Sau khi trở về chỗ ở của mình, vẻ mặt Bạch Dịch lạnh như sương.
Trước lúc đi tới tông môn, Phí Lão đã nói qua, Lũng Thiên Lý là người miệng nam mô, bụng bồ dao găm, là một nhân vật nguy hiểm trong Nhập Vân Cốc. Thật không nghĩ tên khẩu phật tâm xà này lại đánh sự chú ý lên người mình.
“Vừa vào ngoại môn đã rước lấy phiền toái. Xem ra Thương Vân Tông và cái tên nghịch đồ Ngô Trình đã nhiều năm chưa hỏi tới, chướng khí mù mịt.”
Sau khi nói ra mấy câu lạnh lẽo, Bạch Dịch ngồi xếp bằng trên giường, ăn vào một viên Thông Mạch Đan, vận chuyển tâm pháp bắt đầu tu luyện. Hiện giờ hắn chỉ có cách gia tăng tốc độ tu luyện nếu không muốn bị người ta mặc tình chém giết.
Tên nghịch đồ Ngô Trình trong miệng Bạch Dịch vừa nói ra chính là Tổ sư khai tông của Thương Vân Tông, sớm đã ẩn tu nhiều năm, không màng thế sự.
Với tâm trí của Bạch Dịch sao còn không nhìn ra tâm tư của Lũng Thiên Lý. Chỉ là hiện giờ ngoài việc tu luyện để nâng cao tu vi ra, Bạch Dịch cũng không có biện pháp gì.
Đi tới gặp Thương Vân lão tổ, nói rằng mình là sư tôn của hắn sao?
Bạch Dịch chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Đừng nói tới chuyện lão tổ Thương Vân Tông có tin hay không, chỉ cần tin tức Tiêu Dao Tiên Quân chưa chết lan ra, năm vị Tán tiên kẻ thù của hắn sẽ ngay lập tức có mặt. Dù là hắn hay Thương Vân Tông, chỉ trong một khoảnh khắc thôi là sẽ hóa thành bột mịn.
Kế hoạch hiện giờ của hắn là hiển lộ ra thiên phú tu luyện kinh người, mau chóng đạt tới Luyện khí hậu kỳ, tiến vào nội môn. Đến lúc đó, một tên Chấp sự ngoại môn, lá gan dù có lớn hơn nữa cũng không dám ở trong nội môn tùy ý làm bậy.
Bạch Dịch bắt đầu toàn lực tu luyện. Một khi dừng lại, hắn tin là chỉ trong vòng nửa tháng có thể đạt tới Luyện khí trung kỳ, hai ba tháng sau sẽ tiến tới hậu kỳ.
Ba ngày liên tiếp, Bạch Dịch không bước chân ra khỏi nhà. Theo quá trình khổ tu diễn ra, Linh khí trong cơ thể hắn dần lớn mạnh, gần lấp đầy nửa Tử Phủ. Lúc Linh khí lấp đầy một nửa Tử Phủ thì hắn sẽ đạt tới Luyện khí trung kỳ.
Bên trong nhà gỗ, tu vi Bạch Dịch gần tiếp cận Luyện khí trung kỳ, còn ở sâu trong Nhập Vân Cốc, sau khi nghe thủ hạ hồi báo tình hình, khuôn mặt của Lũng Thiên Lý càng trở nên lạnh lẽo.
Đuổi đám tâm phúc ra ngoài rồi, ánh mắt hắn chớp động, nói nhỏ. “Xuất thân thợ săn, là một tên học trò nghèo,… Ha ha, Bạch Dịch ơi Bạch Dịch, thân thế của người ta đã tra xét rõ ràng rồi. Nếu trên người ngươi không có bảo bối, sao có thể nhanh chóng tu luyện xuất ra Linh khí như thế? Sao có thể đánh bại mộc nhân khôi lỗi? Ngươi đã không biết điều, đừng trách bản Chấp sự ta lòng dạ độc ác!”
Vừa cười, Lũng Thiên Lý vừa đi ra ngoài chỗ ở. Trong đêm, lại thêm một sinh mệnh vô tội trong Nhập Vân Cốc tiêu tán.
Ba ngày sau khi Bạch Dịch rời khỏi mộc nhân thạch, cũng chính là ngày thứ bảy sau khi đoạt được đê giai Linh thạch từ trên người huynh đệ Cát thị, trong Nhập Vân Cốc truyền ra một tin tức làm cho người ta kinh ngạc.
Huynh đệ Cát thị, có một người đã bỏ mình vì thương thế quá nặng.
Tin tức này vừa xuất hiện, cả Nhập Vân Cốc nổi lên một hồi sóng gió. Rất nhiều đệ tử ngoại môn cùng bàn bạc mãi, kinh hãi mãi không dứt. Tâm điểm trong những cuộc bàn luận ấy chính là cái tên Bạch Dịch.
Các đệ tử ngoại môn đều biết, huynh đệ Cát thị dùng võ, đoạt lấy Linh thạch của người ta không thành, còn bị đoạt mất. Người đánh bại huynh đệ này chính là Bạch Dịch.
Trong Nhập Vân Cốc, đệ tử ngoại môn nếu dùng võ đánh nhau, chỉ cần không mất mạng thì ba đại Chấp sự sẽ không hỏi tới. Một khi xảy ra mất mạng là đã vi phạm vào giới luật của tông môn. Ai ra tay giết người sẽ phải dùng mạng đổi mạng.
Sau sáu ngày mới có người mất mạng chứ không chết ngay lúc đánh nhau nên có thể giải quyết theo hai cách.
