Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

Chương 31: Kiếm Ý


Tào Hách vẻ mặt phẫn nộ quát:

- Tiểu tử, thật kiêu ngạo. Ta xem xem ngươi làm cách nào có thể phá vỡ được phòng ngự của ta. A..A...a...

Theo tiếng gầm lớn của Tào Hách, toàn thân hắn bộc phát ra lực lượng kinh người, màu da trước đó dần dần chuyển thành màu đồng thau. Loại biến đổi này chỉ cách một bước tiến liền có thể đạt được kỹ năng 'mình đồng da sắt'. Có thể thấy được Tào Hách gần như tu luyện Thiết Đồng Thể Thuật đã đạt đến đại thành hậu kỳ*.

[*Trong mỗi một cảnh giới võ học lại được phân chia ra bốn phần cấp bậc nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong. Ta có thể hiểu như này, Hạo Thiên Kỳ tu luyện Phong Lăng Bộ đã đạt đến tiểu thành trung kỳ.]

Thấy một màn như vậy, Hạo Thiên Kỳ  trong lòng có một ít tán dương, Tào Hách thật sự bỏ ra không ít tâm huyết để luyện Thiết Đồng Thể Công đến đại thành hậu kỳ. Tuy rằng công pháp này chỉ là hoàng giai thượng phẩm, nhưng luyện đến viên mãn nó sẽ tấn thăng thành huyền giai hạ phẩm.

Hạo Thiên Kỳ tập trung tinh thần, lân phiến trên tay phải lần lượt hiện lên, trong nháy mắt sức mạnh của hắn dường như muốn áp chế lực lượng của Tào Hách.

Trong mắt Hạo Thiên Kỳ bỗng nhiên bắn ra một vòng tinh quang.

Hạo Thiên Kỳ xông lên, một quyền oanh ra, chỉ nghe bành một tiếng, giống như sấm nổ rền vang, một thân ảnh ngược lại bay ra ngoài, giống như một con diều dứt dây rơi thẳng xuống dưới võ đài.

Ầm....

Tại sao có thể như vậy?

Những người chứng kiến đều hít một hơi lãnh khí, nhìn về phía Hạo Thiên Kỳ ở giữa võ đài.

Bị đánh bay ra ngoài lại là Tào Hách, mà Hạo Thiên Kỳ lại dường như không bị một chút sứt mẻ, hay dấu hiệu suy yếu nào.

Hạo Thiên Kỳ lại dùng tu vi Luyện Tủy tam trọng đánh bại Tào Hách có tu vi Luyện Khí ngũ trọng!

Cái này vượt ra khỏi nhận thức của mọi người!

Thật cmn đúng là biến thái!

Trên khán đài bọn người Chu Hằng, Tư Đồ Minh ai nấy vẻ mặt cũng lộ ra kinh ngạc, với tư cách của người từng trải, bọn hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng Luyện Tủy cùng Luyện Khí cách biệt, tựa như rãnh trời. Hạo Thiên Kỳ rõ ràng có thể dùng thực lực Luyện Tủy tam trọng, đánh bại Luyện Khí ngũ trọng Tào Hách, điều này không khỏi khiến cho bọn họ khiếp sợ, cùng kinh hỉ.

Lâm giáo thụ vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn không thể tin được, Tào Hách vậy mà thua thảm bại như thế. Trong lòng hắn không ngừng chửi rủa Tào Hách là 'phế vật'.

Sắc mặt Cung Dạ Yến bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn thật sâu nghi hoặc. Tựa hồ hắn càng tò mò về Hạo Thiên Kỳ càng nhiều.

Cảm thụ được nguyên khí trong cơ thể dường như có dấu hiệu đột phá. Hạo Thiên Kỳ cũng không màng tới đối thủ của trận đấu tiếp theo là ai, hắn lập tức ngồi xuống nhắm mắt lại tập trung tinh thần để đột phá.

Trong đan điền, nguyên khí của Hạo Thiên Kỳ giống như một con mãnh thú không ngừng gào thét muốn xông ra phá vỡ bình chướng, vết rách trên bình chướng càng ngày càng nhiều. Hạo Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mãnh liệt trào ra, phá tan tất cả bức tường bình chướng.

