Trên mộc nhân thạch, Bạch Dịch dựa lưng vào cửa nhà gỗ đóng chặt. Trên đỉnh đầu hắn là gió lạnh thấu xương, hai cánh tay cực lớn giống như mây đen đè xuống.
Cũng không thể trách Bạch Dịch. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay mộc nhân gần trong gang tấc rồi đột nhiên nở một nụ cười nghiền ngẫm. Hắn đưa tay ra sau người nhẹ nhàng đẩy, đem cánh cửa của nhà gỗ mở ra một khe nhỏ.
Cọt kẹt…t…ttt!
Cùng với âm thanh của cánh cửa gỗ, mộc nhân Khôi Lỗi cao hơn một trượng dừng cánh tay lại, bất động!
Những đệ tử ở sát cự thạch cho rằng Bạch Dịch nhất định bị đánh cho gần chết lúc này đều trợn mắt há hốc mồm. Trong miệng họ có thể trực tiếp nhét được một quả trứng vịt. Cả một đám người vừa chấn động vừa nghi hoặc.
Gặp được người vô cùng dũng mãnh khiêu chiến mộc nhân Khôi Lỗi mà chiến thắng thì không có gì lạ nhưng sao mộc nhân trước mặt thiếu niên gầy yếu kia giống như con rối không nhúc nhích vậy?
Quét mắt nhìn những đệ tử đang trợn mắt há mồm, Bạch Dịch đẩy cửa đi vào nhà gỗ sau đó đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, khi cửa gỗ được đóng lại, cơ thể mộc nhân Khôi Lỗi vang lên một tiếng két. Một tiếng vang nhỏ này chứng minh mộc nhân lần nữa chuyển động. Nó xoay người, đem thân hình to lớn chắn trước cửa nhà gỗ. Ánh sáng nhàn nhạt trong mắt lập tức sáng hơn gấp bội, giống như một mũi nhọn độc, cũng giống như một hộ vệ trung thành đang bảo vệ nhà gỗ.
“Hắn… hắn làm sao đánh bại được mộc nhân Khôi Lỗi?” Gần cự thạch, một đệ tử không tin mà hỏi.
“Mộc nhân Khôi Lỗi hình như không bị đánh bại.” Một đệ tử lớn tuổi suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: “Chỉ có thể hoàn toàn đánh bại mộc nhân Khôi Lỗi mới có thể tính là đã hạ gục nó. Khi ấy vào nhà gỗ mới được mộc nhân bảo vệ. Hắn không hề đánh bại mộc nhân, chẳng lẽ là mộc nhân Khôi Lỗi xảy ra vấn đề gì?”
“Đúng!” Một đệ tử tóc dài bỗng nhiên hô to: “Trước kia ta thấy một vị sư huynh khiêu chiến mộc nhân thạch. Lúc đó huynh ấy đánh bại mộc nhân Khôi Lỗi rồi mới được Khôi Lỗi bảo vệ. Tiểu tử kia không hề đánh bại mộc nhân Khôi Lỗi đã tiến vào nhà gỗ thì nhất định là mộc nhân Khôi Lỗi xảy ra vấn đề, hoàn toàn không bảo vệ hắn!”
“Đúng vậy! Tiểu tử kia muốn đùa nghịch mưu kế. Hắn nghĩ mộc nhân Khôi Lỗi ở đó khiến ta sợ chắc?”
Lập tức trong đám người có người hô lớn. Ngay sau đó, hai đệ tử Luyện Khí trung kì đột nhiên xông thẳng đến nhà gỗ. Nếu như đối phương đang lừa dối, vậy thì ai bắt được tiểu tử kia trước là có thể sở hữu đê giai Linh Thạch.
Thấy có người vượt lên trước, những người khác lập tức theo sát xông tới. Không đợi bọn họ đến gần nhà gỗ, mộc nhân Khôi Lỗi cao lớn đột nhiên triển khai thế công. Nó mạnh mẽ vung ra hai cánh tay gỗ, đánh bay hai đệ tử phía trước có ý xông vào.
Hai người này thật không may. Nếu là lúc bình thường, dù bị mộc nhân Khôi Lỗi đánh trúng thì với tu vi Luyện Khí trung kì của bọn họ cũng chỉ bị ngoại thương mà thôi. Nhưng lần này mộc nhân Khôi Lỗi đánh ra một kích, so với bình thường mạnh gấp đôi. Hai người giống như diều đứt dây, phun ra máu bay ngược trở lại. Một kích liền trọng thương!
“Mộc nhân bảo vệ!”
