Mục Thập Tam Đấu Thú Vũ là đấu Yêu Thú cấp 1, giờ đổi thành Bạch Dịch, Chương Nhạc lại lôi một con Yêu Thú cấp 2 thực sự ra. Rõ ràng hắn muốn mượn cơ hội này giết Bạch Dịch!
Trong viện đã được dọn một khoảnh đất trống thật lớn. Ngay Mục Thập Tam khờ ngốc cũng ôm số vịt quay còn lại chạy tới một bên. Mục Đức âm thầm cười lạnh, muốn xem thiếu niên kiêu căng trước mặt hắn đến cùng có tài cán gì. Mặt khác, ánh mắt những người Mục gia nhìn Bạch Dịch đã không khác nhìn người chết là bao.
Lực sĩ Mục gia dũng mãnh còn không thể toàn thân trở ra dưới vuốt của Yêu Thú cấp 2 nói gì đến một gã thiếu niên gầy yếu.
Một khi Tu Chân Giả bị hạn chế Pháp khí và đạo khí, so với phàm nhân không mạnh hơn là bao.
Chương Nhạc âm hiểm cười thầm, từ từ mở lồng sắt. Tinh Nhãn Lang nôn nóng gầm nhẹ, thẳng đến khi lồng sắt mở hoàn toàn, cự lang vọt ra như thiểm điẹn, nâng đầu ngửa mặt lên trời gào thét.
Ngao ô o o o!
Tiếng sói tru to rõ mà âm trầm, trong tối truyền xa. Tiếng sói tru vừa lên, Mục Linh đã lao đến, gọi hai thanh loan đao lá liễu có ánh sáng lạnh lẽo lưu chuyển, muốn giết chết cự lang trong viện.
Chưa tới gần Tinh Nhãn Lang, thân thể Mục Linh đã bị đông cứng một bên, hai thanh loan đao leng keng rơi xuống đất.
Tộc lão Mục gia đã mở miệng đồng ý Bạch Dịch dùng Đấu Thú Vũ thay cho ca múa bình thường. Chỉ bằng thân phận của Mục Linh không thể thay đổi, Mục Đức càng không cho phép mình bị hậu bối ngỗ nghịch, vậy nên tạo một đạo pháp Kim Đan kỳ, dễ dàng giam Mục Linh tại chỗ.
Giống như không thấy Mục Linh bị giam lại, trong mắt Nghê Thu Vũ không còn cái gì mà tộc lão Kim Đan, cũng không có đệ tử Mục gia ở xung quanh. Trong mắt nàng chỉ còn một mình thiếu niên quay mặt về phía Lang Yêu.
Vọt người nhảy lên, Nghê Thu Vũ như nổi điên mà phóng tới Bạch Dịch. Đại họa hôm nay nàng cũng có một phần trách nhiệm. Đáng ra Bạch Dịch có thể bình yên đến Nam Chiếu, không vì một câu nói của nàng mà rơi vào tử địa Mục gia này.
Thân thể Nghê Thu Vũ đột nhiên dừng lại, một linh lực dịu dàng ngăn lại cơ thể nàng. Trên mặt nàng vẫn mang theo lo lắng như trước nhưng không tiến lên, vì cỗ linh lực kia đúng là Bạch Dịch phát ra. Mà thiếu niên phát ra linh lực này giống như không có việc gì mà cười cười với nàng.
Nghê Thu Vũ không nghĩ tới Bạch Dịch đối mặt với Lang Yêu cấp 2 vẫn có thể bình ổn đến vậy. Nhưng đạo linh lực cản nàng lại vô cùng dịu dàng, không nhìn ra bất cứ cái gì nôn nóng hay bất an.
Thấp thỏm không yên, Nghê Thu Vũ cưỡng ép bản thân bình tĩnh. Triền Vân Mạt cầm sẵn trong tay, nếu Bạch Dịch xuất hiện nguy hiểm, nàng sẽ không chút do dự ra tay.
Sau một tiếng thét dài, Tinh Nhãn Lang đột nhiên hất đầu nhìn thẳng con mồi của mình. Tiếng gào trầm thấp trong cổ họng lên xuống, hai mắt sói tản ra tinh văn dần chuyển về màu đỏ.
Tuy xung quanh đều là nhân loại nhưng người gần Tinh Nhãn Lang nhất sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên. Chỉ thấy con cự lang này mạnh mẽ đạp một chân về sau, thân thể to như một ngọn núi nhỏ đánh tới.
Lang Yêu vốn nổi danh nhanh nhẹn, phàm là Lang Yêu, động tác vồ giết con mồi đều cực kỳ nhanh chóng và mạnh bạo, nhất là con Tinh Nhãn Lang cấp 2 này. Khi Mục gia giam nó, để bảo tồn hung tính đã cho người ngày nào cũng dùng roi da quất nó.
Với tư cách đấu thú, không hung ác không được. Con Tinh Nhãn Lang bị quất roi nhiều năm này một khi lao khỏi lồng giam liên đỏ mắt dùng toàn lực đánh về phía Bạch Dịch.
Tốc độ Yêu Lang quá nhanh, nếu không dùng Pháp khí phòng ngự, Tu Chân Giả trình độ Trúc Cơ khó lòng tránh được, nói gì là vật lộn với nó. Có thể tránh một lần vồ giết là mạng lớn, tránh được hai lần chính là tổ tông phù hộ.
Liên tiếp ba lượt vồ giết nhanh chóng nhưng vô cùng mạnh bạo, Tinh Nhãn Lang đều chụp vào khoảng không. Thiếu niên gầy yêu trước mặt nó có thân hình như quỷ mỵ, nhẹ nhàng tránh đi.
