Lúc Đồng Linh phát sinh dị biến, thân thể của mấy trăm đệ tử bị quái trùng xâm nhập cùng gào thét rồi bạo liệt, thân thể không còn giống người mà giống những con quái vật đáng sợ.
Sau khi dị biến xảy ra, thực lực bản thân những người này đột nhiên tăng mạnh. Đệ tử nếu là Luyện khí hậu kỳ sẽ tăng lên thành Trúc Cơ, còn những đệ tử đang ở cảnh giới Trúc Cơ, khí tức tản mát ra có thể so với cường giả Kim Đan cảnh.
Biến đổi lớn đồng loạt xảy ra làm các trưởng lão cũng thấy khiếp sợ. Đám đệ tử xung quanh vừa mới tìm cách chạy trốn cũng trở nên ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.
Sau phút giây ngây ngốc ấy, cả đám lại kinh hô rồi chạy tứ tán.
Ở phía Thất Sát Môn, khóe miệng Trần Xương nhếch lên một nụ cười lạnh. Thất Sát Môn tính toán đại cục nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã có thu hoạch. Từ nay về sau, nguyên khí của Thương Vân Tông nhất định bị đại thương, mục tiêu kế tiếp chính là Hàn Ngọc Tông rồi.
Cổ Mẫu xuất hiện, có thể so với Yêu thú ngũ cấp, lại tương đương với một cường giả Nguyên Anh làm cả đám trưởng lão Thương Vân Tông đồng loạt đạp không mà lên. Trừ tông chủ Lê Văn Phong, tất cả các trưởng lão đều tế Pháp bảo trong người ra. Chỉ trong chốc lát, Linh khí xung quanh Quan Vân Đài rung động mãnh liệt.
Thân thể mấy trăm đệ tử trúng Cổ trùng, thực lực tương đương với Yêu thú cấp hai, cấp ba cộng thêm Cổ Mẫu thực lực có thể so với Yêu thú ngũ cấp là một lực lượng không có bất cứ tông môn nào ở Phổ Quốc dám xem thường. Việc này phát sinh trong nội bộ một tông môn, môn hạ đệ tử chắc chắn sẽ chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Trưởng lão Chấp pháp vung phi kiếm đỏ thẫm lên, phóng thẳng tới chỗ Đồng Linh đang phát sinh ra dị biến. Võ trưởng lão Phương Nham quát lên một tiếng chói tai, tế ra pháp bảo cự đao cùng với Sở Cửu Hồng liên thủ tấn công Cổ Mẫu.
Tình trạng nguy cấp này không phải lúc đơn đả độc đấu. Nếu không nhanh chóng giết chết Cổ Mẫu, đệ tử xung quanh sẽ càng chết nhiều.
Hai vị trưởng lão Nguyên Anh tấn công Cổ Mẫu, những trưởng lão còn lại đồng loạt tấn công những đệ tử trúng Cổ trùng, tế ra Pháp bảo không chút lưu tình mà đánh giết.
Trưởng lão Thương Vân Tông có chừng mười sáu vị, ngoài tông chủ chưa ra tay, tất cả đều đã xuất ra Pháp bảo của mình. Chỉ là sự việc xảy ra quá nhanh, số lượng đệ tử bị trúng Cổ trùng lại quá nhiều, ngay sau khi hóa thành trùng thân liền đánh giết đệ tử đồng môn bên cạnh nên chỉ trong chốc lát đã có mấy trăm đệ tử bình thường gặp nạn.
Quan Vân Đài bị nhuộm đỏ máu tươi. Bên dưới đài, theo bản năng, Bạch Dịch rời lại mấy trượng, hơi ngây ngốc nhìn Cổ mẫu. Nếu có ai đó nhìn theo hướng ánh mắt của hắn thì có thể phát hiện ra, trên khuôn mặt khổng lồ của Cổ mẫu còn hiện ra một khuôn mặt người nho nhỏ khác.
Đó chính là khuôn mặt của Đồng Linh!
Hai mắt Đồng Linh mở to nhưng không có thần thái, đồng tử trong mắt đã trở thành xanh biếc, thoạt nhìn có nét buồn rầu cổ quái.
“Cảm ơn Dịch ca ca, từ lúc nhỏ tới giờ, đây chính là món quà sinh nhật ta thích nhất!”
“Ngày mai ta mười ba tuổi, không biết bao lâu nữa mới có thể trở thành Tu chân giả đây!”
“Kỳ thực ta không thích tu Tiên, ta tình nguyện làm một hài tử với cuộc sống khó khăn những được ở bên cạnh cha mẹ mình…”
Bên tai Bạch Dịch vang lên từng câu nói ngây thơ của tiểu cô nương trước mắt. Trong lòng Bạch Dịch dậy lên một tia bi thương đau đớn, vẻ ngốc chát trong mắt hắn dần chuyển thành bi ý, sau đó hóa thành phẫn nộ.
“Dị thuật của Vu tộc, Thập Tam Niên Cổ!”
Vừa gầm nhẹ một tiếng, Bạch Dịch vừa quay đầu nhìn về phương hướng của đám trưởng lão Thất Sát Môn, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm.
Thập Tam Niên Cổ là một loại vu thuật dùng thân thể phàm nhân để nuôi dưỡng Cổ mẫu.
Loại vu thuật này cần phải mang Cổ mẫu chưa thành hình phong cấm trên cơ thể người mới sinh. Cổ mẫu dùng tinh huyết làm thức ăn, chờ đến mười ba năm sau khi Cổ mẫu đã hoàn toàn thành thục mới phá thể mà ra, hoàn toàn thôn phệ vật chủ ký sinh.