“Uy lực tăng lên gấp đôi. Mộc nhân Khôi Lỗi này đã bị đánh bại, giờ nó trở thành mộc nhân bảo vệ!”
Có tiếng kinh hô vang lên, những đệ tử khác không dám tiến lên nữa. Cả đám kinh ngạc không thôi, nhao nhao lui về gần cự thạch.
Rõ ràng bọn họ không thấy Bạch Dịch đánh bại mộc nhân Khôi Lỗi nhưng tại sao đối phương lại được mộc nhân Khôi Lỗi bảo vệ?
Kinh ngạc nhưng là ở trong lòng, bề ngoài những đệ tử này chỉ cơ thể trơ mắt nhìn, không dám tới gần.
Nếu như Khôi Lỗi đã trở thành Thủ Hộ Giả (người bảo vệ), thực lực so với bình thường sẽ mạnh gấp đôi. Ngay cả hơn trăm đệ tử đồng loạt xông lên cũng bị mộc nhân đánh bay, không có khả năng dành được chiến thắng.
Ở bên trong nhà gỗ, Bạch Dịch xuyên qua cửa gỗ nhìn đám đông đệ tử không dám vọng động thì lắc đầu thở dài: “Không biết mộc nhân thạch tồn tại được bao lâu mà đệ tử trong Nhập Vân Cốc không có ai nhìn ra sơ hở của mộc nhân Khôi Lỗi. Là người tạo ra mộc nhân thạch thông minh hay là những đệ tử ngoại môn này quá ngu xuẩn. Một cánh cửa gỗ mà thôi, chẳng lẽ không có người nào nhìn ra được?
Sau khi tự nói, Bạch Dịch không còn quan tâm đến đám đệ tử ở bên ngoài nữa. Được mộc nhân Khôi Lỗi thực lực gấp đôi bảo vệ, trừ khi là ba đại Chấp sự đến nếu không tại Nhập Vân Cốc, không ai có thể xông vào trong nhà gỗ này.
Bạch Dịch phá giải mánh khóe của mộc nhân Khôi Lỗi thực ra rất đơn giản. Hắn đẩy cánh cửa nhà gỗ.
Mộc nhân trên mộc nhân thạch là một loại trận pháp khu động Khôi Lỗi. Người tạo ra trong quá trình luyện chế đem trận pháp cố định khắc vào cơ thể mộc nhân khiến cho nó có thể hoạt động ở trước nhà gỗ, hơn nữa động tác linh mẫn, uy lực bất phàm.
Nhưng hễ là trận pháp nhất định sẽ có mắt trận. Mắt trận của pháp trận dùng để thúc giục mộc nhân Khôi Lỗi chính là cửa của nhà gỗ.
Mở cửa nhà gỗ, mộc nhân Khôi Lỗi đình chỉ hoạt động. Đóng cửa nhà gỗ, uy lực của mộc nhân Khôi Lỗi đại tăng, hơn nữa còn bắt đầu bảo vệ nhà gỗ.
Một cánh cửa không biết đã ngăn cách bao nhiêu đệ tử ngoại môn đến tránh nạn. Bao nhiêu năm rồi, những đệ tử đánh bại mộc nhân Khôi Lỗi không phải ít nhưng để nhìn rõ mắt trận là cánh cửa cũng chỉ có một người là Bạch Dịch mà thôi.
Đối với việc phá giải mộc nhân trên mộc nhân thạch, Bạch Dịch thấy chẳng có gì ghê gớm. Nếu như ngay cả mộc nhân Khôi Lỗi nho nhỏ cũng có thể chế trụ hắn thì kinh nghiệm vạn năm tu chân của hắn chẳng khác nào tu đến trên người con heo.
Ngồi trên chiếc ghế trong phòng, Bạch Dịch suy nghĩ từ Thiên Cơ tỏa cho đến Thiên Cơ Khôi Lỗi thuật.
Mắt trận của mộc nhân Khôi Lỗi tuy rằng được bố trí vô cùng tinh vi nhưng so với Thiên Cơ Khôi Lỗi là do Linh Thể đến khu động thì kém quá nhiều. Nó không phải là trận pháp, phạm vi hoạt đông so với mộc nhân Khôi Lỗi lớn hơn, hơn thế nó còn có trí khôn nhất định.
Một Thiên Cơ Khôi Lỗi gần như tương đương với một phân thân. Nếu như có thể tạo ra Thiên Cơ Khôi Lỗi, đối với cảnh giới thấp kém của Bạch Dịch hiện tại chính là trợ lực quan trọng.