Phốc...

Luyện Tủy tứ trọng!

Không dừng lại ở đó nguyên khí giống như một cơn lũ dâng lên, tiếp tục phá tan bình chướng tiếp theo thì mới chịu yên ổn.

Phốc...

Luyện Tủy ngũ trọng!

Chứng kiến cảnh Hạo Thiên Kỳ đột phá, ai nấy cũng đều khiếp sợ rồi. Bọn họ từng thấy qua trong chiến đấu thăng cấp tu vi không ít, nhưng lại chưa thấy qua trường hợp thăng liền hai trọng trong một lần.

Này không hợp lẽ thường a!

Tiểu tử kia có còn là người không? Thật không để cho người khác sống mà.

Người so với người, tức chết người!

Hạo Thiên Kỳ mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy tinh quang. Tấn thăng liền hai trọng khiến cho hắn cảm giác được lực lượng dường như đã mạnh lên không ít. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Chu Hằng chắp tay nói:

- Tiểu tử thất kính đã khiến mọi người phải đợi lâu. Chu phó viện trưởng, xin hãy tiếp tục trận đấu tiếp theo!

Chu Hằng vẻ mặt tán thưởng, cười nói:

- Tấn thăng liền hai trọng, ngươi càng ngày càng khiến cho lão phu muốn chiêu mộ. Tốt lắm, trận tiếp theo Ngô Minh Đạo, ngươi lên thử sức đi!

Một thiếu niên khôi ngô, tuấn tú mười bảy mười tám tuổi nhảy lên võ đài. Khí chất người này có chút bất phàm, giống như một thanh lợi kiếm đang chờ được rút ra khỏi vỏ.

Ở phía khán đài trên, Thượng Quan Võ vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Không thể tin được, phó viện trưởng lại cử Ngô Minh Đạo ra quyết chiến. Haha... Có vẻ như lần này tiểu tử Long Thủ kia sẽ thua rất thảm bại. Ngô Minh Đạo là một trong những thành viên trong danh sách tranh tài, đừng nhìn hắn chỉ có tu vi Luyện Khí thất trọng, nhưng xếp hạng lại đứng thứ năm trong nội môn học viện, được các giáo thụ phán định là kiếm đạo kỳ tài.

Tuy rằng Thượng Quan Võ thích phô trương kiêu ngạo, nhưng Lam Nhược Tuyết cũng không phủ nhận lời của hắn, trận này quả thực Long Thủ khó mà thắng được. Ngô Minh Đạo là cao thủ trong học viện, nếu nàng đối chiến với hắn ta, e rằng bản thân nàng cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.

Người này được các trưởng lão kì vọng rất cao, được dự đoán là có khả năng nằm trong top 10 của Tứ Quốc.

Dường như Ngô Minh Đạo ra trận khiến cho không ít học viên đều nghĩ trận đấu này Hạo Thiên Kỳ chắc chắn sẽ thua cuộc. Bọn hắn hào hứng đặt cược tiền cho Ngô Minh Đạo, ngay cả Lâm giáo thụ cũng cực kỳ vui vẻ. Nếu trận này Ngô Minh Đạo chiến thắng, trận tiếp theo Hạo Thiên Kỳ khó mà trụ được. Hắn không cần phải mất mặt cúi đầu tạ lỗi với tiểu tử kia.

..............

Lúc này Hạo Thiên Kỳ thần sắc nghiêm túc quan sát Ngô Minh Đạo, đối phương có vẻ không phải hạng tầm thường, hắn cảm nhận được kẻ này có chút tài năng. Kiếm trong tay Ngô Minh Đạo dường như ẩn chứa một chút kiếm ý. Tuy rằng chưa đạt đến tiểu thành nhưng trong thanh niên tài tuấn lại lĩnh ngộ được kiếm ý đã coi là một thiên tài.

Ngô Minh Đạo nhã nhặn ôm quyền nói:

- Tại hạ Ngô Minh Đạo, trận đấu này xin được chỉ giáo.

