch đang tu luyện thì bị tiếng bước chân bên ngoài quấy nhiễu. Hắn mở mắt, không bao lâu sau Dương Nhất Phàm đã đi tới trước phòng.
Lần này, Dương Nhất Phàm mang tới hơn mười loại tài liệu luyện khí. Một tháng Bạch Dịch tới Thiên Lao, cuối cùng Dương Nhất Phàm đã đổi đủ các loại tài liệu để luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi.