Ngân Tình Hồ xuất hiện làm tiểu hòa thượng đang ngủ gật bừng tỉnh. Bạch Dịch cũng quay đầu nhìn theo hướng Hồ ly chạy trốn.
“Ở phương Bắc, mau đuổi theo!” Đỗ Tam Nương vội giục, Mã Thiết khẽ quát một tiếng, nhanh chóng điều khiển phi chu đuổi theo.
Hồ ly đào thoát cực nhanh, không bao lây đã chạy cách phi chu mười dặm, ngày một vào sâu bên trong Hoàng Thạch Lĩnh. Trong lúc đó, mọi người đều phát hiện hai con mắt Hồ ly đúng là có màu trắng bạc, hơn nữa còn tản ra khí tức của Yêu thú cấp hai. Con Hồ ly này chắc chắn là Ngân Tình Hồ rồi!
Bên trên phi chu, Đỗ Tam Nương thấy tình hình khó mà đuổi kịp Hồ ly nên ra vẻ lo lắng, cuối cùng đành cắn răng lấy ra phi kiếm, thả người nhảy lên trên rồi sử dụng Ngự Kiếm Quyết định đuổi theo.
Tuy cũng biết ngự kiếm nhưng Đỗ Tam Nương sử dụng Ngự Kiếm Quyết chưa được thuần thục, phi kiếm loạng choạng giữa không trung suýt nữa làm nàng té ngã. Mã Thiết thấy vậy kêu lên thất thanh. “Tam nương cẩn thận!”
Sau mấy lần lắc lư, rốt cuộc phi kiếm cũng đứng vững. Sắc mặt Đỗ Tam Nương đã trắng bệch, kêu lên. “Ta đi trước một bước để chặn Ngân Tình Hồ lại.”
Nói xong, Đỗ Tam Nương ngự kiếm đuổi theo, tốc độ phi kiếm nhanh hơn phi chu không ít.
Tu chân giả Luyện Khí kỳ có rất ít người thuần thục sử dụng Ngự Kiếm Quyết. Hai vợ chồng Mã gia cũng không phải ngoại lệ. Đõ Tam Nương cũng thuộc dạng khá, có thể miễn cưỡng ngự kiếm phi hành, còn Mã Thiết không nắm được Ngự Kiếm Quyết, không thể ngự kiếm được.
“Bạch huynh đệ, tiểu hòa thượng, đợi phu nhân nhà ta đuổi kịp Ngân Tình Hồ thì hai người các ngươi lập tức ra tay, từ hai bên vây lại.” Mã Thiết vừa nhìn chăm chú vào con Yêu thú đang chạy trốn như bay dưới mặt đất vừa ngưng trọng bảo.
Bạch Dịch gật đầu nhẹ, không nói gì. Tiểu hòa thượng Tuệ Không bình thản đáp. “Yên tâm đi Mã đại ca, con tiểu hồ ly này nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.”
Ở phía xa, Đỗ Tam Nương đã vượt qua Ngân Tình Hồ hơn mười trượng, Mã Thiết quan sát thấy không sai biệt lắm thì vội vàng quát. “Hai vị, mau ra tay.”
Nghe hắn quát, Bạch Dịch liền tế xuất phi kiếm lượn về bên trái Hồ ly, tiểu hòa thượng Tuệ Không ném ra một chuỗi phật châu, chỉ thấy nó đón gió liền dài ra, biến lớn gáp mười lần lúc trước chở theo tiểu hoàn thượng bay về bên phải Hồ ly, tốc độ không thua gì ngự kiếm phi hành.
Bốn người từ bốn hướng tạo thành vòng vây, cuối cùng cũng đem ngân Tình Hồ dồn lại trong một khe núi.
Lúc này cả bốn người đều đã nhảy xuống mặt đất, mọi người cùng lấy ra Pháp khí, trong đó ba người là phi kiếm, vũ khí của vị tiểu hòa thượng vẫn là chuỗi Phật châu. Nhìn bên ngoài thì chuỗi hạt không có gì đặc biệt, nhưng Linh khí dao động nó phát ra thì lại tương đương với Pháp khí trung giai.