Hạo Thiên Kỳ gật đầu đáp lễ, nếu đối phương dùng kiếm, hắn cũng sẽ dùng kiếm. Bởi vì kiếm ý của Ngô Minh Đạo đã khơi dậy kiếm tâm trong Hạo Thiên Kỳ. Từ trong không gian hắn lấy ra một thanh kiếm thất phẩm, Thích Huyết Kiếm - đây là phần thưởng mà Hạo Thiên Kỳ thu được từ Tư Đồ Minh.

Ngô Đạo Minh thấy Hạo Thiên Kỳ xuất ra thanh kiếm cũng cảm thấy khá bất ngờ, hắn trước giờ cứ nghĩ Hạo Thiên Kỳ chủ tu quyền pháp không nghĩ đến lúc này lại sử dụng kiếm. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Thật là quái nhân!”

Bàn tay đặt lên chuôi kiếm, Ngô Minh Đạo nhìn Hạo Thiên Kỳ ngữ khí nghiêm túc nói:

- Tại hạ sẽ không vì huynh đài cảnh giới thấp mà nhường nhịn, hi vọng huynh đài dốc hết sức mà chiến đấu với ta.

Hạo Thiên Kỳ thấy đối phương thành tâm thẳng thắn như vậy, hắn cũng sẽ không lưu thủ.

Boang...!

Kiếm rút vỏ, Ngô Minh Đạo chân chấm đất, thân ảnh nhẹ nhàng như chim nhạn, lại nhanh nhẹn như chim cắt. Ngay sau đó hắn đột ngột xuất hiện cách Hạo Thiên Kỳ năm bước, trường kiếm trong tay tùy ý vung ra, rung lên mãnh liệt, mũi kiếm bạo phát ra từng đợt kiếm quang tựa như pháo hoa sáng chói, thuận theo kiếm thế bao phủ phía trước.

Ngô Minh Đạo có kiếm pháp thập phần cao minh, nhưng lại kích thích được chiến ý của Hạo Thiên Kỳ, lập tức Thích Huyết Kiếm xuất vỏ, phản kích với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đâm ra ba mươi sáu kiếm.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...

Mũi kiếm và mũi kiếm va chạm lẫn nhau, phát ra hỏa hoa chói mắt, che kín thân hình hai người, chỉ có thể nhìn thấy tinh hỏa văng khắp nơi.

Ngô Minh Đạo càng đánh càng cảm thấy kinh hãi, luận chiêu thức hắn đều sử dụng võ kỹ. Nhưng đối phương tùy ý đánh ra những đường kiếm cơ bản, lại vô tình phá vỡ hết thảy chiêu thức của hắn. Nếu chỉ là một vài lần, Ngô Minh Đạo sẽ không cảm thấy bất thường gì, nhưng chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần. Trong lòng hắn cảm giác được chuyện này có chút quỷ dị, Ngô Minh Đạo nhanh chóng giật lùi ra xa.

Hạo Thiên Kỳ cũng không truy kích, chỉ đạm nhiên nhìn Ngô Minh Đạo, tựa hồ chờ đợi đối phương ra chiêu.

Ngâm!

Trường kiếm trong tay của Ngô Minh Đạo rung lên, quanh thân hắn dường như được bao phủ bởi một bức tường gió. Sau đó liền lan rộng khắp nơi, vô thanh vô tức một luồng gió chém tới, cắt đứt một mảnh tà áo của Hạo Thiên Kỳ.

Nửa bước kiếm ý?

Là muốn ra sát chiêu?

Quả nhiên là không lưu thủ!

Hạo Thiên Kỳ khóe môi khẽ nhếch, khí thế của hắn dần dần biến đổi, nhãn thần sắc bén như kiếm quang, xuyên thủng nhân tâm. Khí thế Hạo Thiên Kỳ bộc phát ra lại khiến cho những người xung quanh cảm giác được sự lạnh giá cùng cực. Dưới chân hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện mặt băng kết thành mảng lớn.

Hạo Thiên Kỳ hờ hững nhìn Ngô Minh Đạo nương theo nửa bước kiếm ý bạo phát ra khí lưu sắc bén, chém một kiếm về phía mình.

Một kiếm này mang theo cuồng phong bão táp, khí thế ngập trời như muốn xé rách hết thảy những chướng ngại vật cản đường trước mắt.

