Thở nhẹ một hơi, thần sắc Bạch Dịch trở nên vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy dường như nhìn xuyên thấu lòng đất vạn trượng, chạy suốt Thanh Không. Ánh mắt thanh tịnh không có một tia chấn động không khác hàn băng vạn năm.
“Cấu kết Cổ Vu di tộc, Thất Sát Môn đáng giết…”
Khẽ lẩm bẩm không biểu hiện ra chút tâm tình nào, nhìn hắn như không có đau buồn, như đang chết lặng nhưng lại có sóng ngầm, muốn loại bỏ mối nguy cho muôn dân trăm họ.
Đồng Linh chết thảm đã chọc giận Thanh Không chi chủ. Tông môn Thất Sát đã bị Bạch Dịch coi như một khối u ác tính của tu chân giới, cần phải nhanh chóng loại bỏ.
Tại Thanh Không Vực, không ai hiểu rõ Vu tộc hơn Bạch Dịch.
Vu là dị tộc, độ đáng sợ còn cao hơn Yêu tộc. Tại thời viễn cổ, Vu tộc và Ma tộc nổi danh khủng bố, từng gieo giết chóc vô biên tại nhân gian giới.
Trong vạn năm tháng Tiêu Dao Tiên Quân chưởng quản Thanh Không Vực, tu chân giới ở đây tuy tranh đấu không ngừng nhưng chưa từng xuất hiện tung tích của Dị tộc.
Bạch Dịch không nghĩ, hắn mới vẫn lạc có mười sáu năm mà thôi, ở Thanh Không Vực đã xuất hiện tung tích của Vu tộc, hơn nữa đằng sau còn có tông môn tu chân trợ giúp.
Tông môn có trình độ như Thất Sát Môn, tu sĩ cao nhất cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh, dù có liên kết với Vu tộc thì cũng rất khó đứng ngang hàng. Với kinh nghiệm của mình, Bạch Dịch có thể kết luận chắc chắn như vậy. Từ đó hắn thấy được, không phải Thất Sát Môn bị Vu tộc chiếm lấy mà đằng sau lưng tông môn này còn có người ẩn nấp mà chưa ai nhìn ra được.
Rốt cuộc Thất Sát Môn mưu tình gì với Vu tộc, sau lưng tông môn này còn tồn tại những nội tình đen tối gì chưa ai biết. Nếu là mười sáu năm trước, với năng lực của Tiêu Dao Tiên Quân, chỉ lật tay là có thể điều tra ra chân tướng. Chỉ là hiện giờ Bạch Dịch mới chỉ là một đệ tử Trúc Cơ của Thương Vân Tông mà thôi.
Bên ngoài có Tán tiên là cừu địch nhòm ngó, bên trong có âm mưu của Dị tộc, hiện giờ Bạch Dịch giống như đang trèo chuyền du ngoàn trên biển, biết là sắp có mưa gió nổi lên mà không có cách nào.
Tu vi…
Sau khi cảm thán về cảnh giới hiện tại của mình, Bạch Dịch thôi không nghĩ nữa.
Dù sau này tu chân giới Thanh Không Vực trở nên thế nào, vấn đề trước mắt của hắn vẫn là tìm cách thoát ra khỏi hiểm địa này. Chỉ có sống sót rời khỏi đây mới có thể Đông Sơn tái khởi, tính chuyện về sau được.
Hắn đứng dậy, đi vào thông đạo gần nhất. Sau đó không lâu, thân ảnh gầy gò kia cũng biến mất vào trong bóng tối.
Trong động đá vôi vẫn còn không ít tu sĩ, một ít đệ tử Thất Sát Môn cũng tụ tập lại một chỗ, xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra các tu sĩ ở xung quanh với vẻ bất thiện.
Không riêng gì đệ tử của Thất Sát Môn, đệ tử Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông cũng đều biến sắc.
Sau khi rời khỏi con sông ngầm, bọn họ đang dần nhận ra một sự thật.
Đó là nhu cầu về vũ khí và Linh thạch.
Trên đường bị sông ngầm cuốn đi, rất nhiều tu sĩ đã đánh rơi mất phi kiếm, hiện giờ đa phần tu sĩ đã không còn vũ khí. Hơn nửa đệ tử cấp thấp không có nhiều Linh thạch trong túi trữ vật. Muốn sinh tồn dưới lòng đất này, Linh thạch đã trở thành nhu cầu trọng yếu nhất.
Mất phi kiếm, hết Linh thạch, khi gặp phải Trùng yêu thì chắc chắn sẽ phải khoanh tay chịu chết mà thôi.
Nhìn ra được sự thực tàn khốc có thể tới, trong lòng mọi người bắt đầu dấy lên những tính toán táo bạo. Thế giới dưới lòng đất này là một hiểm địa bị phong bế, chỉ có cướp đoạt của người khác mới có thể khiến bản thân mình sinh tồn.
Chỉ có cướp được Pháp khí càng mạnh, và càng nhiều Linh thạch thì cơ hội thoát khỏi lòng đất hắc ám này mới càng cao.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, tu chân giả bị không khí áp bức và hắc ám dẫn động, dần dần sẽ trở nên tàn khốc. Tâm tính thay đổi có thể biến một tu chân giả bình thường thành một tên ma đầu.
Thời điểm Bạch Dịch vừa rời khỏi con sông ngầm là đã nhìn thấu hết thảy. Hắn không lo lắng về những đệ tử cùng giai. Tuy không cách nào địch nổi dị tộc, không thể dò xét sát thủ đứng sau lưng Thát Sát Môn nhưng chiến đấu với tu sĩ cùng giai, Bạch Dịch hoàn toàn nắm chắc.
