Sắc mặt Nghê Thu Vũ nhanh chóng chuyển từ hồng nhuận về bình thường. Nàng đánh giá Bạch Dịch một lượt, tiến lên vỗ vỗ đầu vai, lại phủi phủi sau lưng, yên tâm đối phương không hao tổn gì khi từ lòng đất trở về.
“Bị vùi trong lòng đất hơn mười ngày là rất nguy hiểm đấy.” Chân mày nàng cau lại, quan tâm hỏi.
“Cũng tốt, các tư huynh sư tỷ theo cùng đều có tu vi cao thâm, số lượng lại đông, việc thoát khỏi lòng đất không khó. Những con côn trùng kia muốn tổn thương mấy ngàn tu sĩ tập trung ở một chỗ cũng không dễ.” Bạch Dịch bình tĩnh đáp.
“Nghe nói xuất hiện cả yêu thú cấp sáu. Đừng nói mấy ngàn đệ tử, hơn vạn đệ tử đứng trước mặt nó cũng khó mà nhúc nhích chân tay được.” Rõ ràng nàng đã nghe qua câu chuyện dưới lòng đất, biết được đại khái. Lần này số đệ tử quay lại tông môn còn chưa tới hai ngàn, muốn tìm hiểu thông tin không khó.
“Chỉ là một con muỗi lớn mà thôi.” Bạch Dịch nhẹ nhàng nói, tiếp tục bước trên đường mòn. Nghê Thu Vũ đi bên cạnh hắn.
“Ngươi có bị thương không? Nghe nói sư tỷ Tử Tiên và Thanh Châu Minh Ngọc vì cứu đồng môn mà không tiếc tình mạng ngăn chặn yêu thú kia. Cuối cùng chỉ có Lữ Tịch Thần trốn thoát, sư tỷ Tử Tiên không biết đã đi đâu, rất có thể đã táng thân trong bụng thú rồi.” Nghê Thu Vũ vừa đi vừa nói, bóng dáng hai người dần khuất trong rừng.
Bạch Dịch nghe Nghê Thu Vũ kể chuyện nàng nghe ngóng được ở dưới lòng đất thì không khỏi thở dài, hắn cũng cảm thấy nhẹ người không ít.
Quả nhiên không có ai nhắc đến công lao của mình. Dưới lòng đất, các tu sĩ đều nhớ kỹ thời khắc Nguyệt Trung Tiên và Thanh Châu Minh Ngọc vì đại nghĩa mà không có ai thấy được một tên đệ tử Thương Vân như hắn đã phải trả giá vất vả thế nào.
Không muốn người khác biết việc hắn làm chính là đạo hành xử hiện giờ của hắn. Nếu có thể để đám người Vương Hạ và Dư Tình lòng dạ âm trầm xem nhẹ thì còn gì tốt hơn.
Lúc đầu, Nghe Thu Vũ còn tỏ ra lo lắng cho Bạch Dịch, sau nhanh chóng chuyển thành hiếu kỳ đối với thế giới dưới lòng đất. Trên đường đi nàng không nhừng hỏi về thế giới ấy, trong chốc lát hai người đã đi được một đoạn xa.
Vượt qua một sống núi, một mảnh Tử Hải đã hiện ra trước mắt. Bạch Dịch không nhàn nhã dạo chơi, hắn vì tài liệu luyện khí trong Tử Đằng Cốc mà tới.
Đối với sự quan tâm của Nghê Thu Vũ, hắn vẫn là hỏi gì đáp nấy. Phần lớn hiểm cảnh trong ấy đều được hắn kể lại. Cuối cùng nhận được một kết luận.
Nữ nhân quả nhiên đầy một bụng hiếu kỳ.
“Nơi này là Tử Đằng Cốc.”
Nghe Thu Vũ đi vào cửa sơn cốc mới giật mình, khó hiểu nói. “Chúng ta đi thôi, nơi này là địa phương sư tỷ Tử Tiên bế quan, mọi người đều biết nàng ấy không thích người khác quấy rầy. Bình thường có rất ít đệ tử qua lại chỗ này. Hôm nay sinh tử của nàng còn chưa rõ, chúng ta tự ý đi vào thì không hay.”
“Tử Tiên sư tỷ không chết, người yên tâm đi.” Bạch Dịch nhấc chân đi vào sơn cốc phủ kín cây Tử Đằng, không chút nào sợ sệt.
Nghê Thu Vũ hơi sững người, rồi cũng bước theo vào. Vừa đi vừa hỏi. “Ngươi biết sư tỷ không chết? Ngươi gặp nàng chạy thoát ra ngoài sao?”
“Tận mắt ta nhìn thấy.” Bạch Dịch bắt đầu thấy hết cách với sự hiếu kỳ của nữ nhân, lắc đầu nói một cách bất đắc dĩ. “Khi đó xuất hiện một con trùng yêu rất cường đại, hai con dị thú không hiểu sao lại quay ra đánh nhai, Tử Tiên sư tỷ thừa dịp hỗn loạn mới chạy thoát ra ngoài được.”
Bạch Dịch muốn chấm dứt câu chuyện trong lòng đất, nói lệch Nguyệt Vương Xà thành một loại trùng yêu khác. Đối với sự tồn tại của Tử Nguyệt, ngoài trự Lê Tử Tiên ra, cũng chỉ có Bạch Dịch mới nhìn ra chân tướng. Ngay cả Lữ Tịch Thần lúc ấy cũng đang hôn mê, căn bản không biết gì về sự xuất hiện của nàng.