Hạo Thiên Kỳ không chút sợ hãi, nhắm hờ mắt, rồi lại mở mắt, nhãn thần của hắn dường như là vô tận tinh quang, hòng muốn nuốt trọn vạn vật.

- Phá!

Khi Hạo Thiên Kỳ chém ra một kiếm, lại không mang theo bất kì khí thế nào, tựa hồ giống như những lần giao phong trước, chỉ là tùy tiện chém ra.

Ngay lập tức, hai luồng kiếm khí va chạm nhau.

Ầm...Ầm...

Nửa bước kiếm ý của Ngô Minh Đạo ngay khi va chạm với đường kiếm của Hạo Thiên Kỳ liền bị cắt đứt, giống như cắt một miếng đậu phụ, nhẹ nhàng không một chút khó khăn nào. Đường kiếm đó hướng xuống phía dưới mặt đất tạo thành một vết cắt dài, lõm sâu xuống, khiến cho võ đài hư hại nặng nề.

- Kiếm ý? Cung Thiếu Chủ, đệ đệ của ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý đến tiểu thành rồi sao?

Chu Hằng đứt bật dậy, vẻ mặt như không thể tin nổi quay sang hỏi Cung Dạ Yến.

Cung Dạ Yến bình tĩnh cầm lấy tách trà, hớp một ngụm không đáp lời, nhưng trong lòng lại nghĩ:

“Ta làm sao biết hắn biết kiếm ý? Tên này giấu thật sâu!”

Tư Đồ Minh tỏ ra tột cùng phấn khích nói:

- Tiểu tử này quả thực là thiên tài trong thiên tài. Ngươi có muốn hắn đầu quân vào Tư Đồ gia ta không, bảo đảm gia tộc ta sẽ dốc sức bồi dưỡng hắn thành cường giả.

Cung Dạ Yến lạnh nhạt nói:

- Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tư Đồ Minh vẻ mặt thất vọng nài nỉ nói:

- Ngươi suy nghĩ lại đi. Đừng từ chối ngay như vậy a!

Mặc kệ Tư Đồ Minh nói gì, Cung Dạ Yến cũng không quan tâm. Nhớ lại trước kia hắn từng đề xuất làm sư phụ Hạo Thiên Kỳ, bản thân cảm giác được bị ghét bỏ. Không những thế Hoàng Gia học viện Hạo Thiên Kỳ còn khinh thường đi, bằng vào sự hiểu biết của hắn, nếu Tư Đồ Minh mở miệng mời chào. Cung Dạ Yến khẳng định, Hạo Thiên Kỳ chắc chắn sẽ từ chối.

.........

Ngô Minh Đạo đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích, ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được tử vong gần ở trước mắt. Nếu như không phải đối thủ nương tay, cố ý làm lệch quỹ đạo công kích, một đường kiếm khí này tuyệt đối có thể chia thân thể hắn thành hai khối.

Phốc!

Đột nhiên, Ngô Minh Đạo phun ra một ngụm máu tươi, tuy rằng đường kiếm đã bị đánh lệch đi, nhưng kiếm ý ẩn chứa bên trong lại làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn lạnh giá giống như bị đông cứng.

Hạo Thiên Kỳ đem kiếm tra vào vỏ, sau đó đi đến trước mặt Ngô Minh Đạo gật đầu khen ngợi:

- Ngươi rất khá. Kiếm ý của ta có chứa hàn khí, ngươi chỉ cần dùng Hỏa Huyết Đan trị liệu là ổn.

Nói xong, Hạo Thiên Kỳ quay lưng đi. Ngô Minh Đạo thất thần nhìn theo bóng lưng của Hạo Thiên Kỳ, không rõ đối phương là đang khen ngợi hay là chế nhạo. Bất quá hắn nhìn ra được ánh mắt của Hạo Thiên Kỳ không hề tỏ ra ý tứ khinh thường nào, còn tốt bụng nói cho hắn biết cách giải hàn độc. Người này nếu có thể kết giao, có lẽ là một bạn hữu không tồi.