Nhưng để luyện chế ra Khôi Lỗi cần nhiều loại tài liệu. Luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi còn cần tài liệu nhiều gấp mấy lần Khôi Lỗi bình thường. Bạch Dịch lúc này một nghèo hai trắng, ngay cả một loại tài liệu cũng không có. Hắn cách thành quả luyện chế ra Thiên Cơ Khôi Lỗi rất xa.
Suy tư một hồi về Thiên Cơ Khôi Lỗi thuật, Bạch Dịch lấy ra khối đê giai Linh Thạch kia, an tâm tu luyện trong phòng.
Ba ngày có mộc nhân Khôi Lỗi bảo vệ đủ để khối đê giai Linh Thạch tiêu hao hết. Chỉ cần hấp thu hết Linh khí trong Linh Thạch, tu vi của Bạch Dịch tăng lên rất nhiều.
Bên ngoài nhà gỗ, những đệ tử kia bàn bạc hồi lâu rồi dần tản đi. Có hai đệ tử bị mộc nhân Khôi Lỗi đánh trọng thương làm gương, còn ai dám đi trêu chọc mộc nhân? Mọi người mang theo một bụng không cam lòng trở về nơi ở của mình.
Trong vòng một đêm, tin tức đệ tử Luyện Khí sơ kì leo lên mộc nhân thạch đã truyền khắp Nhập Vân Cốc.
Những đệ tử khác biết được tin tức này chỉ có hâm mộ cùng ghen ghét. Nhưng khi tin tức này đến tay Chấp sự Lũng Thiên Lý lập tức khiên cho tên khẩu phật tâm xà này nảy ra hứng thú.
Nghe được Bạch Dịch có thể dễ dàng leo lên mộc nhân thạch, Lũng Thiên Lý càng thêm khẳng định đối phương có cất giấu dị bảo. Hắn ta lập tức phái ra tâm phúc, đến chỗ cư trú của Khương Đại Xuyên nghe ngóng tin tức. Tuy nhiên chẳng có manh mối nào hữu dụng.
Đối với người ngoài, Khương Đại Xuyên sẽ không nói ra việc sau lưng Bạch Dịch có cao nhân làm chỗ dựa. Nếu không phải Bạch Dịch giải vây, khu cư trú này đã bị huynh đệ Cát thị càn quét sạch sẽ.
Ba ngày trôi qua, Bạch Dịch hoàn toàn hấp thu hết khối đê giai Linh Thạch. Hắn đẩy cửa ra khỏi nhà gỗ.
Đã không còn Linh Thạch, đệ tử khác không cần dùng võ đến lấy.
Vừa mới ra khỏi nhà gỗ, ánh mắt Bạch Dịch lập tức lạnh lẽo. Cạnh bên cự thạch là một đạo sĩ mập trắng, chính là Lũng Thiên Lý.
“Tu vi Luyện Khí sơ kì mà có thể leo lên mộc nhân thạch, đánh bại Khôi Lỗi. Bạch Dịch, ngươi thật sự không giống người thường.” Lũng Thiên Lý cười như không cười, trong lời nói ngụ ý có chuyện cần bàn.
“Trùng hợp thôi.”
Trong mắt Bạch Dịch lộ ra tia chán ghét. Hắn nói một câu lấy lệ rồi nhảy xuống cự thạch, nhanh chóng rời đi. Đối với loại tiểu nhân như Lũng Thiên Lý, hắn liếc mắt một cái cũng không thèm.
“Thật sự là trùng hợp ư?” Lũng Thiên Lý chuyển tươi cười thành lạnh lùng, hắn nhìn bóng lưng Bạch Dịch mà trầm giọng hỏi. Đến lúc phát hiện đối phương không có ý đáp lời mà là chạy càng ngày càng xa, gương mặt béo của hắn lạnh thêm, tưởng như có thể đông ra băng. Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ độc ác.
Chẳng bao lâu, bóng dáng Bạch Dịch dần mờ nhạt. Một đệ tử cao tuổi xuất hiện ngay sau cự thạch, Lũng Thiên Lý sắc mặt trầm thấp mà ra lệnh: “Ngươi xuất cốc, lập tức tra rõ thân thế Bạch Dịch. Nhất định phải tra cho rõ ràng!”
Lũng Thiên Lý không phải kẻ ngốc. Hắn ta từng nghĩ đến khả năng Bạch Dịch có liên quan đến cường giả trong tông môn. Nhưng khả năng này không cao. Nếu như điều tra rõ ràng Bạch Dịch không có liên quan đến tông môn thì hắn ta mới có thể an tâm động thủ.