Đệ tử Phật môn rất ít khi xuất hiện ở tu chân giới. Lúc này nhìn thấy tiểu hòa thượng xuất thủ, vợ chồng Mã gia cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, hai mắt tập trung quan sát. Bạch Dịch đang ngự kiếm thì coi như không thấy tiểu hòa thượng, chỉ tập trung sự chú ý lên người con Ngân Tình Hồ kia.
Ngao!
Ngân Tình Hồ bị vây vào giữa, nó phát ra một tiếng tru ngắn ngũi, xù lông đuôi to tướng lên, bạch quang lập lòe, lông trên cái đuối liền giống như phi châm bắn thẳng về phía bốn người.
Rất nhiều lông đuôi đánh tới như mưa, bốn người không dám coi thường. Tất cả đều thúc giục Pháp khí chống cụ. Cũng may lông đuôi tuy nhiều nhưng không quá mạnh mẽ, dùng Pháp khí trung giai là có thể ngăn cản được rồi. Chỉ cần không bất cẩn thì hoàn toàn không bị thương tổn gì.
Vừa ngăn cản đám lông đuôi, bốn người vừa phải chăm chú quan sát Ngân Tình Hồ. cả bốn đều là tu sĩ Luyện Khí, còn chưa có ai đạt tới cảnh giới Trúc Cơ nên không thể sử dụng Linh thức để quan sát địch nhân. Mọi người đều phải tập trung tinh thần mà chăm chú quan sát con Hồ ly.
Phát hiện thấy lông đuôi không có tác dụng gì lớn, ánh mắt Ngân Tình Hồ lộ ra vẻ bối rối, gắt gao nhìn về phía bốn người như muốn tìm đường phá vây.
Thấy Yêu thú đánh tới, Bạch Dịch thúc giục phi kiếm lao ra nghênh đón, kiếm pháp hắn dùng chính là tầng thứ hai của Trùng Vân kiếm pháp.
Phượng Minh kiếm trong Tàng Thư Các kỳ thật cũng là từ Trùng Vân Kiếm mà cải biến đi một ít. Loại thay đổi đó với Bạch Dịch thì quá đơn giản. Từ Phượng Minh kiếm pháp quay trở lại Trùng Vân kiếm pháp lại càng đơn giản hơn.
Uy lực tầng thứ hai của Trùng Vân kiếm không nhỏ, phần lớn đệ tử Luyện Khí kỳ trong Thương Vân Tông đều có thể tu luyện tới tầng thứ hai này. Còn tầng thứ ba Trùng Vân kiếm có rất ít người ở cảnh giới Luyện Khí kỳ có thể tu luyện thành công.
Kiếm pháp vừa xuất ra, kiếm quang đã bay lượn. Sau khi Bạch Dịch thúc giục kiếm quyết, phi kiếm trước người uốn lượn như Linh xà, kéo theo tiếng gió rít ngênh đón Ngân Tình Hồ.
Bang…!!!
Trong không gian buổi đêm yên tĩnh chợt vang lên âm thanh kim loại va chạm chát chúa. Ngân Tình Hồ nâng hai chân trước sắc bén lên va chạm với phi kiếm, từ điểm va chạm bắn ra mỗi chuỗi những tia lửa sáng rực.
Nanh vuốt của Yêu thú thường vô cùng sắc bén, lại cứng rắn vô cùng. Móng vuốt của đầu Yêu thú cấp hai Ngân Tình Hồ này không hề thua kém phi kiếm trung giai. Nó ngăn cản thành công thế tấn công mãnh liệt của phi kiếm.
Tuy có thể ngăn lại phi kiếm nhưng trong thời gian ngắn, con Ngân Tình Hồ cũng không có cách thoát khỏi sự kiềm chế của thiếu niến trước mắt nó. Nó đang muốn gào thét nhào ra thì hai thanh phi kiếm và một chuỗi Phật châu từ ba hướng tấn công tới.
