Nghe tiếng kêu thảm truyền tới từ trong động đá vôi, bốn đệ tử Thương Vân Tông biến sắc, không dám quay đầu lại, vội vàng phóng chạy sâu vào trong thông đạo.
Bạch Dịch đã đi rất xa nhưng vẫn nghe được tiếng kêu, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
“Thiên Thực Trùng thật là phiền toái.”
Vừa thì thầm, Bạch Dịch đi qua một hang động đá nhỏ, tiến vào một thông đạo tương đối rộng rãi.
Ngọc bội bên hông hắn hơi động, truyền tới nghi vấn của Diêm Sơn. “Ngươi nhận ra lai lịch con trùng yêu dưới lòng đất kia?”
“Nó là trùng yêu đạt tới tứ cấp, thực lực có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ, hành động chậm chạp không có cái gì không ăn. Ta thấy nó trong sách.” Bạch Dịch thuận miệng đáp qua loa.
“Lão phu tu luyện đã ngàn nămm cũng từng tiến sâu vào trong lòng đất, thấy qua một ít trùng yêu nhưng chưa từng gặp quái trùng kích thước lớn như vậy. Ngươi thật là chịu khó xem sách đấy.”
Nghe như Diêm Sơn đang tán dương, thực tế ngữ khí lại không quá tin tưởng lời đối phương nói. Bạch Dịch bước vào tu chân giới mới bao lâu, những kỳ văn dị sự của nó dẫu có biên thành sách, tu sĩ mất vài chục năm cũng chưa chắc nắm được hết, huống gì một tên tu sĩ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Sắt mặt Bạch Dịch hơi âm trầm, bước chân tiếp tục không dừng, như không nghe thấy những gì Diêm Sơn lẩm bẩm. Sau đó không lâu, một mạch nước ngầm rộng khoảng hai trượng hiện ra từ xa.
Dòng sông tuy không rộng lắm nhưng nước chảy khá nhanh. Xem ra đây chỉ là một nhánh nhỏ của con sông ngầm trong lòng đất mà thôi.
Bước tới gần nhánh sông, sắc mặt Bạch Dịch hơi dễ chịu hơn. Dù là một dòng sông nhỏ, chỉ cần biết hướng chảy của nó, đi theo nó là sẽ có cơ hội trở về mặt đất.
Rầm…ào…!
Bạch Dịch còn chưa đứng vững ở bờ sông, nước sông trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một quái nhân mặt mũi dữ tợn.
Bạch Dịch có dùng Linh thức cảm giác xung quanh nhưng lại không để nó xâm nhập vào trong dòng nước. Quái nhân đột nhiên xuất hiện làm hắn cả kinh, nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục bình thường. Hắn bước lui về sau mấy bước, ngay phi kiếm cũng không sờ tới.
Nhô lên khỏi mặt nước là một nữ tử không nhiều tuổi, sắc mặt tái nhợt, mặc trên người đạo bào của Hàn Ngọc Tông. Điều cổ quái nhất là nữ tử này chỉ có phần thân trên là người, từ hông trở xuống phủ đầy vây cá.
“Người cá?”
Từ trong ngọc bội truyền tới thanh âm kinh nghi bất định của Diêm Sơn. Loại dị vật trong truyền thuyết này, Quỷ vương ngàn năm như lão cũng chưa từng gặp bao giờ.
“Cũng trở thành đồ ăn mà thôi.”
Bạch Dịch cất giọng lạnh lùng, nữ tu Hàn Ngọc Tông đột nhiên hé miệng như muốn nói gì đó lại không thể thốt ra thanh âm. Vẩy cá phía dưới người nàng đột nhiên dựng lên, bao phủ toàn bộ thân thể nàng, chỉ trừ có cái đầu đầy thống khổ.
Rặc rặc…
Vẩy cá trên người nữ tu bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, sau đó chìm dần vào trong nước. Bên trên phần vẩy có có một con mắt cá trắng mờ trượt trên mặt nước.
Thì ra, nàng không phải mỹ nhân ngư mà đã bị một con quái như nuốt mất một nửa thân thể.
Nhìn quái ngư chìm vào trong làn nước, ngay cả Diêm Sơn cũng thấy lòng rét lạnh. Cái thế giới âm trầm này thật quá nguy hiểm, hơi không cẩn thận là sẽ táng thân lúc nào không biết. Số tu sĩ có thể thoát khỏi thế giới dưới lòng đất này có lẽ không có mấy người.
Di chuyển cách xa dòng sông hơn một chút, Bạch Dịch nắm một khối Linh thạch đê giai rồi tiếp tục đi về phía trước, vừa khôi phục Linh lực trong cơ thể vừa tìm kiếm lối ra.
Phía trước, dòng sông ngày một mở rộng. Lúc Bạch Dịch đi được khoảng ba dặm thì lòng sông đã rộng khoảng mười trượng. Trên đường đi có hai nhánh sông cùng hợp lại khiến dòng nước chảy càng nhanh hơn.
Đi đến cuối dòng sông, phía trước Bạch Dịch là một khoảng trống trải.
Phía trước vẫn là thế giới dưới lòng đất, nhưng không gian xung quanh rộng rãi hơn, bốn phía không thấy giới hạn, càng nhìn càng thấy mênh mông bát ngát.
