Nỗi bực bội trong lòng đã ảnh hưởng tới sự cảnh giác của Bạch Dịch, đến lúc lâm vào pháp trận rồi hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn cau chân mày, ánh mắt trở nên sắc bén như đao, chân đạp Thanh Vân Tước, Bạch Dịch quét mắt về phía các ốc xá trên triền núi.
“Thiên Hồn Trận…”
Cảm nhận được từng trận âm khí truyền tới từ đoạn ốc xá dưới chân núi, Bạch Dịch thấp giọng tự nói. Cửu Cung Chuyển Vân kiếm bay xung quanh người hắn.
Nghê Thu Vũ phát hiện thiên địa linh khí xung quanh trở nên bạo ngược thì lấy ra Triền Vân mạt rồi khẽ nói. “Thừa dịp chúng ta còn chưa lâm quá sâu vào đại trận, trước thủ sau công. Ngươi có cự thuẫn, ta có Triền Vân Mạt. Chỉ cần chúng ta liên thủ toàn lực phòng ngự sẽ chống đỡ được nhất thời. Chờ tới lúc nhìn thấu biến hóa của trận pháp thì sẽ phá trận cũng không muộn.”
Những lời Nghê Thu Vũ nói đúng là phương pháp đối phó khi lâm vào đại trận. Trước toàn lực phòng thủ, đợi tới lúc hiểu rõ các thủ đoạn của nó rồi mới ra tay phá trận, nếu không, trừ phi phải rất hiểu rõ trận pháp, ít người ra tay một cách lỗ mãng.
Tu chân giả Trúc Cơ bình thường lâm vào đại trận lạ lẫm cũng đều sẽ làm vậy. Có điều Bạch Dịch lại không giống họ. Hắn chẳng huyễn hóa ra hoa văn trên cự thuẫn, chỉ dùng một Thanh Vân Tước.
Thanh Vân Tước đã thông linh nhưng không phải linh thú bản mạng. Nó có thể hiểu đại khái suy nghĩ của chủ nhân, cất tiếng hót vang rồi mở cảnh, phóng gấp tới một gian ốc xá gần nhất trên triền núi.
Thanh Vân Tước vừa động, băng châu trên bầu trời liền biến thành băng vũ lóng lánh, nhìn như mềm mại nhưng lại sắc bén vô cùng. Mỗi cây băng chùy mang theo linh lực ba động đáng sợ hợp lại với nhau giống như một tấm lưới băng lớn từ trên trời giáng xuống.
Băng trùy đột nhiên xuất hiện không dứt, không thấy điểm ngừng, Nghê Thu Vũ nhìn bầu trời, khuôn mặt trở nên ảm đạm.
Nàng cảm nhận được loại khí tức của tử vong từ những phiến băng trùy đáng sợ, pháp khí cao cấp cũng khó ngăn lại được. Nếu Triền Vân Mạt bị hủy, thời gian thi triển đạo pháp còn không có, hai người khó tránh khỏi bị đâm như gai nhím.
Trong băng chùy mang theo khí tức lạnh lẽo, lại thêm linh khí khủng bố dao động vượt qua tu sĩ có tu vi Trúc Cơ đủ để Nghê Thu Vũ đưa ra phỏng đoán, dù có là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lọt vào trận pháp này cũng không dễ dàng chạy thoát mà không trọng thương.
Trận pháp có thể làm trọng thương cả tu sĩ Kim Đan kỳ chính là sát trận tuyệt mạng dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Trên triền núi tối tăm, Chương Nhạc thay đổi thái độ thành dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, hay tay hung hăng chém ra, nhe răng cười. “Bạch Dịch ở Thương Vân Tông? Từ hôm nay trở đi, tên ngươi có thể đổi thành Tử nhân Bạch Dịch rồi. Ngươi dám tiếp cận nữ nhân của Chương Nhạc ta thì chỉ có chết!”
Trong trận pháp, Bạch Dịch nhìn không rõ Chương Nhạc. Trước mặt hắn toàn là ốc xá cổ quái xây dựng từ đá. Thanh Vân Tước bay tới chỉ còn cách ba trượng thì Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm đã tấn công rồi.
Pháp khí cấp cao được hắn toàn lực thôi động đâm vào ốc xá, kéo theo là tiếng nổ đì đùng. Căn ốc xá cổ quái bị đánh nát bấy.
Thu hồi Thanh Vân Tước, Bạch Dịch đứng vững vàng trên triền núi, chỗ là căn nhà đá lúc trước đã trở thành bãi đất bằng, xung quanh là đá vụn lớn nhỏ vung vãi.
Nghe Thu Vũ đứng bên cạnh Bạch Dịch, biểu tình nghiêm trọng nhìn dải băng trùy trên không sắp bổ xuống. Triền Vân Mạt của nàng phát ra ánh sáng rực rỡ, xoay tròn trên đỉnh đầu hai người chuẩn bị đón đỡ trận băng chùy khủng bố này.
Từ lúc đứng trên triền núi, Bạch Dịch không hề nhìn dải băng chùy trên đầu lấy một lần. Lúc này hắn tản ra linh thức, toàn lực cảm giác không gian xung quanh.
