Dương Nhất Phàm cười chua xót, nói. “Lần này ngươi đi Thái Hằng sơn mạch, ta vô cùng lo lắng không an, mỗi đêm đều gặp ác mộng mà bừng tỉnh. Mạng của ngươi cũng lớn đấy, chứ nếu ngươi chết ở Thái Hằng sơn mạch, ta sẽ liều mạng cùng với Lũng Thiên Lý. Dù sao ngươi mà chết đi rồi thì ta cũng chả sống được bao nhiêu lâu nữa. Trước khi chết ta nhất định mang cái tai họa kia giết đi, coi như không phụ tấm lòng của mấy trăm đệ tử ngoại môn.
Nói xong, thần sắc Dương Nhất Phàm bỗng biến đổi, đứng phắt dậy. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kinh hãi, hắn thấp giọng hỏi. “Cả ngươi và Lũng Thiên Lý đều chưa về, những người khác đều suy đoán hai ngươi đã chết ở Thái Hằng sơn mạch. Hiện giờ ngươi đã trở về mà Lũng Thiên Lý vẫn không có tin tức gì. Chẳng lẽ…”
“Hắn không về được nữa.” Bạch Dịch bình thản đáp.
“Ngươi đã giết hắn rồi?” Dương Nhất Phàm kinh hãi, thấp giọng hỏi, sau đó chợt cười to. “Tốt lắm! Chết thật tốt! Những đệ tử ngoại môn đã chết ở Nhập Vân Cốc nếu biết Lũng Thiên Lý đã chết, nhất định bọn chúng sẽ hô to thống khoái.”
Tâm bệnh lớn nhất của Dương Nhất Phàm chính là nỗi lo sợ Lũng Thiên Lý sẽ làm hại Bạch Dịch. Hôm nay tâm bệnh đã được trừ, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm vô cùng. Nỗi lo lắng thường trực nhiều ngày nay đã được quét sạch. Dấu hiệu tu vi ngưng trệ cũng đã có tín hiệu buông lỏng.
“Lũng Thiên Lý đã chết, họa lớn của hai chúng ta coi như được trừ rồi. Với thiên phú của ngươi, không bao lâu cảnh giới sẽ còn cao hơn ta, việc trở thành đệ tử chân truyền là việc nằm trong tầm tay.”
Dương Nhất Phàm rất cao hứng, hắn nói tiếp. “Hai vị trưởng lão Văn, Võ đều có cảnh giới cao thâm mạc trắc, với thiên phú của ngươi, dù bái ở Phù Diêu Phong hay Bích Lạc Phong cũng đều nắm chắc mười phần. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên bái vào Vọng Nguyệt Phong. Một khi trở thành đệ tử chân truyền của tông chủ, thành tựu tương lại sau này của ngươi là không thể hạn lượng được. Có lẽ sẽ có cơ hội trở thành tông chủ.”
Thiên phú tu luyện mà Bạch Dịch hiển lộ ra là điều mà Dương Nhất Phàm rất ít được thấy trong cuộc đời y. Đừng nói là hắn, dù là toàn bộ Thương Vân Tông cũng chưa từng nghe nói đệ tử phàm nhân nào, trong không đầy nửa năm đã tu luyện đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. Cho nên Dương Nhất Phàm rất coi trọng Bạch Dịch, cố hết sức đề cử hắn trở thành đệ tử môn hạ của tông chủ, hy vọng có thể có được thân truyền của tông chủ.
Trở thành đệ tử chân truyền của Vọng Nguyệt Tông không phải việc dễ dàng. Môn nhân của mạch này cũng có số lượng ít nhất, nhưng dù chỉ là đệ tử của Vọng Nguyệt Phong thôi, thì dù không phải là đệ tử chân truyền cũng đều có thiên phú cực cao. Đệ tử của Vọng Nguyệt Phong ít nhất những thực lực lại là mạnh nhất trong tất cả các phong còn lại. Dương Nhất Phàm biết rõ điểm ấy nên mời đưa ra đề nghị Bạch Dịch bái nhập vào Vọng Nguyệt Phong.