Đi dọc theo một gốc cổ thụ cao lớn, hai người đứng trước một căn nhà trúc, chính là nơi bế quan của Lê Tử Tiên.
Nghe Thu Vũ không biết vì sao Bạch Dịch muốn đến Tử Đằng Cốc, càng không biết đối phương vì sao nhìn căn nhà một lúc lại xoay người đi về, nàng đành phải bước theo Bạch Dịch ra khỏi Tử Đằng Cốc.
Đi qua Bích Lạc Phong, Nghe Thu Vũ mới lưu luyến cáo biệt Bạch Dịch quay về chỗ ở. Nhìn bóng dáng yểu điệu trên đường núi, Bạch Dịch tự giễu mà cười cười, rồi quay người đi.
Tình ý của Nghê Thu Vũ đối với hắn, sao hắn có thể không biết. Chỉ là với chữ tình, đã lâu rồi hắn không còn cảm giác gì nữa.
Từ vạn năm trước, lúc người con gái của hắn rơi vào Hoàng Tuyền, hoàn toàn tiêu vong thì trong lòng Tiêu Dao Tiên Quân đã không còn yêu, hận, đã vô tình rồi…
Đi Tử Đằng Cốc, thứ Bạch Dịch muốn nhìn không phải căn nhà trúc mà chính là cái vảy rắn ở cửa ra vào.
Quả nhiên lân phiến của Nguyệt Vương Xà đã biến mất không thấy đâu nữa. Ngoại trừ tông chủ ra, khắp cả Thương Vân Tông, sợ là không còn ai khác để ý đến một cái vảy rắn ở sâu trong Tử Đằng Cốc nữa.
Tông chủ thấy được vảy rắn mới biết ái nữ của mình ở đâu. Bạch Dịch cũng yên tâm. Dù sao, có một vị cường giả Nguyên Anh thường xuyên ra vào Tử Đằng Cốc sẽ là một chuyện bất lợi đối với ý định tiếp sau này của hắn.
Trở lại Luyện Khí Điện, Bạch Dịch lấy hai mảnh Cửu Tuyến Lan từ chỗ Mục Kiếm Nhất ra, mài thành bụi phấn. Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau hắn lại đi vào Tử Đằng Cốc.
Lần này hắn ở trong Tử Đằng Cốc rất lâu, cuối cùng chọn ra một cây Tử Đằng dài nhất, rải bột phấn Cửu Tuyến Lan xuống gốc rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện.
Tử Đằng Cốc có thứ tài liệu luyện khí cổ quái thế này. Nó có một đặc tính, chỉ có sau khi tự nhiên héo rũ mới luyện khí được. Bình thường, nó chỉ là một loại dây leo mà thôi.
Cây Tử Đằng bình thường không có tác dụng gì, sau khi ngăn chặn sinh cơ sẽ trở thành Khô Đằng. Trong thiên hạ, thứ có thể làm cây này héo rũ ngoại trừ thời gian tuế nguyệt ra, chỉ có Cửu Tuyến Lan mài nhỏ như phấn hoa mới làm được.
Linh thảo trong tu chân giới cũng tồn tại như vậy. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Nếu không có Cửu Tuyến Lan, dù Tử Đằng có mọc nhiều hơn nữa cũng chỉ là một loại cây dây leo xinh đẹp mà thôi.
Thứ có thể làm Tử Đằng héo rũ một cách tự nhiên chỉ có Cửu Tuyến Lan cực phẩm. Dù là thất hay bát tuyến linh lan cũng đều không có tác dụng này. Vẩy bao nhiêu bột phấn xuống cũng thành công cốc. Đây chính là lý do vì sao lúc trước Bạch Dịch nhất định yêu cầu cực phẩm Cửu Tuyến Lan từ Mục Kiếm Nhất.
Hắn muốn dùng linh lan này làm khô héo một lượng lớn Tử Đằng để làm tài liệu luyện chế pháp khí cực phẩm.
Khoanh chân ngồi xếp bằng một ngày một đêm, cây Tử Đằng bên cạnh Bạch Dịch bắt đầu từ từ héo đi. Tới lúc toàn thân nó đã khô héo, nhảy lên mặt đất hắn mới thu hồi toàn bộ.
Dù đã khô héo, cái cây này vẫn còn rất lớn, chứa đầy túi trữ vật của hắn.
Mang theo cây Tử Đằng rời khỏi sơn cốc, Bạch Dịch đi thẳng tới Địa Hỏa quật, bắt đầu chuẩn bị luyện chế pháp khí.
Địa Hỏa quật bị Luyện Khí Điện bao trọn rồi, trong vòng một tháng sẽ không mở cửa cho người ngoài. Nếu không phải Bạch Dịch chính là đệ tử của Luyện Khí Điện, bản thân hắn cũng không thể vào nơi này được.
Vừa đến nơi, thứ hắn nghe thấy không phải tiếng lửa phần phật mà là những tiếng phàn nàn không dứt.
Mấy ngày này đã làm đám đệ tử Luyện Khí Điện mệt mỏi lắm rồi. Huyết Văn Kim đâu dễ luyện như vậy. Liện tục ngày đêm cũng không làm cách nào hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão làm đám đệ tử chỉ biết phàn nàn, ai oán. Bọn họ không dám trách trưởng lão, chỉ đem oán khí đổ lên đầu đám tài liệu, chỉ có chửi bới một trận mới làm cả bọn bớt giận một chút.
Thấy đồng môn không ngừng mắng chửi tài liệu trong hỏa đàn, Bạch Dịch thấy buồn cười, nhưng không để ý nhiều. Hắn đi thẳng vào một gian thạch động.