Tham và lười đều chỉ đám người không chí phấn đấu, ngồi ăn rồi chờ chết, có thể cùng lúc mang cả danh tham và lười, xem ra Du Kiến Hải khá nổi danh.
"Ta chỉ hơi lười thôi." Lần đầu tiên Du Kiến Hải vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, nhưng sau một khắc lại có vẻ chán nản: "Thật ra ta cũng không tham tiền, ngươi nhìn xem, một cái đầu giá trị vạn Linh thạch ở trước mặt ta ta cũng chưa vặt xuống."
"Ngươi dám!"
Hai nữ tử đồng thời hét lớn. Lông mày Lữ Tịch Thần dựng lên, Nghê Thu Vũ thì trợn mắt.
Du Kiến Hải bị lời hai nữ tử làm giật mình há hốc mồm, sau đó ánh mắt đầy kính nể khẽ gật gật với Bạch Dịch, ý kia là đang tán thưởng sự phong lưu của hắn.
Lữ Tịch Thần và Nghê Thu Vũ liếc nhau một cái, đồng thời hừ nhẹ một tiếng rồi không để ý tới đối phương.
Hội đấu giá vẫn đang diễn ra, trên đài giờ đang đấu giá hai phi kiếm Pháp khí cực phẩm, ngay lúc này, cửa hội đấu giá mở ra, một thanh niên tay cầm quyển sách, mặt như quan ngọc nhẹ nhàng bước vào.
"Cuối cùng cũng tới một chày gỗ..." Du Kiến Hải nhìn thanh niên vừa vào hội đấu giá, nói bằng âm thanh nhỏ gần như không nghe thấy. Nghe y nói, ánh mắt Bạch Dịch cũng nhìn lại phía đó.
Thanh niên cầm quyển sách trong tay bước vào hội đấu giá, khi biết đã hết vị trí ghế lô thì khẽ nhíu mày. Tuy chung quanh bục gỗ còn không ít chỗ trống nhưng y chẳng thèm ngó ngàng.
Linh thức Kim Đan trung kỳ tràn ra trong khoảnh khắc. Thanh niên chỉ cảm nhận một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía ghế lô của Bạch Dịch. Sau một khắc, thân thể y biến mất tại chỗ.
Một giọt giọt nước lặng lẽ xuất hiện trong ghế lô, giọt nước này rất lan ra thành một vệt nước trong bao sương. Dị tượng như thế khiến Vương Hạ và một đám đệ tử Thương Vân cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
"Phép Thủy độn!" Nghê Thu Vũ từng thấy sư tôn nàng Văn trưởng lão thi triển loại độn pháp kỳ dị này, giờ kêu lên đầy kinh ngạc. Lữ Tịch Thần lại không có gì bất ngờ, nhưng vẻ mặt ngưng trọng hơn.
Nhìn giọt nước lan thành vệt kia, Bạch Dịch cười nhẹ một tiếng. Theo hắn, người thi triển độn pháp trong khoảng cách vài bước chân đều chỉ làm màu thôi.
Ào ào!
Vệt nước nổ tung, vài đệ tử Thương Vân trẻ tuổi vô thức đưa tay ngăn lại nhưng không thấy bọt nước nào bắn ra. Vệt nước kia đã biến mất, ở chỗ đó là thanh niên cầm sách khi nãy.
Dùng phép Thủy độn tiến vào ghế lô, vị này cũng không khách khí mà trực tiếp ngồi xuống một ghế trống, nói: "Du huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Nói rồi, thanh niên rót một chén Linh tửu cho mình, đưa mắt nhìn mọi người trong phòng. Trong mắt y lóe qua tia khinh thường rồi nhanh chóng biến mất, khi thấy Lữ Tịch Thần, ánh mắt y sáng ngời.
"Hóa ra có hồng nhan làm bạn, vận khí Du huynh tốt thật." Thanh niên che giấu thần sắc hâm mộ trong mắt, nhìn Lữ Tịch Thần rồi nói với Du Kiến Hải.
"Vân huynh, ta cũng kẻ ăn nhờ ở đậu thôi, ghế lô phòng này không phải của ta."
Du Kiến Hải nói xong, thanh niên họ Vân khẽ giật mình. Y vẫn nhìn Lữ Tịch Thần, ngữ khí hào phóng nói: "Được gặp giai lệ như thế, chuyến này tới Thanh Châu cũng không tệ lắm, chi phí nơi đây ta bao toàn bộ."
Dứt lời, thanh niên họ Vân vẫy tay sai vặt ngoài cửa: "Mang thêm mười bình Linh tửu lên tay, lấy loại đắt nhất."
"Vị công tử này, Linh tửu hội đấu giá chúng ta đều là trăm Linh thạch một bình, ngài thấy..." Tay sai vặt ngoài cửa quay người hỏi.
"Không sao, chút Linh thạch mà thôi." Thanh niên họ Vân khoát tay, mười Linh thạch nhỏ bằng một nửa Linh thạch cấp thấp bị y ném ra ngoài, đúng là mười viên Linh thạch trung cấp.
Linh thạch trung cấp chỉ có ở trung tập Linh mạch trung cấp, số lượng cực nhỏ, một Linh thạch trung cấp có thể đổi trăm khối Linh thạch cấp thấp, nhưng là 100 Linh thạch cấp thấp chưa chắc đổi được một khối Linh thạch trung cấp, ít nhất phải một trăm mười mới may ra được.