Ngô Minh Đạo trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể kết giao được với Hạo Thiên Kỳ, thì lúc này Hạo Thiên Kỳ đã đi tới chổ Chu Hằng mở miệng hỏi:

- Ba trận đã thắng hai, Chu phó viện trưởng vẫn tiếp tục quyết đấu chứ?

Chu Hằng ỉu xìu, giọng mất hứng nói:

- Ngươi đã đánh thắng hai trận, còn đánh cái gì nữa. Ta sẽ thực hiện lời hứa cho ngươi một danh ngạch tranh tài. Bất quá.... Ngươi không suy xét lại việc gia nhập học viện Hoàng Gia sao?

Hạo Thiên Kỳ ôm quyền lắc đầu từ chối:

- Đa tạ ngài hậu ái, nhưng quả thực ta không muốn vào bất kỳ học viện nào.

- Ài... Thôi được rồi. Ngươi đã quả quyết như vậy, lão phu cũng không cưỡng cầu. Nếu sau này ngươi có ý định gia nhập, bất cứ lúc nào lão phu cũng đều hoan nghênh ngươi.

Nghe Hạo Thiên Kỳ thẳng thừng từ chối, Chu phó viện trưởng cũng không miễn cưỡng.

Tư Đồ Minh thấy một màn như vậy trong lòng cũng dập tắt ý định lôi kéo Hạo Thiên Kỳ. Bất quá nếu như có thể giao hảo với một thiên tài như Hạo Thiên Kỳ thì chuyện này cũng không quá tệ.

Nghĩ vậy, Tư Đồ Minh cười haha bước chân đi đến nói:

- Thật là anh hùng xuất thiếu niên, Long Thủ đệ đệ sau này có thể đến Đấu Võ Phường bất kỳ lúc nào. Đây là thẻ bài chứng nhận phân cấp của ngươi, dù ngươi đi bất kỳ Đấu Võ Phường nào cũng đều được đãi ngộ theo cấp bậc của thẻ bài.

Tư Đồ Minh đưa tới trước mặt Hạo Thiên Kỳ là một tấm thẻ bài màu trắng bạc, khiến cho những người ở đó nhìn thấy đều ghen tỵ đến đỏ mắt.

- Trời ạ, Phường Chủ lại đưa ra Bạch Kim Bài cho hắn ta.

- Mẹ nó, Ta đánh hơn 50 trận đấu mới lên được Thanh Đồng Bài, tiểu tử này còn chưa đánh được mười trận đã lên Bạch Kim Bài.

- Ngươi là ai a, hắn là ai a? Người ta tuổi trẻ đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tu vi mới chỉ là Luyện Tủy ngũ trọng lại có thể đánh vượt cấp. Còn là đệ đệ của Cung Thiếu chủ. Năng lực và địa vị như vậy ngươi làm sao so?

- Ta vì sao không có ca ca như Cung Thiếu Chủ a?

Chu Hằng vuốt vuốt râu, thầm nghĩ:

“Tên Tư Đồ Minh này cũng thật cáo già, thiên tài như vậy trước tiên kết giao tốt, ắt sẽ có lợi sau này...”

.............

Hạo Thiên Kỳ cầm lấy Bạch Kim Bài trong tay, đằng sau tấm thẻ còn khắc tên 'Long Thủ' của hắn. Cũng không biết công dụng của tấm thẻ bài này như thế nào. Bất quá hắn sẽ từ từ tìm hiểu sau, quyết đấu hôm nay đã khiến hắn bộc lộ quá nhiều. Sau khi về Hạo Thiên Kỳ quyết định sẽ tu luyện thêm một vài kỹ năng khác, có thêm nhiều át chủ bài hắn mới có thể an tâm hơn.

Hôm nay Hạo Thiên Kỳ đã hoàn toàn đắc tội với Phương Gia, e là bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn. Tốt nhất khi trở về căn dặn Cung Dạ Yến đề phòng Phương Gia có dị động.

Trải qua ba trận chiến hôm nay danh tiếng của Hạo Thiên Kỳ đã trở nên nổi bật như mặt trời ban trưa. Thiên tài lĩnh ngộ được kiếm ý, có năng lực khiêu chiến vượt cấp. So sánh với các thiếu niên thiên tài khác đã không hề thua kém.