Lấy vuốt sói tạo lực để phán đoán thời cơ vồ giết, với người khác có lẽ là một loại năng lực không thể tưởng tượng nổi, nhưng Bạch Dịch lại có thể dễ dàng tính ra. Nếu chỉ đơn thuần tránh một Yêu Thú cấp 2 vồ giết, dù hắn không dùng Đảo Thiên Công cũng có thể tránh trong một thời gian khá lâu.
Thấy khó có thể giết chết con mồi, Tinh Nhãn Lang gào thét một tiếng, há miệng lớn đầy máu, bắt đầu nhào cắn eo hông Bạch Dịch. Răng nanh trắng va vào nhau tạo ra tiếng vang khiến người ta sợ hãi, ai cũng có thể nhìn ra được, nếu bị Yêu Lang cắn trúng, nhất định xương gãy gân đứt.
Thần trí của Yêu Thú cấp 2 mạnh hơn nhiều so với Yêu Thú cấp 1. Vồ giết không có hiệu quả, Tinh Nhãn Lang lập tức chọn phương thức cắn giết hiệu quả hơn. Chỉ cần đến gần, nhân loại nhất định không thể thoát khỏi miệng đầy răng nhọn của nó.
Từ khi Tinh Nhãn Lang có ý định quần đấu, cục diện trong viện chuyển thành Đấu Thú Vũ thực sự. Chỉ thấy Bạch Dịch tránh đi, thân hình nhẹ nhàng như bay lên, mắt thấy răng nanh Yêu Lang sắp cắn vào eo hông hắn, không ngờ tới hắn chỉ nhẹ nhàng bay bổng rồi đánh ra một chưởng đã khiến răng nanh kia nứt toác.
Ngoài viện, bất kể là người Mục gia hay thân nhân bằng hữu đến chúc thọ, tất để đều ngừng hô hấp, nhìn như si như say, dù là tộc lão Mục gia Mục Đức cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Đây mới là Đấu Thú Vũ thật sự, bước chân Đấu giả nhẹ nhàng như đạp trên vũ bộ huyền ảo. Yêu Thú hung tàn thô bạo cũng không cách nào động đến Đấu giả, giống như Bạch Dịch chạy trong một biển lá rực rỡ đầy trời nhưng không có một chiếc lá nào dính vào người!
Vận chuyển Đảo Thiên Công giúp Bạch Dịch có thể bộc pháo lực lượng cường đại ngay lập tức. Tuy người có vẻ hơi gầy nhưng thân thể thon gầy đó ngay cả Pháp khí trung cấp cũng không thể làm bị thương lấy một phân, nói gì là một con Yêu Thú cấp 2.
Lấy uy năng của Đảo Thiên Công tầng hai đối chiến với một con Yêu Thú cấp 2 đích thực không phải việc khó nhưng muốn đánh chết con Tinh Nhãn Lang cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù sao năng lực lớn nhất của Đảo Thiên Công là cường hóa thân thể trong nháy mắt, thuộc về loại công pháp phòng ngự đỉnh giai, sẽ không có tác dụng rõ ràng trong việc công kích.
Quần đấu trong viện cực kỳ nguy hiểm, Nghê Thu Vũ lo lắng chờ đợi, ngược lại, Mục Linh bị tộc lão Mục gia giam cầm lại là người đầu tiên thấy an tâm.
Tuy Mục Linh độ lượng hào phóng, xem như một nữ tử đơn giản vô tư. Nhưng càng là loại người này, tâm tư càng tinh tế tỉ mỉ, khiến nàng cảm thấy an tâm không phải Bạch Dịch biểu lộ năng lực kỳ dị mà là thần sắc nhẹ nhàng từ đầu không hề thay đổi của Bạch Dịch.
Nhìn mặt mà nói chuyện, Mục Linh đã cho rằng Bạch Dịch đương nhiên có lòng tin bất bại nên mới sớm yên lòng. Nàng dùng một loại ánh mắt tán thưởng, quan sát kỹ Đấu Thú Vũ trong viện.
Vuốt sói sắc bén mang tiếng gió xẹt qua, lông sói màu nâu dưới trăng càng thêm hung lệ. Để tránh một vuốt nhanh như thiểm điện của Tinh Nhãn Lăng, thân hình Bạch Dịch lăng không quay vòng.
Tinh Nhãn Lang không hổ là Yêu Thú cấp 2, một vuốt không được, lập tức phát hiện sơ hở của con mồi. Không để thân thể Bạch Dịch chạm đất, Lang Yêu mạnh mẽ uốn người, mở miệng rộng cắn tới.
Lúc này người Bạch Dịch vẫn còn giữa không trung, lấy lực xoay người, cơ thể hắn trong khoảnh khắc dừng lại giữa không trung, rơi xuống đất cũng chậm một phần. Tinh Nhãn Lang muốn nhân sơ hở này để nuốt sống con mồi đáng giận vào bụng.
Răng nanh cực lớn vừa nhô lên, không đợi Tinh Nhãn Lang há miệng to hết cỡ, Bạch Dịch xoay tròn trên không đột nhiên rút một chân lại.
Chân như roi, Đảo Thiên Công bị vận chuyển tới cực hạn, hơn nữa cái xoay người sinh ra luồng sức lực lớn. Một cái roi bằng chân này đã trực tiếp quất bay Lang Yêu khổng lồ. Nó ngao ô rú thảm một tiếng, liền chạy đến vị trí của Lôi Thạc.