Bên trong linh thức của hắn, rất nhiều đầu hung hồn dữ tợn đang xuất hiện bốn phía, tóc dài răng nanh nhìn như người lại nằm sấp dưới mặt đất, bò trên hai tay hai chân.
Những hung hồn này bò ra từ căn ốc xá vừa mới bị phá hủy. Bị mất nơi trú ngụ, cả đám trở nên hung bạo, không ngừng vây quanh hai người sống nhưng không tấn công ngay mà còn như đang đợi mệnh lệnh từ ai đó.
Băng chùy trên đầu đã nện xuống nhưng rất kỳ lạ, chúng rơi xuống là hấp thụ vào mặt đất, im hơi lặng tiếng. Đỉnh đầu của Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ không hề có một cây băng chùy nào đánh trúng. Bên cạnh hai người giống như có một bức tường rào vô hình ngăn cách toàn bộ đám băng chùy kia.
Thi triển Triền Vân Mạt lên đến mức tận cùng, Nghê Thu Vũ kinh ngạc nhìn màn mưa bốn phía, lại nhìn Bạch Dịch không hề có biểu hiện khác thường nào. Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao đám băng chùy kia không chạm vào hai người được.
Cảm nhận thấy đám hung hồn tựa dã nhân xung quanh, Bạch Dịch hừ lạnh.
Loại sát trận Thiên Hồn này, tu sĩ Trúc Cơ bình thường hầu hết đều chưa từng nghe qua, nhưng với người như hắn, nó chỉ là một loại pháp trận nhỏ được suy diễn ra từ một trong thập đại tuyệt trận từ thời thượng cổ mà thôi. Băng chùy đầy trời đúng là có thể gây tổn thương cả tới tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cũng chính là một sát chiêu của trận này nhưng đám hung hồn trú ẩn trong đám ốc xá kia mới là uy lực chân chính của trận pháp. Chỉ cần người thi triển trận pháp đọc chú quyết là có thể khống chế đám hung hồn, tiêu diệt địch nhân bị vây trong trận.
Băng chùy và hung hồn là hai loại sát chiêu của trận pháp này nhưng chúng có một sơ hở lớn liên quan đến nhau. Ấy là đám băng chùy sẽ không công kích những hung hồn bị giam giữ kia.
Băng chùy không công kích mấy căn ốc xá, Bạch Dịch chỉ cần phá hủy một căn ốc xá, đứng trong phạm vi của nó là có thể tránh được đám băng chùy uy lực không tầm thường kia. Vậy là trong trận pháp, hắn chỉ còn phải đối phó với đám hung hồn.
Đám hung hồn xung quanh ngày càng trở nên hung bạo, băng vũ vẫn không ngừng rơi xuống. Bên trong màn mưa, những căn ốc xá khác cũng dần xuất hiện tung tích của đám hung hồn khác. Những hung hồn này có thực lực có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, số lượng lên tới cả ngàn.
Số lượng hung hồn lớn như thế, chỉ cần đồng loạt tấn công là có thể diệt sát cả tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Thiên Hồn trận là trấn tộc chi bảo của Chương gia. Trải qua nhiều năm tu sửa luyện hóa mới có được uy năng diệt sát cả tu sĩ Kim Đan, bình thường sẽ không dễ dàng mang ra sử dụng. Nếu không được tộc lão Mục gia ngầm đồng ý, gia chủ Chương gia sẽ không tùy tiện cho phép Chương Nhạc mở ra đại trận.
Hung hồn bên trong trận là những dã nhân trên núi ngày xưa. Chương gia phát hiện đám dã nhân này lệ khí rất nặng, sau khi chết còn có thẻ hóa thành oan hồn chiếm giữ những căn ốc xá kia, vì vậy kiến thành đại trận ngay trên triền núi này. Qua nhiều năm, có không ít tu chân giả đã mất mạng trong trận pháp này.
Vì giúp Mục Đức đoạt lấy năm đóa linh lan trong tay Bạch Dịch đã không tiếc mở ra sát trận cường đại nhất của gia tộc. Hắn là muốn đẩy Bạch Dịch vào chỗ chết. Chỉ cần người này chết, đoạt được năm đóa linh lan, địa vị của Chương Nhạc ở Mục gia sẽ càng được củng cố.
Nhớ tới vợ sắp cưới Mục Linh, Chương Nhạc nở nụ cười tà, không chút do dự thúc dục sát chiêu cuối cùng của Thiên Hồn trận.
Vô số hung hồn bắt đầu gào thét như hung thú phóng tới vị trí của hai người sống trong trận. Hơn một ngàn hung hồn phát ra khí tức khủng bố, bao phủ lấy Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ trong nháy mắt.
Dùng linh thức cảm giác được đám hung hồn xung quanh, Nghê Thu Vũ cảm thấy nguy hiểm trầm trọng, sắc mặt ảm đạm, vừa định dùng Triền Vân Mạt trên đỉnh đầu ngăn trước người Bạch Dịch thì chợt thấy một lá cờ nhỏ đen như mực xuất hiện trong tay hắn.