Bên ngoài Chấp Sự Đường có rất nhiều người tụ tập. Các đệ tử Thương Vân Tông nghe nói tới việc này đều nhanh chóng chạy tới. Khoảng đất trống bên ngoài Chấp Sự Đường bị người vây chặt như nêm cối.
Ở trung tâm bãi đất, song kiếm của Lý Lâm Uyên tung bay, lúc nhanh lúc chậm giống như hai con độc xà, đồng thời mang theo hơi lạnh và sát khí thấu xương. Cốt tiên của Vương Thương càng linh động hơn. Lúc trái lúc phải chẳng khác giao long ra biển lớn, mỗi kích đều chuẩn xác ngăn chặn thế công của đối phương, không để rơi vào hạ phong.
Đám người xung quanh hô lên ủng hộ liên tục. Loại chiến đấu giữa hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không phải lúc nào cũng diễn ra thế này. Nhất là thực lục của hai người, có thể nói đều là những người mạnh nhất dưới Kim Đan kỳ.
Lý Lâm Uyên sử dụng Kiếm thuật chính là Trùng Vân kiếm pháp của Thương vân Tông, hơn nữa còn xuất ra kiếm quyết ở tầng thứ sáu.
Trùng Vân kiếm pháp chia làm chín tầng, tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể tu luyện cao nhất tới tầng thứ ba. Tu sĩ Trúc Cơ có thể luyện tới tầng thứ sáu. Chỉ có đạt tới cảnh giới Kim Đan thì mới có thể tu luyện tới tầng thứ bảy, thứ tám và thứ chín. Với thiên phú của Lý Lâm Uyên, hắn đã tu luyện nhuần nhuyễn tầng thứ sáu, tầng thứ bảy e rằng cũng đã nắm được vài phần.
Trùng Vân kiếm pháp có uy lực bất phàm, là kiếm đạo chủ tu của phần lớn đệ tử Thương Vân Tông. Nếu là đang đối phó với người khác, kiếm pháp thành thạo lại có song kiếm hợp lực thì hắn hẳn là có thể chiếm thế thượng phong. Nhưng đối thủ lần này của hắn lại không đơn giản. Thất Sát Môn có thể trở thành một trong ba đại tông môn ở Đại Phổ tất phải có chỗ hơn người.
Cốt tiên của Vương Thương, mỗi lần đánh ra đều khiến cho Linh khí xung quanh rung động. Điều đó chứng tỏ cốt tiên mạnh mẽ như giao long hung ác, nhưng lại khiến người ta lâm vào cảm giác huyền ảo. Thiên địa Linh khí xung quanh thường bị cốt tiên hút lấy hình thành các dòng xoáy. Phi kiếm của Lý Lam Uyên phi qua những vòng xoáy kia thì đều không tự chủ được mà hơi chững lại, như thể thiên địa Linh khí cũng đang giúp Vương Thương chống lại kẻ địch của mình.
Giao thủ không được bao lâu, sắc mặt Lý Lâm Uyên đã rất khó coi.
Hắn đã dốc toàn lực xuất thủ, dù không thắng được Vương Thương thì cũng muốn đối chiến ngang tay với đối phương. Hắn không ngờ đối phương ra chiêu quỷ dị, lại còn có thể kéo theo thiên địa Linh khí mà sử dụng. Cứ kéo dài thế này hắn chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì.
Hiện giờ, trận thi đấu này không được tính là lần luận võ giữa hai tông môn, nhưng lại liên quan tới danh dự và khí thế của đệ tử hai bên. Nếu Lý Lâm Uyên thất bại, đệ tử Thương Vân Tông chẳng còn mặt mũi nào trước đệ tử Thất Sát Môn nữa.
Đứng trong đám người, Bạch Dịch bình tĩnh nhìn hai người đang đánh nhau sống chết. Với nhãn lực của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra được năng lực của Vương Thương cao hơn đối phương một bậc. Tiên cốt trong tay hắn cũng không phải là Pháp khí cao giai mà chính là Pháp khí cực phẩm, một loại pháp khí rất hiếm.
Trong tu chân giới, phẩm giai của Pháp khí có thể chia ra ba loại, thấp, trung và cao giai, uy lực cũng theo đó mà tăng lên. Bình thường Pháp khí cao giai đã là cấp bậc Pháp khí cao nhất, nhưng thực ra phía trên nó vẫn còn tồn tại loại Pháp khí cực phẩm như vừa nói.