Trong khi Dương Nhất Phàm cao hứng giảng giải không ngừng, Bạch Dịch vẫn giữ thái độ trầm mặc, mặt không biến sắc, chẳng hề vui mừng vì đã trừ được kẻ thù, cũng không có vẻ mong chờ tiền đồ trước mắt. Tâm tình hắn trầm tĩnh như mặt nước lặng.
Nói cả buổi, Dương Nhất Phàm phát hiện Bạch Dịch không nói một lời, lúc này hắn mới chú ý tới thần sắc của đối phương, vẻ vui mừng cũng trở nên nhạt dần.
Vừa nghi hoặc, Dương Nhất Phàm vừa hỏi. “Ngươi sao thế, ngươi không quan tâm tới con đường tu chân của mình sao?”
Bạch Dịch than khẽ. “Thứ ta quan tâm chính là tử kiếp sắp tới của Dương chấp sự.”
Dương Nhất Phàm cả kinh, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười nói. “Quỷ vật trong cơ thể ta còn trấn áp được ba năm nữa. Chỉ cần ngươi có được tin tức của vị trưởng bối trong nhà kia thì ta có thể cứu được. Nếu sau ba năm mà vị trưởng bối trong nhà ngươi vẫn chưa về thì coi như ta không may, cũng không trách người khác được.”
Nhớ tới Quỷ vật trong cơ thể, Dương Nhất Phàm hiện ra vẻ lo lắng, cô đơn. Hắn còn tưởng rằng thứ Bạch Dịch nhắc tới chính là Quỷ vật trong cơ thể mình mà không biết được rằng có một chuyện còn kinh khủng hơn việc bị Quỷ vật phụ thể đã ở ngay trước mắt.
“Dương Chấp sự đã nghe qua Di Căn chi pháp bao giờ chưa?” Bạch Dịch hỏi, ngữ khí lạnh lẽo.
Nghe tới bốn chữ này, sau lưng Dương Nhất Phàm đã nổi lên một luồng khí lạnh, tinh thần cũng run lên. Hắn cau mày đáp. “Di Căn là tà thuật. Truyền thuyết từ thời thượng cổ, tu chân giả vì muốn có ngũ hành Linh căn nên mới sáng chế ra pháp thuật tà ác này, nó có thể cưỡng ép đoạt Linh căn từ cơ thể người khác. Nhưng nó đã thất truyền nhiều năm, hơn nữa vài ngàn năm trước, Tiên Quan đã từng truyền ra Tru Tà Lệnh, những người có gan sử dụng tà thuật này đều sẽ bị giết toàn tộc.”
Tiếng tăm của tà thuật Di Căn này thật lớn, rất nhiều tu chân giả đều nghe qua nhưng căn bản là chưa có ai được thấy tận mắt. Hơn nữa Tru Tà Lệnh là do Tiêu Dao Tiên Quân tự mình truyền xuống, toàn bộ tu chân giới ở Thanh Không Vực không có ai là không biết.
Lắng yên nhìn Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch hạ giọng nói tiếp. “Tiêu Dao Tiên Quân đã chết rồi.”
Tiêu Dao Tiên Quân vẫn lạc đã mười sáu năm, Thanh Không Vực sớm đã vô chủ, Tru Tà Lệnh của mấy ngàn năm trước nay đã trở thành truyền thuyết.
Trong lòng Dương Nhất Phàm cũng nổi lên một cảm giác bi tráng. “Tiên Quân vẫn lạc nhưng tu chân giới ở Thanh Không Vực vẫn còn. Chỉ cần cường giả ba châu vẫn tồn tại như cũ thì Thanh Không Vực cũng sẽ không suy bại như gần đây. Một khi Thanh Không Vực lại xuất hiện một vị cường giả Tán tiên thì sẽ lại đứng ở thế bất bại như cũ. Như khi Tiên Quân còn tại thế, người chính là Cửu Vực chi chủ!”
Ở nhân gian, Tán tiên mới là cường giả đỉnh phong. Một đại lục mà xuất hiện một vị Tán tiên thì đại lục ấy sẽ vạn năm hưng thịnh, sinh cơ phồn vinh, tu chân giới lại càng thêm cường thịnh. Tuy cường giả Tán tiên rất ít để ý tới tu chân giới, nhưng lại có lực uy hiếp cường đại, những cường giả ở các Đại Vực khác sẽ không dám tới đây để tranh cướp tài nguyên.