Nước sông lạnh như băng chảy vào thế giới rộng lớn này, sau đó tiếp tục chảy xuôi về phía xa. Bên trong lưu vực rộng rãi xuất hiện một ít thảm thực vật. Tất cả đều sinh trưởng dọc theo con sông, kích thước nhỏ bé như những đám cỏ hoang.
Bạch Dịch vẫn đứng chính giữa thông đạo, càng đi về phía trước càng gần lối ra. Hắn nhấc chân định tiến vào mảnh không gian rộng rãi phía trước kia nhưng ánh mắt hắn bỗng chớp động, phi kiếm vội vàng tế ra bay lượn trước người.
Hắn cảm thấy có rất nhiều tu sĩ đứng hai bên thông đạo, hơn nữa đều không nhúc nhích, không phát ra tiếng động nào. Nếu không dùng Linh thức mẫn cảm thì không thể phát hiện ra được.
Bạch Dịch không vọng động mà cẩn thận đánh giá, cảm giác một hồi, sắc mặt ngày một âm trầm.
Tại phía ngoài thông đạo có khoảng hơn một trăm tu sĩ, tất cả đều đứng yên như những tượng gỗ, hô hấp yếu ớt, hai mắt vô thần.
Bỗng nhiên, Bạch Dịch chú ý tới một chỗ trên bức tường đá cách hắn chưa đủ ba trượng.
Bên trái vị trí áy có một vị trí lõm xuống, những chỗ khác không có điểm nào khác biệt.
Ngọc bội bên hông khẽ động, Diêm Sơn vừa định mở miệng, toàn bộ ngọc bội bị Linh thức của Bạch Dịch trùm lấy, ngăn cản hắn lên tiếng.
Quét mắt qua tường đá, Bạch Dịch cúi đầu trầm ngâm không biết suy nghĩ điều gì. Vừa lúc ấu, từ bóng tối phía sau truyền đến một thanh âm cổ quái nhưng tiếng bò trườn của một loài bò sát.
Quay nhìn lại vùng hắc ám phía sau, hàng lông mày Bạch Dịch cau lại, hai tay nâng lên bắt đầu bấm chú quyết.
Lần này hai cánh tay hắn đồng thời bấm quyết, hơn nữa hai chú quyết hoàn toàn không giống nhau. Hắn thi triển cùng lúc hai loại đạo pháp hoàn toàn khác nhau.
Đạo pháp xuất ra, thân thể Bạch Dịch dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hơn nữa khí tức của bản thể cũng bị che lấp không để lại vết tích gì.
Pháp thuật ẩn thân, sau khi triển khai thì có thể hóa thành hư vô, muốn nhìn thấu phải có Linh thức rất cường đại. Tu sĩ đạt tới cảnh giới Kim Đan mới có thể thi triển được, ngoài một số tu sĩ Trúc Cơ có thiên phú cực cao.
Lúc Bạch Dịch thi triển ẩn thân thuật, từ vết lõm trên bức tường, một luồng Linh lực chấn động mơ hồ hiện ra rồi nhanh chóng biến mất.
Ngoài ẩn thân thuật, Bạch Dịch còn thi triển một đạo pháp khác tên là Bình Tức Thuật.
Tuy ẩn thân thuật kỳ dị phi phàm nhưng cũng có một chỗ thiếu thụt chí mạng là không thể che dấu được khí tức.
Cái biến mất chỉ là thân thể, nhưng khí tức thì còn tồn tại.
Trong thế giới của yêu thú có rất nhiều loài có linh giác cực kỳ linh mẫn, tu chân giả sử dụng ẩn thân thuật vẫn có khả năng bị phát hiện. Dù sao thân thể ẩn đi nhưng khí tức, hơi thở còn tồn tại, yêu thú dựa vào đó để công kích thì vẫn có thể đánh giết tu chân giả.
Công hiệu chủ yếu của Bình Tức Thuật là che đậy khí tức bản thân của người làm phép. Sau khi thi triển, khi tức của tu chân giả hoàn toàn bị che giấu, là một thuật pháp rất hữu hiệu để che giấu trước khứu giác nhạy bén của đám yêu thú.
Có thể khiến Bạch Dịch phải thi triển ra cùng lúc hai loại đạo pháp, đủ thấy loài vật bò đến gần hắn đáng sợ thể nào. Không bao lâu sau, toàn thông đạo đã bị bao phủ bởi màn đen cực lớn.
Đó là một con quái trùng nhìn giống một đám giòi bọ lớn, toàn thân trắng xám không có khuôn mặt, hai mắt cũng không tồn tại, bên ngoài hình thành toàn những nếp nhăn, mỗi khi bò qua, mặt đất hóa thành bùn nhão.
Đầu quái trùng khổng lồ này rõ ràng đã nuốt mặt đất trên đường đi vào người.
Trong tiếng bò sàn sạt, quái trùng di chuyển tới cuối lối đi, cái đầu ngẩng lên nghe ngóng. Khi ngẩng đầu, dưới thân thể nó để lộ những lỗ thủng không đều nhau.
Những lỗ thủng này trải đều toàn thân dưới, trong đó mọc toàn răng nanh khiến người khác buồn nôn như nhìn vào rất nhiều những cái miệng giúp nó nuốt hết tất thảy mọi vật nó đi qua.