Võ Trưởng lão ngờ vực khiến mấy vị cường giả Nguyên Anh đều đăm chiêu. Lữ Tử Mặc dẫn đầu mở miệng: "Bạch Cốt điện, không biết hai vị Trưởng lão có biết không?"
"Bạch Cốt điện?"
Văn Trưởng lão Mạc Phong nhíu mày, nói: "Dường như đã nghe qua tên này ở đâu đó, hẳn là một thế lực tu chân mới nổi dậy. Không phải sáu cường giả Nguyên Anh kia đều là người Bạch Cốt điện chứ?"
Sau khi nghe Bạch Cốt điện, Mạc Phong không khỏi giật mình trong lòng.
Thế lực có thể một lần xuất động sáu vị Nguyên Anh tuyệt không phải bình thường. Hơn nữa điều khiến hắn kinh hãi nhất là, cái tên Bạch Cốt điện này chỉ mới xuất hiện ở Thanh Châu vài chục năm.
Không ai tin một thế lực tu chân mới thành lập lại phát triển thành quy mô mạnh như vậy trong hơn chục năm. Trừ khi Bạch Cốt điện sớm đã tồn tại nhiều năm, chẳng qua là gần đây mới xuất hiện trước mặt thế nhân mà thôi.
Cốp!
Kỷ bà bà lớn tuổi nhất bỗng đập mạnh Long đầu trượng một cái, quát lạnh nói: "Khoan nói bất ngờ tập kích Hàn Ngọc tông có phải là Bạch Cốt điện hay không, lão thân có thể kết luận, trong sáu hắc y nhân kia có một tên là Hỏa Sát của Thất Sát, Diêu Kỳ!"
Diêu Kỳ là một trong cường giả Nguyên Anh Thất Sát của Thất Sát Môn, có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Thất Sát của Thất Sát Môn chia ra lấy Thiên, Địa, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm danh tự. Vì Diêu Kỳ tinh thông pháp môn hệ Hỏa nên mang danh hào Hỏa Sát, nàng ta cũng là nữ tu duy nhất trong Thất Sát.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Kỷ bà bà tiếp tục nói: "Mấy trăm năm qua, ít nhất lão thân đã giao thủ hơn bảy tám lần với Hỏa Sát kia. Diêu Kỳ đó dù hóa thành tro ta cũng nhìn cái là nhận ra, loại khí tức đặc thù này ở Thanh Châu ngoài nàng ta ra không còn ai."
Dùng khí tức kết luận thân phận của đối phương, tuy không quá chính xác nhưng không chênh nhiều, nhất lão tu sĩ Kỷ bà bà đức cao vọng trọng này sẽ không hồ ngôn loạn ngữ trước mặt cường giả hai đại tông môn.
Võ Trưởng lão thu lại ánh mắt vốn nhìn phía chân trời, lớn tiếng nói: "Nếu Kỷ bà bà có thể kết luận một tên trong đám hắc y nhân là Hỏa Sát, vậy rốt cuộc năm người kia là người phương nào, có lẽ chư vị biết sẵn trong lòng rồi."
Nói xong, Phương Nham hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ra dã tâm Thất Sát môn không nhỏ đâu, không biết sao chúng lại có lòng tin nhất thống Tu Chân Giới Đại Phổ!”
Võ Trưởng lão không trầm ổn như Văn Trưởng lão, có sao nói vậy, trực tiếp điểm phá sáu hắc y nhân kia là Lục Sát của Thất Sát môn. Không chỉ như thế, hắn còn nói thẳng ý đồ nhòm ngó Tu Chân Giả Đại Phổ của Thất Sát môn. Lời này nếu nói ở tông môn nhà mình thì chẳng sao, nhưng nói thẳng trước mặt chư vị Trưởng lão Hàn Ngọc tông thì có phần không hợp.
Lời này của Võ Trưởng lão lời rõ ràng cột chung Thương Vân và Hàn Ngọc vào một chỗ.