Tu chân giới bên trong Thanh Không Vực sẽ tranh giành lẫn nhau, thậm chí chém giết lấn nhau nhưng dù sao cũng là tranh đấu nội bộ, dù là phương thế lực nào đạt được thiên tài địa bảo thì cũng đều thúc đẩy tu chân giới ở Thanh Không Vực ngày càng lớn mạnh hơn. Nếu như bị cường giả ngoại vực cướp đoạt tài nguyên thì tu chân giới ở đây sẽ ngày càng suy bại, thậm chí có thể trở thành một Đại vực phụ thuộc hoặc nô lệ.
Tại Thanh Không Vực, có bảy đại Tán tiên thì Tiêu Dao Tiên Quân là chi chủ, chính là sự kiêu ngạo và tin tưởng của tất cả tu sĩ trên đại lục này. Nhưng mười sáu năm trước, niềm kiêu hãnh này đã vẫn lạc, niềm tin của những tu sĩ trên Thanh Không Vực cũng theo đó mà biến mất.
Thời điểm Dương Nhất Phàm nói ra những điều này, tuy rằng âm vang sục sôi nhưng lực lượng còn không đủ. Tu chân giới hiện giờ, cường giả Đại Thừa còn thưa hơn cả phương mao lân giác, nào ai biết tới bao giờ Thanh Không Vực mới lại sản sinh ra một cường giả Tán Tiên đây.
Bạch Dịch nói xong một câu cuối thì lâm vào trầm mặc. Dương Nhất Phàm phát hiện ra có chuyện bất thường, hắn nghi ngờ hỏi. “Trong nhà ngươi dù sao vẫn còn có vị trưởng bối kia, với tu vi Luyện Khí của ngươi mà lại biết về tà thuật Di Căn này, ngươi nhắc tới nó là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi phát hiện có người đang muốn sử dụng tà thuật này?”
“Cái tên Dương Hải người đã nghe qua bao giờ chưa?” Bạch Dịch chậm rãi nói.
“Đại sư huynh!” Dương Nhất Phàm giật mình, hoảng sợ nói. “Ba mươi năm trước, Đại sư huynh của ta chính là Đan Các thủ đồ, là người của Đan Các nhất mạch. Nghe nói năm đó sư huynh vì ăn trộm một hạt Linh Đan trân quý của sư tôn mà bị phế bỏ tu vi, nhốt vào Thiên Lao… Làm sao ngươi biết hắn?”
“Lần trước, lúc đi nhận nhiệm vụ ở Thiên Lao ta đã được gặp Dương Hải.” Ngữ khí trong giọng nói của Bạch Dịch chợt biến đổi, hắn hỏi. “Ngươi cũng biết thuộc tính Linh căn trong cơ thể Dương Hải?”
Mặt mũi Dương Nhất Hải tràn đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu không biết.
“Dương Hải có song hệ Kim, Thổ Linh căn.” Bạch Dịch nhìn Dương Nhất Phàm đáp. “Ngươi cũng biết thuộc tính trong cơ thể của Bạch Ngọc là gì chứ?”
Lúc trước, trưởng lão kiểm tra Linh căn của tân đệ tử, Dương Nhất Phàm đứng ở một bên nên hắn biết Bạch Ngọc chính là muội muội của Bạch Dịch, cũng biết thuộc tính Linh căn trong cơ thể của nàng. Hắn thốt lên. “Muội muội của ngươi có thuộc tính Thủy, Mộc song hệ Linh căn.”
Nghe mấy câu hỏi của Bạch Dịch, nỗi nghi hoặc và khó hiểu trong lòng Dương Nhất Phàm càng tăng lên. Đúng lúc đó, thần sắc hắn biến đổi lớn, và hắn nhớ ra thân thể mình có chính là Hỏa Linh căn.
“Ba người chúng ta đều là đệ tử của Đan Các, gộp lại vừa vặn đủ ngũ hành Linh căn. Chẳng lẽ…” Dương Nhất Phàm nghĩ tới đây sắc mặt đã trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy. “Chẳng lẽ sư tôn hắn muốn dùng mạng của chúng ta để cải tạo hậu thiên ngũ hành Linh căn?”