Mười viên Linh thạch trung cấp, nếu tốn chút thời gian để đổi thì có thể đổi được 1100 Linh thạch cấp thấp. Tay sai vặt hội đấu giá vưà thấy mười khối Linh thạch trung cấp, mắt sáng lên, Linh tửu đắt nhất trăm Linh thạch một bình, mười bình một ngàn, một trăm Linh thạch còn thừa kia có thể vào túi gã.
Cứ vậy được hời một trăm Linh thạch, gã sai vặt mừng rỡ vạn phần, cúi người thấp hơn rồi vội ̀vàng đáp: "Công tử chờ một lát, Linh tửu lập tức tới ngay!"
Quả nhiên là cái chày gỗ, Bạch Dịch liếc nhìn Du Kiến Hải, khóe miệng hai người không hẹn đều khẽ nhếch lên.
Nếu chạy đến theo Du Kiến Hải, đương nhiên vị vừa tham vừa lười của Ngự Thú Tông phải giới thiệu một phen. Du Kiến Hải mở mắt cá chết ra, lười biếng chỉ thanh niên họ Vân, nói: "Vị này chính là cao đồ Đan Vương điện Dự Châu, được xưng thiên tài đan đạo Dự Châu Vân Mộng Trạch, nghe nói được Đan Vương đại nhân tự mình chỉ điểm rất nhiều lần."
Dù là cao đồ Đan Vương điện hay thiên tài đan đạo Dự Châu, thì danh này đều dọa một đám đệ tử Thương Vân khiếp sợ vô cùng, nhất là được Đan Vương đại nhân tự mình chỉ điểm, đây chính là cơ hội có thể gặp mà không thể cầu của Tu Chân giả.
Đan Vương Dự Châu, cường giả số một số hai Thanh Không Vực, được Đan Vương chỉ điểm, đệ tử Thương Vân nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Chẳng những đệ tử Thương Vân, Lữ Tịch Thần cũng cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Vân Mộng Trạch có thêm vài phần kiêng kị.
"Được sư tổ yêu quý mà thôi." Vân Mộng Trạch hờ hững nói, nhưng không che được kiêu ngạo trong mắt.
Cao đồ Đan Vương điện cộng thêm cái danh thiên tài đan đạo, đương nhiên vị Vân Mộng Trạch được Đan Vương tự mình chỉ điểm này có tư cách kiêu ngạo. Không những ở đan đạo, trên mặt thiên phú tu vi Vân Mộng Trạch có thể xếp hàng đầu ở Dự Châu. Tu sĩ Kim Đan trên toàn Thanh Không Vực có thể khiến Vân Mộng Trạch nhìn vào mắt cũng cũng nhiều, Du Kiến Hải Ngự Thú Tông là một trong số đó. Trước đó hai người đánh vài trận mà quen, không có giao tình nhiều lắm.
Dù là cao đồ Đan Vương hay gã lười Ngự Thú Tông, danh tiếng hai người này trong đám tu sĩ Kim Đan Thanh Không Vực đều cực kỳ vang dội, đều là kỳ tài ngút trời, có lẽ chỉ có Lữ Tịch Thần sau khi đột phá Kim Đan mới có thể so cùng hai người.
Bao sương nho nhỏ lại là chỗ tụ tập thiên tài. Khiến Bạch Dịch bất đắc dĩ là, vị cao đồ Đan Vương điện ra tay hào phóng này không biết là đồ tử đồ tôn thứ mấy của đại đệ tử nhà hắn, giờ lại đi phô bày giàu sang trước mặt sư tôn sư tổ Đan Vương điện nhà y.
Khẽ lắc đầu, Bạch Dịch bất đắc dĩ cười cười, cũng cười như hắn còn có Du Kiến Hải. Nhưng trong cặp mắt cá chết của Du Kiến Hải còn lấp lóe ánh sáng thấy dê béo.
Rất nhanh mười bình Linh tửu giá một trăm Linh thạch được mang lên, Vân Mộng Trạch rót một bình Linh tửu tới trước mặt Lữ Tịch Thần, phong độ nhẹ nhàng nói: "Du huynh đã giới thiệu Vân mỗ, không biết vị mỹ nhân này phương danh thế nào?"
Bỏ qua Bạch Dịch và các đệ tử Thương Vân khác, Vân Mộng Trạch chỉ quan tâm Lữ Tịch Thần thôi. Những người khác là ai y không có hứng thú.
"Danh tiếng Thanh Châu Minh Ngọc, ta nghĩ Vân huynh sẽ quen tai." Du Kiến Hải cũng biết nghe lời phải, không để ý vẻ mặt bất mãn của Vương Hạ và các đệ tử Thương Vân khác, nói.
"Thanh Châu Minh Ngọc!"
Trong mắt Vân Mộng Trạch sáng ngời, ôm quyền với Lữ Tịch Thần: "Đại danh Thanh Châu Minh Ngọc như sấm bên tai, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Khiến người ta thán phục hơn là Lữ cô nương còn nhỏ tuổi đã nghiêng nước nghiêng thành như vậy, vài năm sau dung nhan càng khuynh thế!"