Hơn nữa trong mắt hắn, tu sĩ cùng giai căn bản không tính là một mối nguy. Thứ nguy hiểm chính thức trong lòng đất này là lũ quái trùng kia.
Đi dọc theo thông đạo một hồi, Bạch Dịch tiến vào một hang động đá rộng lớn khác. Nơi này không có nhánh sông, lại có một thi thể tu sĩ mặc quần áo của Hàn Ngọc Tông. Đây là một nam tu sĩ chết đã lâu.
Ánh mắt hơi động, Bạch Dịch dùng Linh thức cảm ứng một phen.
Thi thể bị một vết kiếm chí tử, trùng yêu không có phi kiếm, như vậy người giết tu sĩ này chắc chắn là một tu sĩ khác.
Đi qua bên thi thể, Bạch Dịch không có hứng thú dò xét một người đã chết, dù là đồng môn hay là tu sĩ của hai tông môn khác. Đi qua hàng động đá vôi này, hắn tiến vào một thông đạo hẹp dài.
Liên tiếp đi qua ba hàng động đá vôi, xuất hiện trước mắt Bạch Dịch là một thông đạo cực lớn, cao tới mấy trượng, vô cùng rộng rãi. Ở bên trong là một mảnh tối om, dù đỉnh động gắn đầy Thanh Quan thạch cũng không nhìn rõ được cuối con đường.
Đi tới đầu thông đạo rộng rãi này, Bạch Dịch có thể nghe mơ hồ tiếng nước chảy. Hắn đi hơn một dặm mới dừng bước nghiêng tai lắng nghe, sau đó đổi hướng tiến về một đầu thông đạo khác.
Không phải hắn đang đi loạn mà đang tìm kiếm nhánh của con sông dưới lòng đất này.
Biển chứa trăm sông, dùng lòng đất có sâu hơn lòng sông bình thường, cuối cùng cũng phải chảy ra biển rộng, từ đó sẽ có cơ hội trở về mặt đất.
Lúc Bạch Dịch vừa đổi hướng tiến vào thông đạo không lâu, trong bóng tối thông đạo mơ hồ truyền tới tiếng gặm nhấm xương cốt giòn tan.
Đi trong thông đạo mới này, Bạch Dịch chợt dừng bước, quay đầu nhìn ra sau lưng, hàng lông mày nhíu lại.
Không dừng bước, hắn tiếp tục đi về phía trước, tốc độ trở nên nhanh hơn.
Qua nửa canh giờ, trước mặt Bạch Dịch xuất hiện một vết máu đỏ thẫm kéo dài.
Nhìn thấy vết máu, thần sắc Bạch Dịch không hề biến hóa, Linh thức lại tản ra, vừa đi vừa cảnh giác ngoại giới.
Không lâu sau, hắn dừng bước ở cuối thông đạo. Đứng trong bóng tối, hắn thấy có hai nhóm tu sĩ đang dương cung bạt kiếm.
Một bên là sáu đệ tử Thương Vân Tông, trong đó hai người đã nằm rạp dưới mặt đất, không biết sống chết, toàn thân đầy máu, bốn người còn lại đều mang thương tích.
Đối diện với bọn họ là hơn mười đệ tử của Thát Sát Môn, phần lớn đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Cầm đầu nhóm này là một nam tử trung niên đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
Trong bốn đệ tử Thương Vân Tông có một người là Trúc Cơ sơ kỳ, ba người còn lại đều là Luyện Khí hậu kỳ. Trước mắt bốn người là một con quái trùng giống như con gián to như một con nghé nhỏ, toàn thân đều là vết kiếm, không nhúc nhích.
“Chúng ta vừa đánh giết một Trùng yêu, các ngươi liền chặn đường. Các ngươi có ý gì?” Một đệ tử Thương Vân trầm mặt hỏi.
“Đã biết còn cố tình hỏi.” Đệ tử cầm đầu nhóm Thất Sát Môn lộ vẻ hung hăng, thanh âm lạnh lẽo đáp. “Các ngươi lưu tất cả phi kiếm và Linh thạch lại thì có thể đi, bằng không, đây chính là nơi chôn thây của các ngươi.”
Hơn mười đệ tử Thất Sát Môn có một nửa đều tay trắng, xem ra đã mất phi kiếm lúc còn ở trong con sông ngầm kia. Hiện giờ đám này tụ tập lại một chỗ, thu hút sự chú ý của những đệ tử phái khác.
“Sáu người chúng ta chỉ có ba thanh phi kiếm, mới vừa rồi còn bị Trùng yêu giết mất hai người. Nếu đưa phi kiếm cho các ngươi, chúng ta còn có đường sống sao?” Một đệ tử trẻ tuổi cảu Thương Vân Tông nổi giận quát lên.
Tu sĩ Thất Sát Môn nghe xong thì lên tiếng cười nhạo. “Các ngươi giao Phi kiếm, Linh thạch ra thì còn cơ hội sống sót trở về mặt đất, nếu không, ta cam đoan ngay cả động đá vôi này các ngươi cũng không ra được.”
Trong bốn đệ tử Thương Vân Tông có một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, đối phương cũng có một tu sĩ có tu vi như vậy nhưng đám người Thương Vân Tông mới bị trùng yêu chém giết một trận, hiện giờ nguyên khí đại thương. Đám người Thất Sát Môn nhiều người hơn, hai bên giao thủ, bốn người kia hẳn phải thua không nghi ngờ gì.