Mạc Phong càng nhíu chặt mày hơn. Không phải hắn lo lời nói thẳng của Võ trưởng lão, mà đang suy tư Bạch Cốt điện thần bí kia. Suy nghĩ tương tự Mạc Phong còn có Tông chủ Hàn Ngọc tông Lữ Tử Mặc.
Thất Sát môn chỉ là một trong ba đại tông môn Đại Phổ, nếu vội vã dồn ép, Thương Vân tông và Hàn Ngọc tông liên thủ, Thất Sát môn tuyệt đối không có chỗ dừng chân ở Đại Phổ. Nhưng Lục Sát Thất Sát Môn mặc bào phục Bạch Cốt điện tới đánh Hàn Ngọc tông cũng có chút ý vị sâu xa.
Là Thất Sát môn muốn giá họa chuyện Hàn Ngọc tông sự cho Bạch Cốt điện, hay là Bạch Cốt điện đã thu phục được Thất Sát môn?
Nếu là phía trước thì các cường giả Thương Vân và Hàn Ngọc không quá hốt hoảng. Nhưng là phía sau thì thế lực tu chân Bạch Cốt điện này đã quá kinh người rồi.
Bên ngoài tông môn không phải chỗ nói chuyện, nếu cưòngw giả Thương Vân tới giúp, đương nhiên Lữ Tử Mặc tận tình hữu nghị chủ nhà. Nàng phất tay tạo thủ thế mời, nói: "Tiểu nữ tử chuẩn bị rượu nhạt đơn giản, mời chư vị đạo hữu Thương Vân di giá tới Lưỡng Cực Điện."
"Hắc hắc, Linh Tuyền Tửu Hàn Ngọc tông vốn danh chấn Đại Phổ, lần này lão phu muốn uống thống khoái!"
Võ trưởng lão cười to một tiếng, dẫn đầu bước vào Hàn Ngọc tông, Văn trưởng lão cười xấu hổ, phe phẩy quạt lông vào theo. Các Trưởng lão Kim Đan Thương Vân còn lại thì đi sau hai vị Trưởng lão Văn Võ. Họn họ không tiêu sái như Văn Võ Trưởng lão được, trước mặt cường giả Nguyên Anh, đương nhiên tu sĩ Kim Đan thấp hơn một đoạn.
Chu Thừa cũng ở trong đội ngữ Thương Vân tông, lần này viện trợ Hàn Ngọc tông hắn không tránh đi, bị tông chủ phái đến. Cũng may không phát sinh đánh nhau, lúc này Chu Thừa mới thở phào một cái trong lòng.
Hắn biết uống linh tửu, luyện khí cũng được chút. Nhưng hắn cực kỳ không giỏi chuyện dốc sức liều mạng, còn là dốc sức liều mạng cho tông môn khác.
Trưởng lão Luyện Khí không am hiểu đánh nhau, khi hắn phát hiện nhiệm vụ kế tiếp chỉ là uống linh tửu, lập tức cả người đều thả lỏng, đi cuối cùng đội ngữ, ngó đông ngó tây nhìn. Hắn đã không tới Hàn Ngọc tông hàng trăm năm rồi, không biết nữ tu trăm năm trước liếc mắt đưa tình với mình giờ đã đại thành Kim Đan hay nhập thổ an vi rồi.
Đang hoài niệm chuyện phong lưu năm đó, Chu Thừa đột nhiên nhảy dựng, con mắt trợn lớn, chỉ vào một thiếu niên tu sĩ hồi lâu không nói thành lời.
Vài bước chuồn tới cạnh thiếu niên, Chu Thừa đi quanh đối phương ba vòng, còn cố ý đánh giá toàn thân đối phương, sau đó thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự tới Hàn Ngọc tông à, không thành thái giám chứ?"
Với lời vui đùa của Trưởng lão Luyện Khí, Bạch Dịch coi như không nghe thấy, cũng không để ý tới Chu Thừa, trực tiếp đi về phía Lữ Tử Mặc, chắp tay nói: "Lời hứa lúc truớc của Tông chủ đại nhân có thể thực hiện rồi, bây giờ ta muốn tới Hàn Thủy Đàm."