Một là đền mạng, lập tức xử tử. Hai là chịu hình phạt nặng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Lựa chọn thẩm phán thế nào đều do Chấp sự ngoại môn quyết.
Nói trắng ra, việc của Bạch Dịch và huynh đệ Cát thị là do ba đại Chấp sự của Nhập Vân Cốc định đoạt.
Sau khi nghe Khương Đại Xuyên hấp tấp chạy tới kể rõ sự tình, trong mắt Bạch Dịch liền hiện lên sát cơ.
Hắn xuất thủ, lực đạo đã được tính toán chuẩn xác. Đừng nhìn huynh đệ Cát thị không chịu nổi, toàn thân thấm máu nhưng tất cả chỉ là ngoại thương, tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một năm, nửa năm là có thể khỏi hẳn. Đằng này chỉ sau vài ngày lại chết, nhất định là có người động tay động chân.
Lũng Thiên Lý!
Không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Dịch đã kết luận việc là do người này làm ra. Một trong huynh đệ Cát thị mất mạng, chắc chắn là do đa dính phải độc thủ của Lũng Thiên Lý.
Để tìm được bí mật của mình, Lũng Thiên Lý không ngại ám sát đệ tử vô tội. Tâm địa độc ác ấy có thể so với rắn rết!
Gặp tên Chấp sự ngoại môn độc ác như thế, tất nhiên Bạch Dịch sẽ sinh ra sát cơ. Đối phương đã ở cùng chỗ với Tiêu Dao Tiên Quân hắn thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tuy vậy, hiện giờ Bạch Dịch chưa thể đối phó được với tu vi của một tên Chấp sự, đành nén sát ý trong lòng lại, trầm ngâm tìm đối sách.
Nhược điểm đã nằm trong tay đối phương, nguy cơ sẽ tới trong sớm tối.
Trầm ngâm một lúc, Bạch Dịch hỏi. “Ba đại Chấp sự của Nhập Vân Cốc, người nào chịu trách nhiệm hình phạt?”
Khương Đại Xuyên vội vàng đáp. “Chịu trách nhiệm xử phạt đệ tử ngoại môn phần lớn là Lũng Thiên Lý. Tuy vậy, nếu là xử tử đệ tử thì cần phải có cả ba Chấp sự mới được. Tiểu thúc, hay là chúng ta tranh thủ thời gian, tìm trưởng bối trong nhà hỗ trợ?”
“Cần có ba người tề tựu sao? Vậy thì tốt rồi.” Bạch Dịch nói nhỏ, thần thái tự nhiên không chút bối rối.
Loảng xoảng!!!
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị người đánh bật tung. Lũng Thiên Lý đi đầu, mặt lạnh như nước. Phía sau hắn là hai vị chấp sự Tào Nham, Dương Nhất Phàm.
“Bạch Dịch, người giết hại đồng môn, xúc phạm giới luật. Phạt ngươi phải dùng mạng đền mạng. Người còn gì để nói?” Lũng Thiên Lý đứng trong phòng, dùng lời chính nghĩa quát lớn, bộ dạng như đang xử án công bằng.
Tào Nham đứng một bên thởi dài. “Chúng ta thân là Chấp sự của Nhập Vân Cốc, nhất thời sơ sẩy mới gây ra đại họa. Đã nhiều năm ngoại môn không xuất hiện chuyện này. Không ngờ tên đệ tử này lại ra tay nặng như vậy, không nghĩ tới tình đồng môn chút nào.”
“Nếu hắn nghĩ tới tình đồng môn thì đã không ra tay hạ thủ rồi. Hừ!” Lũng Thiên Lý nhìn chằm chằm Bạch Dịch, quát lạnh. “Quy của của ngoại môn là hại người thì đền mạng. Các ngươi, bắt hắn nhốt vào đại lao, ngày mai xử tử!”
Nghe hắn phân phó, mấy đệ tử phía sau liền bước lên. Một khi Bạch Dịch bị giam vào nhà lao, chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Trong ba đại Chấp sự, chỉ có Dương Nhất Phàm đứng một bên, thần thái có phần uể oải, vẻ như không nhìn Bạch Dịch, cũng không biết suy nghĩ điều gì. Nắm tay hắn nắm chặt thành quyền, vẻ cổ quái.
“Qua sáu ngày đối phương mới chết mà cũng bắt ta phải đền mạng sao? Nếu hôm nay ta vả vào miệng Lũng Chấp sự một cái, nửa năm sau người lăn ra chết, lúc đó cũng tìm ta hỏi tội?” Bạch Dịch lạnh lẽo lên tiếng, trong mắt lóe lên tinh quang làm tim đám đệ tử đập mạnh. Hắn quét mắt qua đám đệ tử một lượt, quát lớn. “Lùi lại cho ta!”
Tiếng quát ẩn chứa áp lực vô hình như muốn trói đám đệ tử kia lại, đứng yên tại chỗ. Sau khi nhìn thấy ánh mắt Bạch Dịch, đám đệ tử này không hẹn mà cùng lùi về sau mấy bước.
“Muốn đánh lên miệng Lũng Thiên Lý ta? Ha ha, cả đời này ngươi cũng không làm được.” Thấy đám thủ hạ cùng lùi lại, không dám tiến tới. Hắn bỗng nở nụ cười dữ tợn, cơ mặt vặn vẹo giống độc xà. Vừa dứt lời, hắn liền muốn tự mình ra tay.
“Dương chấp sự.” Bạch Dịch không thèm nhìn Lũng Thiên Lý. Hắn quay đầu nói với Dương Nhất Phàm. “Bạch gia ta từng có đại ân với Dương gia của ngươi. Phần nhân tình này, hôm nay ngươi có trả hay không?”