Pháp khí cực phẩm thì có nhiều người biết tới, nhưng lại không có mấyngười được tận mắt nhìn thấy. Bởi vì Pháp khí loại này thật sự quá ít, ít đến căn bản không có ai tình nguyện đi luyện chế, bởi nó tiêu hao lượng tài nguyên cực lớn, tỷ lệ luyện chế lại ít tới đáng thương. Chỗ tài liệu tiêu hao có thể dùng để đổi lấy một kiện đê giai Pháp bảo.
Luyện chế vô cùng khó khăn, cái thu được lại không đủ bù cái mất, vì vậy cực phẩm Pháp khí giống như Pháp khí truyền thuyết đối với đám đệ tử cấp thấp. Nếu vô tình xuất hiện một kiện trong tu chân giới, giá cả bán ra sẽ là một cái giá trên trời.
Cực phẩm Pháp khí tuy khó luyện chế, lại tiêu hao tài nguyên lớn nhưng cũng có sự trợ giúp lớn lớn đối với tu sĩ Trúc Cơ. Tu sĩ Luyện Khí kỳ rất khó sử dụng Pháp khí cao giai cũng giống như tu sĩ Trúc Cơ rất khó khăn trong việc thúc giục Pháp bảo vậy. Vì vậy, cực phẩm Pháp khí trở thành thứ vũ khí mạnh nhất trong tay tu sĩ Trúc Cơ.
Khoảng cách công kích của cực phẩm Pháp khí lớn gấp đôi so với Pháp khí cao giai, còn có đặc tính giống với Pháp bảo. Đó chính là khả năng khi đưa ra sử dụng thì có thể dẫn động thiên địa Linh khí chung quanh. Chỉ cần một đặc điểm này thôi cũng có thể khiến cho tu sĩ khi đối chiến với địch thủ đồng giai đứng ở thế bất bại.
Với lịch duyệt của Bạch Dịch, hắn dễ dàng nhìn ra chân tướng của cốt tiên. Nhưng những đệ tử khác lại không nhìn ra được sự khác biệt này. Dẫu là Lý Lâm Uyên cũng chỉ cho rằng vũ khí của đối phương là một kiện Pháp khí cao giai mà thôi.
“Pháp khí cao giai không thể dẫn động thiên địa Linh khí, Pháp khí trong tay Vương Thương rõ ràng là cực phẩm Pháp khí. Thất Sát Môn thật sự giàu có a!”
Bạch Dịch đã nhìn ra cấp bậc của cốt tiên này, nhưng bất ngờ là bên cạnh hắn cũng tự nhiên truyền tới thanh âm nhỏ nhẹ, âm nhu không giống với giọng nói của đàn ông.
Đệ tử xung quanh đang tập trung quan sát cuộc chiến nên không ai nghe được câu nói trên. Bạch Dịch đứng ngay cạnh không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại.
Đứng bên cạnh hắn chính là thanh niên thon gầy, môi hồng răng trắng, dáng vẻ vô cùng thanh tú lúc trước.
Người có thể nhìn ra chân tướng của cốt tiên chắc chắn không phải hạng đệ tử tầm thường. Bạch Dịch đang kinh ngạc, ngay khi nhìn thấy người thanh niên này thì hạ giọng. “Cực phẩm Pháp khí cũng chưa chắc có thể thắng.”
“Cực phẩm cốt tiên đấu với song kiếm cao giai, người của Thất Sát Môn có thể dễ dàng giành chiến thắng, trừ phi Thương Vân Tông các ngươi cũng có khả năng xuất ra một kiện cực phẩm Pháp khí tương đương.” Thanh niên này hơi bực bội, sau đó nghiêng người nói với vẻ ngạo nghễ.
Bạch Dịch vẫn nhìn đối phương bằng ánh nhìn bình tĩnh, giống như không hề để ý tới đối phương. Sau đó không lâu, hắn thì thầm tự nói. “Chỉ cần có kiếm đạo cao thâm, dùng Pháp khí cao giai chiến thắng cực phẩm không phải là việc khó.”
Thanh niên nghe Bạch Dịch kết luận như vậy thì hừ lạnh một tiếng, đang định nói mỉa một vài câu thì thần sắc khẽ biến. Hắn vội quay ánh mắt quan sát về phía cuộc chiến của hai người.
Cuộc chiến của hai người đã giẳng co một lúc, rốt cuộc Lý Lâm Uyên đã phát hiện ra chỗ cổ quái của cốt tiên. Bốn chữ Cực phẩm Pháp khí vừa mới hiện ra trong đầu hắn thì sắc mặt hắn đã trầm hẳn xuống.