Hít!
Chu Thừa nghe lời này của Bạch Dịch thiếu chút bị dọa chết đứng. Dám đòi tơi cấm địa Hàn Ngọc tông trước mặt Lữ Tử Mặc, hắn cho rằng Bạch Dịch đã điên rồi.
Lữ Tử Mặc dừng bước, cau mày lại. Không phải nàng quên hứa hẹn lúc trước, mà cho rằng Văn Võ Trưởng lão Thương Vân quan trọng hơn chút, vốn nghĩ sau đó rồi thực hiện lời hứa, không ngờ người ta không đợi kịp.
Lữ Tử Mặc chưa mở miệng, Kỷ bà bà ở một bên đã lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào, dám cả gan dòm ngó cấm địa tông môn ta!"
"Thương Vân, Bạch Dịch." Bạch Dịch không thèm nhìn lão phụ, lạnh lùng nói tên mình. Nghe xong hai chữ Thương Vân, hai vị Trưởng lão Văn Võ không khỏi nhìn sang.
"Hừ, một gã tiểu bối Thương Vân tông mà thôi, ngươi cho rằng cấm địa Hàn Ngọc tông là nơi ngươi muốn tới thì tới sao, mơ tưởng hão huyền!" Sắc mặt Kỷ bà bà lạnh lẽo, gào to nói.
Vị này Kỷ bà bà Hàn Ngọc tông, chính là Trưởng lão tông môn tọa trấn Hàn Thủy Đàm. Cấm địa Hàn Thủy Đàm do bà trông coi quanh năm đừng nói một ngoại nhân, dù là người Tông chủ cho phép bà cũng phải kiểm nghiệm nhiều ngày mới cho vào Hàn Thủy Đàm.
"Ta đã đáp ứng hắn rồi." Lữ Tử Mặc mở miệng nói: "Vị tiểu hữu này từng giúp ta tu sửa đại trận tông môn, nếu không hai ngày trước đại trận tông môn đã bị công phá. Có lẽ chư vị đã nghe qua tên tuổi Lục Giáp Thanh Hỏa Trận, sáu cường địch Nguyên Anh kia có chuẩn bị mà tới."
Lời này của Lữ Tử Mặc không những khiến Tô Hải Đường và Kỷ bà bà Hàn Ngọc tông, mà ngay cả Văn Võ Trưởng lão cũng hít một hơi lạnh. Cho tới giờ họ mới biết trước đó cục diện Hàn Ngọc tông mạo hiểm cỡ nào.
"Thanh Huyền Viêm..." Tô Hải Đường thấp giọng nói: "Lực lượng pháp môn khắc chế hàn băng tốt nhất. Nếu Hắc Phong Tứ Tượng Trận bị phá, hậu quả không thể ngờ được."
Kỷ bà bà cũng trầm mặc lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dịch càng u ám hơn, trong mắt không che giấu sát ý.
"Nhớ lại."
Không biết Văn Trưởng lão Mạc Phong có cố ý hay không, đột nhiên mở miệng nói: "Ở tam tông luận võ ngươi chính là đệ tử ngoại môn dùng khôi lỗi thay mình cứu nha đầu Thu Vũ. Ta nhớ lúc đó Chu lão đầu nhảy chân rống to, ai muốn đoạt ngươi với hắn, hắn sẽ dốc sức liều mạng cơ mà."
Sư tôn Nghê Thu Vũ chính là vị Văn Trưởng lão, lúc này lời nói Mạc Phong nói dường như có thêm một tầng thâm ý. Hắn đang mượn cơ hội nói cho Kỷ bà bà, thiếu niên này không phải đệ tử không tiếng tăm gì trong Thương Vân tông, ngược lại còn là ân nhân cứu mạng đệ tử chân truyền của Văn trưởng lão.