Bốn kiện Pháp khí đồng thời công kích, mặc cho móng vuốt sắc bén, Ngân Tình Hồ cũng không thể cùng lúc chống trả tất cả, nó chỉ có thể dựa vào sự linh mẫn trời phú để quần chiến với bốn người.
Giao chiến trong khe núi, bốn phía đều là sườn đất. Có mấy lần, khó khăn lắm Ngân Tình Hồ mới thoát được khỏi vòng vây thì do đường đất khó đi, nó lại bị đè ép phải quay trờ lại. Ba tu sĩ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thêm một người Luyện Khí trung kỳ nữa cùng tấn công, chút thực lực ấy nếu vây giết Yêu thú cấp hai khác thì rất khó thành công, nhưng thực lực bản thân Ngân Tình Hồ không mạnh, trong đám Yêu thú cấp hai cũng chỉ xếp dưới cùng. Một khi ngăn chặn được điểm mạnh về tốc độ của nó thì muốn vây giết nó cũng không quá khó khăn.
Trước sự liên kết của bốn người, cuối cùng Ngân Tình Hồ cũng đuối sức, không chống đỡ nổi. Từ miệng nó phát ra tiếng gầm thê lương nhè nhẹ, cuối cùng quyết định liều mạng, lựa chọn phương hướng tiểu hòa thượng vọt tới.
Một kích toàn lực của Ngân Tình Hồ không thể coi thường. Tiểu hòa thượng biến sắc, vội vàng niệm chú ngôn. Chiếc vòng Phật châu trước người hắn tỏa hào quang bảy màu chớp động, từ trong đám hào quang xuất hiện một hư ảnh Phật tượng.
Dị tượng xuất hiện, Ngân Tình Hồ tấn công về phía Phật châu nhưng bị quang mang trên Phật châu dễ dàng đánh văng ra ngoài. Nó kêu thảm một tiếng, ngã xuống một bên không đứng thẳng dậy được nữa.
Thấy Ngân Tình Hồ bị trọng thương, vợ chồng Mã gia vui mừng quá đỗi. Hai người nhìn nhau, gật đầu nhẹ, sau đó Mã Thiết đi tới bên cạnh tiểu hòa thượng, còn Đỗ Tam Nương thì đi tới gần Bạch Dịch.
“Không ngờ Phật châu của tiểu hòa thượng lại thần kỳ như thế. Loại uy lực này có thể sánh với một kích toàn lực của Pháp khí cao giai rồi. Bình thường ít thấy đệ tử Phật môn xuất hiện, một khi ra tay quả nhiên cường đại không kém tu chân giả chút nào.” Mã Thiết đi tới gần bên người tiểu hòa thượng, nhịn không được khen ngợi. Tiểu hòa thượng tỏ thái độ e thẹn, ngượng ngùng gãi cái đầu trọc, cười ngu ngơ.
“Lần này may mắn có tiểu hòa thượng và Bạch huynh đệ giúp sức, nếu chỉ có ta và lão Mã thì nhất định không bắt được đầu Hồ ly này.” Đỗ Tam Nương đi tới gần Bạch Dịch thì nhoẻn miệng cười, nhưng trong nụ cười lại có một tia đắng chát.
Bá! Bá!
Vợ chồng mã gia vừa nói xong liền đồng thời thúc giục phi kiếm đâm về hai người tiểu hòa thượng và Bạch Dịch.
Tình huống xảy ra bất ngờ, tiểu hòa thượng ngẩn người, không cách nào chạy kịp, ngay cả Bạch Dịch cũng không kịp đánh trả.
Phi kiếm của Mã Thiết dừng trước cổ họng của tiểu hòa thượng Tuệ Không, còn phi kiếm của Đỗ Tam Nương dán chặt lấy phần gáy của Bạch Dịch. Vừa mới hợp tác liên thủ vây giết Yêu thú, trong khoảng khắc hai người đã trở thành kẻ thù, vây giết hai người còn lại.