Nếu Pháp khí của Vương Thương đúng là cực phẩm Pháp khí thì dù hắn dùng hai thanh pháp khí cao giai cũng khó thủ thắng. Việc thất bại của hắn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Sự việc không chỉ ở chỗ vũ khí của đối phương có phẩm cấp cao hơn mình, mà bởi vì Lý Lâm Uyên phải điều khiển hai thanh phi kiếm nên lượng Linh khí tiêu hao cũng nhiều gấp đôi đối phương. Kéo dài tới cuối cuộc chiến, Linh khí của hắn chắc chắn sẽ hết trước đối phương, thua là không còn nghi ngờ gì.
Nghĩ tới đó, Lý Lâm Uyên cắn răng, lấy ra một tuyệt chiêu ẩn giấu đã lâu. Chỉ thấy lúc hắn biến ảo kiếm quyết, một thanh phi kiếm thứ ba xuất hiện.
Ba thanh kiếm xuất hiện làm Linh khí xung quanh dao động mãnh liệt tọa thành một vòng xoáy Linh khí. Ngay lúc đó, kiếm quyết của Lý Lâm Uyên lại biến đổi, hắn thi triển ra tầng thứ bảy của Trùng Vân kiếm pháp.
Tầng thứ bảy này bình thường phải là cường giả Kim Đan cảnh mới có thể thi triển ra được. Hiện giờ Lý Lâm Uyên sử ra khiến tất cả đệ tử Thường Vân Tông lâm vào ngốc trệ như đang nhìn thấy một kỳ tích hiếm gặp. Sau một phút ngây ngô, các đệ tử này lại hô vang ngập trời.
Tuy Lý Lâm Uyên chỉ miễn cưỡng thi triển ra được tầng thứ bảy nhưng uy lực của nó là không thể coi thường. Hơn nữa ba kiếm cùng xuất, một kích này có thể tương được với uy lực do cường giả Kim Đan sơ kỳ đánh ra. Mặc cho đối phương cường thịnh, hắn cũng khó mà tiếp được công kích của một tu sĩ Kim Đan.
Nhìn thấy thắng lợi đã ở trong tầm mắt, rất nhiều đệ tử Thương Vân vỗ tay hoan hô.
Là một trong ba đại tông môn ở Đại Phổ, nhưng Thương Vân Tông nhiều năm qua vẫn bị Thất Sát Môn chèn ép, lúc này có cơ hội ra mặt, đệ tử Thương Vân Tông sao không hãnh diện cho được.
Thấy ba thanh phi kiếm hợp lại một chỗ hình thành một chiêu tuyệt sát, Vương Thương lại há miệng, bắt đầu dốc sức hấp nạp không khí.
Cử động quái dị của hắn khiến những người khác không hiểu thế nào, chỉ có hai hàng lông mày Bạch Dịch khẽ động, trong lòng hơi kinh ngạc. Thanh niên ở bên cạnh cũng nói khẽ. “Không thể nào!”
Sau khi Vương Thương hấp đầy không khí thì ba thanh phi kiếm cũng đã kéo tới, mang theo uy lực khổng lồ, hắn đã không còn cơ hội tránh né. Ở đối diện, Lý Lâm Uyên đã suy yếu nhưng thái độ của hắn lại vô cùng tự đắc. Chỉ cần có thể một đòn đả thương đối thủ, địa vị của hắn trong hàng ngũ đệ tử nhất định có thể nâng vao, hơn nữa có thể khiến cho Thất Sát Môn trong lần tam tông luận võ này bị mất đi một đệ tử đắc lực.
Nhưng còn chưa kịp thả lỏng tinh thần, Lý Lâm Uyên bỗng cảm giác được có một cỗ sát cơ bao trùm khắp toàn thân như thể hắn đang bị một con hung thú chăm chăm nhìn thẳng vào. Toàn thân hắn rét lạnh còn đối thủ của hắn thì hít thở một hơi rồi quát to.
“Trảm!”
Vương Thương hét lớn, thanh âm nghe như tiếng chuông gào thét. Một luồng sóng khí trống rỗng khiến người ta sợ hãi xuất hiện. Ở bên trong sóng khí này có một đạo bạch mang (ánh sáng trắng) từ trong miệng Vương Thương thốt ra, đánh văng ba thanh phi kiếm rồi bay thẳng tới đầu Lý Lâm Uyên.