Lúc này Bạch Dịch mới hiểu được vì sao lúc trước hắn lại cảm giác được có một ánh mắt âm lãnh từ phía Thất Sát Môn nhìn về phía mình.
Thì ra, ánh mắt đó không phải đang nhìn hắn mà nhìn về phía Đồng Linh, nhìn về quân cờ mấu chốt cho bố cục bọn họ đã bày ra.
Dù là tên Chấp sự tóc xám của Thất Sát Môn hay gian tế Vương Nhiễm được cài vào Thương Vân Tông, tất cả chỉ là quân cờ của Thất Sát Môn. Không ai có thể ngờ, bé gái phàm nhân mà trưởng lão Chấp sự của Thương Vân Tông nhặt về mười ba năm trước đây lại là bước cuối cùng trong sát cục Thất Sát Môn bày ra.
Âm mưu khổng lồ cuối cùng cũng bị Bạch Dịch đoán ra, nó khiến hắn dựng cả tóc gáy, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Ba đại tông môn chiến đấu lẫn nhau dẫn tới thương vong vô số, hay cả tu chân giới Đại Phổ vì vậy mà bị hủy diệt thì hắn cũng chẳng quang tâm.
Tại Thanh Châu không chỉ có một Đại Phổ. Tu chân giới của Đại Phổ quốc đặt trong Thanh Không Vực quả thật rất nhỏ bé, dù biến mất hoàn toàn cũng không gây ra sóng gió lớn gì. Điều khiến cho Tiêu Dao Tiên Quân hắn tức giận chính là dị thuật Thập Tam Niên Cổ độc ác tàn nhẫn của Vu tộc.
Loại Vu thuật dùng trẻ mới sinh làm vật ký sinh còn tàn nhẫn hơn cả pháp thuật Di Căn.
Thập Tam Niên Cổ chưa từng xuất hiện tại Thanh Không Vực. Lúc Bạch Dịch dạo chơi tới Đại Vực khác mới biết được loại Vu thuật khiến cho người ta kinh sợ này.
Vu thuật xuất hiện khiến Bạch Dịch tức giận không thôi, đồng thời lại không tìm ra phương pháp giải quyết nào. Đừng nói hiện giờ hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, dù hắn có trở lại làm Tán Tiên như trước thì cũng không cứu được Đồng Linh khỏi bị Cổ Mẫu xơi tái.
Nặng nề thởi ra một ngụm trọc khí, Bạch Dịch nhìn gắt gao vào Cổ Mẫu. Con yêu trùng bị hai cường giả Nguyên Anh kỳ cuốn lấy vẫn đánh chết hơn trăm đệ tử xung quanh chỉ trong khoảnh khắc. Cái đuôi của nó quật một lần là có mấy chục đệ tử văng ra, kêu lên thảm thiết, không chết cũng bị thương.
Loạn cục này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tông chủ Thương Vân Tông. Sắc mặt Lê Văn phong âm trầm đến cực điểm, nhưng hắn không nhìn vào Cổ Mẫu mà nhìn chằm chằm vào trưởng lão Trần Xương của Thất Sát Môn.
Với tâm trí của một vị tông chủ, hắn sao có thể không nhận ra những phát sinh hôm nay đều là cạm bẫy mà Thất Sát Môn đã bố trí. Nhưng từ lúc Cổ trùng xuất hiện đã có mấy trăm đẹ tử Thất Sát Môn bị thương vong, hắn có rất nhiều lý do để lấy cớ dù trong lòng mỗi người đều tường tận sự việc.
Trừ phi Thương Vân Tông tập hợp tất cả môn nhân, dốc hết lực lượng tiến đánh tông môn của Thất Sát Môn, nếu không những thiệt thòi gặp phải lần này, Thương Vân Tông sẽ phải tự mình nuốt xuống.
Thất Sát Môn có bảy vị cường giả Nguyên Anh, Thương Vân Tông chỉ có bốn vị mà thôi, mạnh yếu thế nào không cần so sánh cũng biết. Huống chi dẫu có nhìn ra âm mưu của Thất Sát Môn thì Thương Vân Tông cũng không có chứng cứ cụ thể nào.
Vừa nhìn gắt gao về phía Trần Xương ở phía xa, Lê Văn Phong vừa nắm chặt song quyền, thấp giọng quát lạnh. “Nếu Thất Sát Môn đã khinh người quá đáng thì đừng trách Thương Vân Tông ta không nói chuyện tình cảm. Đại thù lần này, Thương Vân Tông ta sẽ đáp lại gấp trăm lần.”
Lãnh ngữ vừa ra khỏi miệng, mặt đất xung quanh bỗng rung động, cát bụi bay mù mịt như có địa long trở mình.
Lúc đại địa chấn động, Cổ mẫu đang bị hai cường giả Nguyên Anh đẩy vào tuyệt cảnh bỗng ngửa đầu gào rú những tiếng hét chói tai. Đám tu sĩ nghe thấy thì màng nhĩ đau nhức, đầu óc ong ong như có sấm nổ.
Oanh long long…!
Sau tiếng gào, lấy Quan Vân Đài làm trung tâm, mặt đất cứ như vậy rạn nứt. Quan Vân Đài to lớn bị vỡ làm đôi, từ vị trí trung tâm hiện ra một cái hố sâu không thấy đáy.
Hố sâu xuất hiện, từng con quái trung mang hình hài khác nhau từ trong đó nối nhau chui ra. Có Hạt Tử, có Ngô Công, còn có loài gì nhìn như cự mãng nhưng không có lân phiến mà toàn thân lại phủ đầy lông tơ.
Đám quái trùng bò ra thi nhau gào thét đáp lại tiếng thét của Cổ Mẫu. Chúng giương nanh múa vuốt đánh về đám tu sĩ xuất hiện quanh mình.